Trời đêm vào giữa hè, cho dù là rạng sáng, gió cũng ấm áp, một người
không mở điều hòa, nhất định không cách nào đi vào giấc ngủ. Nhưng Hướng Vãn lại cảm thấy lạnh, cô thấy rất lạnh, từ sau buổi trưa ấy, sau khi
cô thấy cửa nát nhà tan, thì cô đã không còn cảm nhận được ấm áp nữa
rồi.
Trên người vẫn khoác áo khoác của Ninh Tri Nhiên, có mùi thuốc lá nhàn nhạt và nước hoa hòa vào nhau.
Bọc nhanh áo khoác vào người, đứng ở ven đường chờ xe. Cô có chút ảo não,
cô tùy tiện nói một chỗ, đến chỗ mới phát hiện, thì ra là căn hộ của Lê
Thiên Qua, mỗi lần đều giao hoan với cô ở nơi này. Khó trách thời điểm
Ninh Tri Nhiên nghe thấy địa chỉ này, sắc mặt có phần không bình thường.
Nơi này cũng là nơi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên. Hướng Vãn cố ý che giấu,
cô không muốn cho anh ta biết, cô đang ở nơi nào, cô không muốn lại cùng xuất hiện với anh ta. Cô đã đủ phiền toái, một Lê Thiên Qua có thể muốn tính mạng của cô, lại thêm một Ninh Tri Nhiên mà nói, cô trực tiếp
xuống Địa ngục đi, trọn đời không siêu sinh.
Đây đúng là một nơi phồn hoa, dù là ban đêm cũng không khó để tìm được một chỗ để xe.
Khập khiễng vài bước, chênh lệch thật sự là quá lớn, 12 cm giày cao gót, một cái còn hoàn hảo, một cái bị tổn hại, đây là muốn cô đi như thế nào?
Rõ ràng là xích chân. Vẫn mở tất cả đèn trong phòng, ném đôi giày cao gót
vô cùng thê thảm kia xuống, sau đó bắt đầu cởi quần áo, mới vừa đi đến
ngưỡng cửa phòng tắm, cô lại quay trở về, lấy ra hộp thuốc tránh thai ở
trong túi.
Tuy nhiên những thứ này đối với thân thể có hại, nhưng cô cũng không thể không ăn, không có biện pháp. Uống thuốc rồi cô mới
an tâm, cũng không đóng cửa, vặn mở vòi nước, xả trực tiếp lên thân thể
cô. Cô không thích không gian kín, cho nên cho tới bây giờ thời điểm cô
đi ngủ cũng không đóng cửa phòng ngủ, phòng tắm cũng như vậy, không gian kín làm cho cô hít thở không thông, dường như một căn phòng tối không
thấy ánh mặt trời.
Cô tắm rửa sạch sẽ ước chừng một giờ, làn da
đã sớm bị cô tẩy đỏ lên, cô muốn rửa thân thể cô, nếu không ai yêu quý
cô, cô sẽ tự yêu quý chính mình.
Tóc khô một nửa, thỉnh thoảng có giọt nước nhỏ, làm ướt áo ngủ của cô. Máy sấy vù vù kêu, lung tung tóm
lấy vài cái, tóc vốn cực kỳ mượt, bị cô làm cho lộn xộn, cô cũng không
quản, cứ để máy sấy tóc thổi tung tóc cô.
Tóc của cô rất dài, từ
nhỏ cô đã yêu nhất là tóc của cô rồi. Người hầu mỗi lần sấy tóc cho cô
đều rất cẩn thận, nhưng vẫn sẽ làm cô đau, cô có chút yếu ớt, hơi đau
một chút, cô đã kêu hô đau chết rồi.
Chỉ có một người sấy tóc cho cô, là cô im lặng. Tay anh ta xuyên qua tóc dài của cô, một tầng một
tầng, theo chân tóc, đến lọn tóc, anh ta rất cẩn thận.
Bộ dáng
thật sự làm cho người ta muốn cười. Cô nhìn anh ta trong gương, an tĩnh
mỉm cười. Mỗi lần, anh ta luôn luôn cau mày hỏi cô, em cười cái gì. Cô
vẫn ngây ngô cười, thật lâu sau mới nói, tay anh thật là đẹp. Chỉ có anh sấy tóc cho em, em mới không thấy đau, Mạc Tịch, về sau mỗi ngày anh
đều phải giúp em sấy tóc có được hay không?
Hướng Vãn ngốc trệ
nhìn chằm chằm gương một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, tự giễu khinh
miệt, Mạc Tịch ơi Mạc Tịch, đời này anh sẽ không sấy tóc cho em được nữa rồi. Đời này, còn ai có thể so sánh anh, đối tốt với em?
Cô mệt
mỏi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Đêm nay cô ngủ rất an ổn, lại có
thể không gặp ác mộng, cái ác mộng bám dính lấy cô lâu như vậy, hôm nay
lại không tới tìm cô.
Đã lâu rồi, giấc ngủ của cô không có thoải
mái như vậy, trước kia cô chỉ có dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ, mới
có thể ngủ thiếp đi mà không gặp ác mộng.
Hướng Vãn nhìn bốn
phía, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, ngày hôm qua rõ ràng
cô ngủ ở nhà trọ của cô, phòng của cô là màu xanh nhạt, nhưng hiện giờ
căn phong cô đang ở lại có thể là màu trắng đen!
Cô xoa nhẹ mắt, xác định không phải do cô hoa mắt, đây là đâu?
"Cô thức dậy rồi sao?" Hướng Vãn bị giọng nói đột nhiên xuất hiện này làm
cho hoảng sợ, tiếp theo hoảng sợ, sau đó là bình tĩnh, sau cùng là quyến rũ xinh đẹp, nhưng loại quyến rũ xinh đẹp này, lại làm cho người ta cảm thấy mang theo một chút khinh thường, làm cho người ta nhìn liền biết,
cô đang coi thường họ.
Tất cả biểu cảm của cô đều bị anh thu hết vào mắt, cũng sớm dự liệu. Dường như đã thành thói quen, ngồi ở cạnh cô.
Hướng Vãn đột nhiên hiểu rõ, cô ngủ sâu như vậy, là có nguyên nhân, cực kỳ
hiển nhiên cô bị hạ thuốc, sau đó bị mang đến nơi đây, mà người này là
Lê Thiên Qua. Có vẻ như bọn họ mới thấy qua không bao lâu, anh ta vì sao muốn bắt cô đến nơi đây? Tóm lại cô hiểu rõ một việc, hôm nay cô ở giữa cuối cùng, số phận đen đủi thật không đơn giản!