"Hướng Vãn, rốt cuộc
em đang trốn tránh cái gì?" Lê Thiên Qua cúi người xuống, đè bả vai
Hướng Vãn, hơi thở ấm áp phả lên mặt của cô, giọng nói có chút không
vui. Hướng Vãn còn muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt trở vào, cô cắn
môi dưới, ngẩng đầu nhìn Lê Thiên Qua.
"Hướng Vãn, em có biết bây giờ em mê người đến mức nào không?"
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vẫn cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà ôm lấy cô. Cái ôm này quá tuyệt vời, cô giống như đã hòa tan trong thân thể anh. Anh tìm kiếm môi cô, ngậm chặt rồi nhẹ nhàng liếm hôn. Tay
cũng trượt vào trong áo ngủ rộng thùng thình, xuyên qua mái tóc đen, sợi tóc quấn quít giữa ngón tay, môi và lưỡi chạm vào nhau giống như một
gáo nước mát cho ngày hè chói chang, thật thoải mái, thật mất hồn. Cởi
áo nới dây lưng vì ai? Lê Thiên Qua đã hầu hạ người ta bao giờ? Nhưng cô gái như cô, anh hầu hạ bao nhiêu lần cũng không đủ. Đúng như lời anh
nói vào ngày đầu tiên, anh đến để hòa thân? Hòa thân làm cái gì? Đó
chính là anh cắt đất đền tiền bồi thường, mang theo đồ cưới phong phú,
vội tới làm người tình của cô nhưng hình như người ta không chào đón
anh… anh còn phải chờ cô truyền thị tẩm. Nụ hôn êm ái rơi vào da thịt
trắng như tuyết của cô, nụ hôn này luôn duy trì một nhiệt độ nhất định,
từ cổ của cô đi xuống, đến ngực, đến bụng, sau đó rơi vào nơi bí mật
giữa hai chân. "Lê Thiên Qua. . . Đừng như vậy! Anh quên anh đã nói gì
rồi sao?"
Lúc này chiếc giường như trời bầu trời bị bão tuyết bao trùm trong ngày mùa đông, nụ hôn dịu dàng của anh, tiếng rên rỉ ngọt
dính như máu mủ tình thâm. Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ thủy tinh
chiếu vào nơi đã không còn bóng người nào từ lâu. Anh phải lấy được
Hướng Vãn, điều này khó với anh hơn là những người đàn ông khác, đầu
tiên là phải thay đổi hình tượng. Lê Thiên Qua rất rầu rĩ, nói đến vấn
đề tình cảm anh không hiểu cái rắm gì cả.
"Rabbah?" Lê Thiên Qua
kêu một tiếng: “Cô nói phải làm thế nào mới khiến Hướng Vãn quên đi
những thù hận trước kia giữa chúng tôi đây?"
Rabbah vừa nghe ông
chủ gọi mình, đầu lập tức to ra, hiện giờ cô phát hiện chỉ cần lúc ông
chủ đang suy nghĩ mà gọi mình thì nhất định không phải chuyện tốt.
Cô nghĩ một chút sau đó nói: "Ông chủ, ma túy chúng ta chiết xuất từ hoa
hoàng kim lúc trước có tác dụng làm cho người ta mất trí nhớ, hay là cho Hướng tiểu thư dùng một ít?"
Lê Thiên Qua liếc mắt nhìn qua: “Rabbah, tại sao gần đây cô hay đưa ra những ý kiến bỏ đi như vậy? Nghĩ cái khác!"
Đây mà là chủ ý bỏ đi sao? Rabbah khinh thường, chuyện tình rối rắm giữa
Hướng Vãn và ông chủ thì một bộ phim truyền hình dài tập còn diễn không
hết, không khiến cô ấy mất trí nhớ thì cô ấy có thể chấp nhận ông chủ
được sao? Đừng có đùa chứ?
"Nếu không thì giả bộ vô lại cũng tốt, ông chủ, anh cứ liều chết dây dưa đi!" Rabbah không còn cách nào khác,
chỉ thuận miệng nói, cô chuẩn bị xong tâm lí sẽ bị mắng rồi.
Ai
ngờ Lê Thiên Qua lại cảm thấy ý kiến này không tệ. Anh sẽ liều chết dây
dưa với cô, có đuổi anh cũng không đi, anh sẽ cố gắng tạo ra một đứa bé, vậy là đại công cáo thành rồi!
Khóe miệng Lê Thiên Qua hơi nhếch lên: “Rabbah, cảm ơn."
Rabbah vẫn còn chưa hồi hồn lại, mấy năm này, ông chủ thật sự thay đổi rất nhiều.
——
Chương 73: Đại Kết Cục
Editor: coki
Beta: Phong Nguyệt+Lãng Nhược Y+phuogot_93
Một năm sau, thành phố K. Ngày hạnh phúc cũng là ngày, không thể trở thành
tháng. Ngày phải chịu đựng cũng là ngày, không thể trở thành giờ. Một
năm này, Hướng Vãn cho rằng là một năm chịu đựng, quả thực là ngày dài
như năm nhưng còn Lê Thiên Qua thì sao, nói tóm lại là ngọt ngào, mỗi
ngày đều có thể nhìn thấy cô, mỗi ngày đều có thể quan sát được bụng cô
thay đổi, dĩ nhiên là hạnh phúc. Đúng, Hướng Vãn mang thai, bây giờ đã
hơn bảy tháng rồi. Người cũng càng lúc càng lười biếng, động một chút là ngủ. Cô ngủ thiếp đi nhưng Lê Thiên Qua không ngủ được, anh phải hầu hạ cô. Thời tiết nóng bức nhưng cô lại không thể dùng máy điều hòa thì
phải làm thế nào, tất nhiên là quạt gió, dùng sức người. Lê Thiên Qua đã từng làm chuyện này bao giờ cơ chứ? Nhưng anh không làm cũng không
được! Lúc trước là anh mặt dày mày dạn đòi ở lại, đuổi sao cũng không
đi. Cô không muốn gặp anh nhưng anh chào đón cô là được, lấy mặt nóng
dán vào khối băng lạnh nên hiện giờ anh phải thể hiện thật tốt, trong
bụng cô là con của anh đấy. Mấy ngày này, cô ăn cái gì thì anh ăn cái
đó. Đồ ăn của phụ nữ có thai ăn sao người bình thường có thể ăn được,
nhưng người đàn ông này lại cứ muốn đồng cam cộng khổ cùng cô. Trong
giấc mộng của Hướng Vãn toàn là game máy tính nên tất nhiên là không
muốn ngủ, lúc này tỉnh lại thấy Lê Thiên Qua không có ở đây thì lập tức
len lén mở máy vi tính chuẩn bị chơi trò chơi. Cô mới vừa khởi động máy
thì người đàn ông kia giống như chó ngửi thấy xương, đột nhiên có một
suy nghĩ hiện ra. Lê Thiên Qua dịu dàng bắt lấy bàn tay đang cầm chuột
của cô, ngồi xổm người xuống, dán lỗ tai ở trên bụng cô: "Hướng Vãn, con vẫn đang cử động đấy, em vất vả như vậy, con cũng không cách nào nghỉ
ngơi được."
Lại mượn đứa bé để nói chuyện! Sớm biết như thế cô
phải tự đi nghe khóa học giáo dục về trẻ sơ sinh, như vậy cũng sẽ không
động một chút là để Lê Thiên Qua lừa dối mình, cái gì …cái mà không tốt
cho con. Hướng Vãn nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Lê Thiên Qua, cười khanh
khách, nụ cười này của cô, có trời mới biết nó mê người thế nào. Phụ nữ
sau khi mang thai sẽ phát ra một loại thiên tính làm mẹ. Trên mặt tản ra một loại quyến rũ đặc biệt, loại quyến rũ đó, phụ nữ bình thường không
có, đôi mắt kia, khiến người ta vừa nhìn đã bị hút vào thật sâu. Cô mềm
mại không xương khiến anh vừa chạm vào là cả người tê dại. Lúc chưa mang thai, cô cũng không chào đón Lê Thiên Qua nên số lần Lê Thiên Qua chạm
vào cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, mấy lần đó đều dùng mánh khóe
để có được nên vào lúc này càng tệ hại càng đói khát, lúc nhìn thấy cô
cười quyến rũ với anh như vậy thì khó tránh khỏi không kiềm chế được. Lê Thiên Qua hôn lên môi của cô sau đó nhẹ nhàng hôn lên xương bướm, ngón
tay bồi hồi trên vườn hoa bí mật của cô, nghĩ tới mười tháng mang thai,
sau đó còn phải ở cữ trong lòng anh cứ ngứa ngáy khó nhịn. Chịu đựng,
tiếp chịu đựng đi! Vừa mới vào được một nửa: “A!" Hướng Vãn lập tức rên
lên một tiếng, cũng không phải là rên rỉ khi động tình mà là cô đau bụng dữ dội. Chuyện này dọa Lê Thiên Qua sợ hãi, làm anh luống cuống tay
chân.
"Có phải là sắp sinh hay không?"
"Không phải mới bảy tháng sao?"
"Vậy tại sao lại đau bụng?"
"Đi bệnh viện mau!" Lê Thiên Qua nói liên tục mấy câu. Hướng Vãn thì vừa đau vừa bực mình vừa buồn cười: "Vậy đi mau lên!"
"Hướng Vãn, em cố gắng chịu đựng, chúng ta lập tức đến bệnh viện." Hướng Vãn
nghĩ tới mạng của mình không bị chôn vùi trong tay anh đã là rất tốt
rồi. Anh liên tục nói những lời tốt đẹp, dỗ dành nhưng cô vẫn đau. Khi ở trên xe, lúc cô nắm chặt tay Lê Thiên Qua đã dùng hết hơi sức của toàn
thân. Tay Lê Thiên Qua bị bấu đến bật máu, móng tay của cô đâm vào trong da thịt anh. Anh cũng gào khóc theo cô làm cho Rabbah liên tục quay đầu lại: "Ông chủ, anh cũng sắp sinh à? ! Sao lại la hét thê thảm như vậy!" Lê Thiên Qua trợn mắt nhìn Rabbah một cái, tiếp tục cắn răng gào khóc
với Hướng Vãn. Hướng Vãn đau đến mồ hôi đầm đìa, Lê Thiên Qua thấy dáng
vẻ cô như vậy thì cực kỳ đau lòng, không kêu đau nữa mà cắn răng chịu
đựng. Anh nhìn cô cắn môi bỗng nhiên nghĩ đến cô như vậy có thể khiến
mình bị thương hay không? Nghĩ như vậy, anh dứt khoát bắt cổ tay Rabbah
nhét vào miệng Hướng Vãn, để Hướng Vãn cắn.
Lần này thì hay rồi,
Rabbah cũng bắt đầu cắn răng chịu đựng, cầu nguyện tài xế lái xe nhanh
lên một chút, đến bệnh viện sớm một chút mới tốt.
Tài xế lái xe
của Lê Thiên Qua đương nhiên có trình độ hạng nhất, rất nhanh đã tới
bệnh viện, quả nhiên Hướng Vãn bị động thai phải sinh, mấy người bọn họ
bị cách ly ở bên ngoài, chờ đợi đến trong lòng nóng như thiêu như đốt,
nhìn kim giây nhích qua mà một giây dài như một năm!
Lúc nhìn
thấy cô được y tá đẩy ra khỏi phòng sinh, Lê Thiên Qua cực kỳ đau lòng,
sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi không có chút máu nào, là sinh mổ, thuốc mê còn chưa mất tác dụng nên cô vẫn đang hôn mê, tuy nhiên lông mày lại
nhíu chặt, cắn môi của mình.
"Sinh con đau không?" Đột nhiên Lê Thiên Qua hỏi y tá bên cạnh.
Cô y tá sững sờ, nhìn người đàn ông điển trai này sau đó đỏ mặt, xấu hổ
nói: "Tôi còn chưa có bạn trai đâu, cũng không biết sinh con có đau hay
không."
Lê Thiên Qua cau mày: "Viện trưởng bệnh viện này là ai ? Y tá như vậy mà cũng nhận? Sa thải đi!"
"Dạ, Lê tiên sinh." Tất nhiên chủ nhiệm đang đứng ở một bên nhận ra Lê Thiên Qua, lời của anh chủ nhiệm nào dám không nghe.
Đáng thương cho cô y tá kia vẫn còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, đã thất nghiệp.
Một y tá trưởng đột nhiên nói: "Tất nhiên sinh con rất đau, nỗi đau đó giống như chết qua một lần vậy."
Vậy sau này không sinh nữa, nhất định phải nuôi đứa nhỏ này trở thành người tài giỏi. Đây là lời cam kết của anh, không để cho cô chịu khổ như thế
nữa, đây cũng là hưởng ứng kế hoạch hoá gia đình mà, ôi ~~ công dân tốt
quá!
Ban đầu Lê Thiên Qua giống như lãng tử, một khi yêu chính là một đời một kiếp đúng không? Thật ra thì con đường tình yêu chân thành
rất xa xôi, đi cùng ai mới là tốt nhất thì còn cần phải từ từ trải
nghiệm.
Người nào có thể khiến cô hưởng thụ cá nước vui vầy?
Người nào cho cô dũng khí liều chết triền miên và lời thề? Yêu hoặc
không yêu, đây là cả một vấn đề.