Khi ấy đã gần sáu giờ chiều, ánh nắng màu da cam bao trùm cả một vùng trời, chiếu xuống mặt đất, phủ lên tòa cao ốc của công ty Vân Đỉnh.
Bước chân của Hứa Nghiễn mau lẹ hơn so với ngày thường. Anh tan tầm vào
khoảng 5 giờ rưỡi, xe cũng đã chạy đến chỗ cầu vượt rất gần khu nhà anh
ở. Đợi đèn đỏ khá lâu, nhàn rỗi sinh ra nhàm chán, anh lật đi lật lại
xấp hồ sơ trong tay mình. Phát hiện hồ sơ thu mua quan trọng nhất không
được mang về, chẳng còn cách nào khác, anh đành tìm một giao lộ ở gần
đấy rồi chạy vội tới công ty.
Đến trước văn phòng Tổng giám đốc,
đúng lúc Hứa Nghiễn chuẩn bị lấy chìa khóa thì chợt có một trận gió thổi qua, cánh cửa điêu khắc màu trắng, trên có lắp kính phát ra một tiếng
"két...", đồng thời để lộ ra khe hở.
"Sao cửa lại không đóng?"
Hứa Nghiễn nhíu mày, Mạnh Khinh Khinh cứ luôn làm việc sơ ý như vậy.
Ngày mai, anh nhất định phải nhắc nhở cô một chút mới được.
Anh
chụm ba đầu ngón tay vào nhau, đẩy nhẹ cánh cửa. Tiếng cười trong trẻo,
dịu dàng từ bên trong bỗng nhiên vang lên. Mạnh Khinh Khinh? Sao giờ này cô còn chưa về?
Trong văn phòng được sắp xếp giản đơn, không hề
có một bóng người; ngược lại, cách đó một vách ngăn là phòng trà nước
lại có bóng dáng ai đó thấp thoáng, không phải thư ký Mạnh Khinh Khinh
của anh thì còn có thể là ai?
Cô dựa người vào cửa sổ, một tay cầm di động, áp lên tai để nghe, một tay cứ cấu vào mấy ngón chân.
Mạnh Khinh Khinh mặc một chiếc váy Bohemian dài màu trắng, làn váy lấm tấm
những đóa hoa màu vàng nhạt, ngập tràn sắc xuân, bên dưới là đôi dép có
quai được bện tết, đồng bộ với chiếc váy. Vì không có ai ở đây, cô vô
cùng thoải mái, không câu nệ tiểu tiết, để lộ đôi chân trắng như ngó sen bằng ngọc, móng tay sơn màu hoa anh đào cứ liên tục gấp khúc, duỗi
thẳng, gấp khúc, duỗi thẳng trên đầu ngón chân. (có ai tưởng tượng được
tư thế này hông ~)
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì với
cô, chỉ thấy cô cười hết cỡ, thậm chí suýt chút nữa còn không thở kịp,
sặc mấy tiếng.
"Tôi nói này Tiểu Diệp Tử, cô nói Tổng giám đốc là hình mẫu lý tưởng của cô, cô không đùa tôi đó chứ?" Nói xong câu này,
Mạnh Khinh Khinh nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng.
Hứa Nghiễn yên lặng, thở nhẹ ra một hơi, nhìn chằm chằm vào bóng người xinh đẹp kia.
"Làm chị em tốt, tôi nhất định phải khuyên cô, không được."
"Lý do? Lý do chính là không được thôi."
"Nghe hiểu không? Chính là không được, không được, biết chưa?"
"Được rồi, nói thẳng ra là không có khả năng. Tôi sẽ phân tích cho cô hiểu.
Tổng giám đốc của chúng ta, gia cảnh rất tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mấy
cái đó không nói, chỉ bằng gương mặt của anh ta thôi, bảo tôi cho tôi
cũng chịu liền. Tuy nhiên, quan sát hơn một năm qua, tôi thấy anh ta
chẳng có lấy một người để gần gũi, ngay cả phụ nữ đẹp mà anh cũng coi
như không thấy, chả thèm ngó tới. Đừng nói là lạnh lùng, cấm dục, tôi
không có tin đâu. Nếu không phải thân thể có vấn đề, đàn ông trên thế
gian này cấm dục được sao?"
"Sao mà tôi nói bậy được, khắp công
ty Vân Đỉnh này, ai mà không biết? Tôi còn từng thảo luận với chị Trương ở bộ phận kỹ thuật, chị Lý ở phòng nhân sự nữa kìa."
Hứa Nghiễn
âm thầm siết chặt nắm đấm, chậm rãi từ từ. Khuôn mặt anh càng âm trầm
như băng tuyết rét lạnh, đôi mắt trở nên sắc bén một cách kỳ lạ, tựa như hai viên ngọc phát sáng trong im lặng.
Không muốn nghe tiếp nữa, anh bước lên phía trước, đứng bên ngoài phòng trà nước, gõ cửa, "Mạnh Khinh Khinh, Mạnh Khinh Khinh."
Cô thư ký trẻ tuổi vốn đang cười không khép miệng, chợt nghe có tiếng
người gọi liền quay đầu lại. Thấy Hứa Nghiễn đang đứng ngoài đó, khóe
miệng cô lập tức cứng đờ, sắc mặt thay đổi mấy lần. Cô nói với người
trong điện thoại thêm hai câu rồi tắt máy, mang dép vào chân, bước vội
mấy bước, nắm lấy tay nắm cửa rồi mở ra, "Tổng giám đốc, anh còn chưa về sao?"
Đôi mắt sắc bén của anh nhìn cô một hồi lâu, nhìn rõ cả sự đuối lý, phẫn nộ, lo sợ xen lẫn bất an của đôi phương. "Tổng giám đốc?"
Hứa Nghiễn bình thản, xoay người, "Cô qua đây cho tôi."
"Được, Tổng giám đốc." Ánh mắt của Mạnh Khinh Khinh âm thầm xoay chuyển. Cô
đuổi kịp anh, bước ra khỏi phòng trà nước, sau đó đóng cửa lại.
"Đóng cửa văn phòng." Giọng nói của anh hết sức nặng nề, vừa trầm vừa khàn, không còn lành lạnh, nhàn nhạt như ngày thường nữa.
Mạnh Khinh Khinh không nghĩ gì nhiều. Nghe lời anh, cô vội chạy lon ton,
đóng cửa văn phòng lại. Từng đóa hoa chi chít cứ uốn lượn theo làn váy,
khiến khóe miệng của Hứa Nghiễn khẽ giật giật mấy cái.
"Khóa trái."
Anh lại ra lệnh, Mạnh Khinh Khinh liền khóa trái cửa phòng lại. Cô mở
miệng, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào đầy vẻ lấy lòng, "Tổng giám đốc,
xong rồi."
"Lại đây."
Hứa Nghiễn dựa lưng vào bàn làm
việc, dùng ngón tay thon dài, trắng nõn tuyệt đẹp, có sức quyến rũ người khác của mình mà cởi bỏ cà vạt, đầu ngón tay ấn nhẹ vào nút áo sơ mi.
Cổ áo được nới ra, để lộ xương quai xanh. Anh cúi mặt xuống rồi đột ngột ngẩng lên, ánh mắt để lộ cái nhìn tà ác, "Không phải cô nói, chỉ bằng
vào khuôn mặt này của tôi, bảo cô cho cô cũng chịu liền?"