Mở cửa sổ ra, không khí mãi luôn tươi mới, chỉ cần bạn chấp nhận bước về
trước, có lẽ tất cả sẽ sáng tỏ. Mây đen kiểu gì cũng sẽ tan đi, mặt trời rồi sẽ trở lại. Bỗng nhiên Hướng Vãn nghĩ thông suốt, tự do và trùng
sinh, giãy dụa cũng vô ích bởi người bị thương không chỉ có mình mà còn
liên lụy người khác. Không biết Tô Tín hiện tại thế nào, ngày đó cô nghe thấy tiếng súng, có lẽ Tô Tín bị thương. Dù sao thì Tô Tín cũng là con
nuôi của nghị viên, Lê Thiên Qua sẽ không thật sự giết anh ta. Sau khi
nghe được tiếng súng, Hướng Vãn thấy Lê Thiên Qua bị trúng đạn, là ai
muốn giết anh ta chứ? Sau đó mình đã đi đâu? Sao cô lại không nhớ gì nữa rồi?
Hướng Vãn dùng sức gõ đầu nhưng mọi thứ vẫn trống rỗng. Bây giờ cô biết mình lại vào địa ngục, chỗ có Lê Thiên Qua thì không còn
ánh sáng. Hướng Vãn cười khổ. Hiện giờ, điều cô cần làm là dưỡng tốt
thân thể, chỉ cần còn sống sẽ có hi vọng rời khỏi nơi này, chỉ cần còn
một tia hi vọng thì cô sẽ không từ bỏ. Chết là giải thoát, thế nhưng
người thân đau đớn kẻ thù sung sướng, cũng không thể cam đoan khi chết
rồi sẽ được yên. Cô sẽ không lại đi tìm chết, nếu đã muốn sống thì phải
sống cho đích đáng.
Từ hôm đó, sau khi tỉnh lại, Hướng Vãn chỉ
gặp Lê Thiên Qua đúng một lần. Còn sau đó, anh ta không hề xuất hiện
nữa. Liên tiếp một tuần lễ, Hướng Vãn vẫn một mình ở trong phòng bệnh,
không có ai tới quấy rầy cô, cô cũng thấy vui vẻ thanh tĩnh. Sau giờ ngọ ánh nắng yếu ớt, gió xuân ấm áp, cô thích mở cửa sổ ngủ, hít vào không
khí trong lành không làm mình cảm thấy ngạt thở.
"Ầm" một tiếng
cửa phòng mở, đánh thức Hướng Vãn, cô mở to mắt, nhìn An Mạn ở trước cửa một mặt áy náy. An Mạn ngượng ngùng cười: "Gió quá lớn, không phải tôi
cố ý, xin lỗi cô Hướng"
Hướng Vãn nhàn nhạt nhìn cô ta, xoay
người không rảnh để ý. Cô quay người lại, đã nhìn thấy dáng vẻ Lê Thiên
Qua căm tức nhìn An Mạn, Lê Thiên Qua cảm nhận được cô đang nhìn mình,
hơi cười với cô.
"Dậy rồi à?" Bỗng nhiên Lê Thiên Qua không biết nên nói gì với cô, suy nghĩ thật lâu, lại nói ra một câu không cần nói tới.
"Nghe y tá nói, mấy ngày nay em vẫn luôn ở trong phòng bệnh, có cảm thấy buồn bực không? Chắc là khó chịu lắm hả? Là tôi suy nghĩ không chu toàn,
không nên giữ em mãi trông phòng bệnh, đi ra ngoài lại là chuyện tốt.
Mấy ngày nay, tôi có chút chuyện nên vẫn không thể tới thăm em. Hướng
Vãn, nếu như em bằng lòng, tôi sẽ cưới em. Nếu như em vẫn hận tôi như
thế, chúng ta cứ như vậy, tôi không ép buộc em kết hôn. Nhưng em phải ở
cạnh tôi, để tôi bảo vệ em" Anh ta nhìn cô chán ghét xoay người, vẫn nói lời trong lòng ra. Hướng Vãn xoay người, nhàn nhạt cười, cười không
chút tình cảm nào, cô như không để ý đến điều gì, như không nhìn thấy Lê Thiên Qua, cô xem như là không khí. Hiện tại cô bình tĩnh dị thường:
"Tùy anh"
Lê Thiên Qua cười gật đầu: "Muốn đi ra ngoài đi một chút không? Tôi đi cùng em ra ngoài một lát"
"Ông chủ." An Mạn lên tiếng đánh gãy. Lê Thiên Qua nhìn cô ta một cái, An
Mạn lắc đầu với anh ta, Lê Thiên Qua lại nói với Hướng Vãn: "Tôi bảo y
tá đi với em, tôi còn có chút chuyện phải xử lý"
Hướng Vãn ngồi
dậy, đầu tóc rối bời vắt ra sau ót, Lê Thiên Qua nâng tay trái lên, muốn giúp cô vuốt tóc. Hướng Vãn khoát tay, hất tay anh ta ra, dùng sức đẩy
anh ta ra, mang giày vào, đi đến phòng vệ sinh, ầm một tiếng cửa đóng
lại. Lê Thiên Qua nhíu chặt lông mày, ấn vai phải của mình, cắn chặt
răng. An Mạn vội vàng chạy tới: "Ông chủ, sao rồi?"
Lê Thiên Qua lắc đầu, An Mạn vẫn không yên lòng: "Tôi đi gọi bác sĩ"
"Gấp cái gì?" Lê Thiên Qua không vui: "Chờ một lát Hướng Vãn ra từ biệt rồi chúng ta đi"
"Ông chủ, có nên nói cho cô Hướng biết không? Không thể để mặc cô ấy tổn thương anh, vai của anh?"
Lê Thiên Qua trừng cô ta: "Nhiều chuyện! An Mạn, cô gần đây sao thế? Đừng
cho cô ấy biết. Coi như chỉ còn một cánh tay, tôi vẫn có thể ôm cô ấy"
An Mạn còn muốn nói gì, Hướng Vãn từ trong toilet đi ra, nhìn cũng không
nhìn bọn họ một cái, trực tiếp cởi giày, nằm xuống đi ngủ. Lê Thiên Qua
dùng tay trái dịch góc chăn cho cô, dịu dàng nói: "Tôi đi trước, có
chuyện gì thì gọi y tá làm. Tôi sẽ trở lại thăm em, nghỉ ngơi thật tốt"
Hướng Vãn từ đầu đến cuối đưa lưng về phía anh ta, Lê Thiên Qua nhìn chăm chú bóng lưng của cô thật lâu, chậm rãi xoay người, An Mạn vịn anh ta đi ra ngoài. Đầu ngón tay của anh ta lạnh lẽo, mặt màu lúa mì, không có chút
huyết sắc nào.
"Ông chủ, miệng vết thương của anh sao rồi?"
"Trở về trước rồi nói"
An Mạn thận trọng dìu Lê Thiên Qua, quay người đi vào phòng bệnh sát vách
Hướng Vãn. Nhẹ nhàng cởi âu phục của Lê Thiên Qua, bên trong là áo bệnh
nhân xanh trắng, trên vai phải, đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, Lê
Thiên Qua nhíu chặt lông mày, khuôn mặt anh tuấn, bởi vì đau đớn, vặn
vẹo cùng nhau.
"Tôi đi gọi bác sĩ đến!" An Mạn không đành lòng
nhìn, quay lưng đi ấn chuông. Trong chốc lát, mấy bác sĩ y tá chạy đến,
nhanh chóng xử lý vết thương Lê Thiên Qua lại nứt ra. An Mạn muốn nhìn,
lại không đành lòng, không nhìn, lại lo lắng. Ông chủ vừa mới làm phẫu
thuật, vết thương còn chưa khép lại, đã đi gặp cô Hướng, lúc này lại
biến thành thế này. Cô Hướng, tuyệt đối là kiếp nạn của ông chủ. Bác sĩ
đổi thuốc cho Lê Thiên Qua, một lần nữa băng bó kỹ, y tá đổi lại quần áo bệnh nhân mới cho anh ta.
"Bác sĩ, vết thương của ông chủ thế nào? Có đáng ngại không?"
"Cái này...." Bác sĩ do dự một chút, nhìn sắc mặt Lê Thiên Qua.
Lê Thiên Qua gật đầu: "Theo tình hình thực tế mà nói, tôi cũng muốn nghe thử"
Bác sĩ thở dài, chết thì chết thôi: "Đạn kẹt trong đầu khớp xương, không lấy ra được"
"Ông nói gì? Không phải đã làm phẫu thuật sao? Sao còn chưa lấy ra được?!"
An Mạn nắm chặt cổ áo ông ta: "Ông thật sự là bác sĩ à?!"
"An Mạn!" Lê Thiên Qua kêu một tiếng: "Để ông ta nói tiếp"
An Mạn buông lỏng tay đẩy ra, bác sĩ lảo đảo một chút, đứng vững thân thể
nói: "Vết thương của anh Lê tương đối khó giải quyết. Trước phẫu thuật
mấy ngày, mới phát hiện đạn kẹt trong đầu khớp xương, không lấy ra đuọc, cho nên chỉ làm phẫu thuật cắt, cắt bỏ thịt thối. Đạn kẹt ở chỗ quan
trọng, rất nguy hiểm, hơi không cẩn thận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng,
cho nên chúng tôi không dám tùy tiện làm phẫu thuật"
Lê Thiên Qua thản nhiên nói: "Phẫu thuật thất bại, thì như thế nào?"
"Sẽ ảnh hưởng tính cân đối của cậu"
"Ý ông là sao?" An Mạn nóng nảy, lời nói này không rõ ràng.
Lê Thiên Qua nhẹ giọng hỏi: "Ý là tôi sẽ tê liệt?"
"Đúng thế"
Không phải không nghĩ tới câu trả lời, Lê Thiên Qua hơi trầm ngâm một chút: "Tỷ lệ thành công bao nhiêu phần?"
Bác sĩ lau một vệt mồ hôi: "Khoảng hai phần"
Lê Thiên Qua cười: "Còn tốt, tôi nghĩ ông sẽ nói một phần. Nếu như tôi không làm phẫu thuật? Để đạn trong cơ thể thì sao?"
"Đạn sẽ đè lên thần kinh, lâu dài sẽ có nguy hiểm"
Lê Thiên Qua gật đầu: “Ừm, tôi suy nghĩ chút, mấy người ra ngoài đi"
"Ông chủ"
"An Mạn, cô cũng ra ngoài, chuyện của công ty, hiện tại cần cô quản lý. Vất vả cho cô" Hắn hơi cong khóe miệng bình tĩnh tự nhiên cười nhẹ.
An Mạn còn muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Cho em tự do.
“Cộc cộc cộc” Có người đang nhẹ nhàng gõ cửa, Hướng Vãn không lên tiếng, người kia lập tức tự mình đi vào.
“Tôi không cần gì cả, mời đi ra ngoài” Hướng Vãn quay lưng về phía người đến ra lệnh đuổi khách.
“Hướng Vãn” Giọng nói của tôi có chút run rẩy, chỉ gọi cô một tiếng sau đó âm
thtôi cũng giống như nghẹn ngào lại. Hướng Vãn giống như vừa bị sét
đánh, cô chậm rãi quay người sang lại. người trước mặt cô mặc quần áo y
tá, gương mặt bị khẩu trang che kín chỉ còn một đôi mắt tràn đầy tình
cảm lộ ra ngoài lại có chút ánh sáng trong suốt của nước mắt. Hướng Vãn
nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được, cô vươn tay run run vuốt ve mặt tôi: “Mạc Tịch? Là cậu sao? Thật sự là cậu sao?”
“Là tôi. Thật
sự là tôi” Lâm Mạc Tịch dùng sức ôm chặt Hướng Vãn, cô gầy yếu đến mức
không rõ hình dáng, tôi ôm mà chỉ sợ mình sẽ bóp nát cô mất.
“Sao cậu lại đến đây?”
“Hướng Vãn, hóa ra chị vẫn luôn không tốt, tôi thật đáng chết, tôi còn nghĩ
rằng chị sẽ hạnh phúc. Hướng Vãn, tôi không nên rời khỏi chị, cho dù cả
đời nghèo khó, chúng ta cũng có thể sống cuộc sống hạnh phúc. Thế nhưng
tôi lại ngu xuẩn coi vật chất là quan trọng, tôi muốn chị có cuộc sống
tốt, tôi không muốn nhìn thấy chị lúc đó, không muốn nhìn thấy đôi tay
của chị trở nên thô ráp vì nấu cơm giặt quần áo, tôi không muốn nhìn
thấy cảnh rõ ràng chị thích một vật gì đó nhưng lại không có tiền mua.
Hướng Vãn, nếu năm đó tôi không đi, chúng ta sẽ không biến thành như thế này. Chị hận tôi đi. Chị đánh tôi, mắng tôi đi” Lâm Mạc Tịch nắm lấy
tay Hướng Vãn dùng sức tát lên mặt mình. Hướng Vãn phản đối hành vi tự
hại mình của tôi. “Mạc Tịch, tôi làm sao thế này? Sao tôi lại đến đây?
Những chuyện kia đều đã qua, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nữa, bây
giờ tôi cần phải sống một cuộc sống tốt mới đúng chứ”
“Chị đi
theo tôi đi. Chúng ta sẽ giống như trước kia, tìm một trấn nhỏ vắng vẻ ở lại, cùng nhau sống hết cuộc đời trong sự bình thản. Tôi sẽ không kết
hôn, luôn ở bên cạnh chị, nếu như sau này chị gặp được một người đàn ông thực sự mang đến hạnh phúc cho chị, tôi cũng yên tâm giao chị cho tôi
ta. Hướng Vãn, chúng ta đi thôi”
“Đồ ngốc, hiện tại tôi sống rất
tốt, tôi không đi. Mạc Tịch, cậu về đi” Sao cô có thể đi cùng tôi được.
Cô biết rất rõ ràng đây là con đường chết, sao cô có thể hại em ấy được.
“Tại sao vậy? Tôi muốn chị đi theo tôi. Tôi nhất định phải đưa chị rời khỏi
chỗ này. Tôi không thể để chị ở lên bên cạnh tên Tần Thọ kia” Lâm Mạc
Tịch tức giận. Hướng Vãn sợ đến ngây người. “Mạc Tịch, cậu biết cái gì
rồi?”
Hắn biết tất cả mọi chuyện, chỉ là hắn đến quá muộn mà thôi.
“Tôi chỉ muốn đưa chị rời khỏi nơi này. Hướng Vãn, chị yên tâm, tôi sắp xếp
xong rồi, chỉ cần chúng ta đi từ đây ra ngoài, đi đến sân bay là chúng
ta sẽ an toàn. Thế giới này lớn như vậy, Lê Thiên Qua sẽ không tìm được
chúng ta” Lâm Mạc Tịch nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt kiên định không thể
nghi ngờ. Hướng Vãn cười cười, cô rút tay cô ra khỏi lòng bàn tay tôi,
từng chút từng chút một nhưng lực tay của Lâm Mạc Tịch càng lúc càng
chặt, Hướng Vãn cũng đơn giản theo tôi: “Mạc Tịch, đừng ngây thơ như
vậy. Thật sự tôi ở chỗ này rất tốt, anh ấy đối xử với tôi tốt lắm, cậu
về đi”
Lâm Mạc Tịch lạnh lùng ngắt lời nói của cô: “Nói dối! Tôi
cũng từng cho rằng hắn đối xử với chị rất tốt, nhưng hắn luôn làm hại
chị. Chị đi theo tôi đi, cứ coi như chị không ở cạnh tôi, coi như chúng
ta không thể quay về như trước kia, tôi cũng muốn đưa chị đi khỏi chỗ
này. Sau khi rời khỏi đây, chị lại quyết định bản thân chị muốn đi con
đường nào, tôi không ép buộc chị phải đi cùng với tôi. Tôi chỉ muốn chị
có thể chính thức thoát khỏi cuộc sống như bây giờ, tôi muốn chị có cuộc sống tốt, cho dù lại quay về khó khăn, nhưng so với bây giờ cũng còn
tốt hơn. Hướng Vãn, nếu chị không đồng ý, không nghe theo tôi nói, thì
bây giờ tôi phải đi tìm Lê Thiên Qua”
“Lâm Mạc Tịch” Hướng Vãn
gọi hắn lại “Cậu đừng ngốc như vậy nữa. Cậu muốn mạng sống của tôi thành công toi sao? Chuyện của tôi không cần cậu lo, chúng ta đã không còn
quan hệ gì nữa rồi”
“Không có quan hệ sao? Chị à, tôi cũng muốn
tôi không có bất kì quan hệ gì nhưng mối quan hệ này thật sự tồn tại.
Bất kể tôi có muốn bỏ qua nó như thế nào, nó vẫn luôn tồn tại, buộc chặt trái tim tôi, luôn luôn rất đau rất đau”
Hướng Vãn quay lưng
lại, cô cắn chặt môi dưới của mình: “Tôi sẽ không đi, cậu đi đi, cũng
không cần lại đến đây nữa. Nhân lúc chưa có ai phát hiện ra tôi, cậu
nhanh chóng đi đi”
“Chỉ sợ đã có người phát hiện, tôi vào lâu như vậy rồi chưa đi ra ngoài, chẳng lẽ không có người nghi ngờ sao? Chị
không đi, tôi cũng không thể đi, Lê Thiên Qua đến đây thì cùng lắm là
tôi cùng chết với chị”
“Mạc Tịch, chỉ cần có thể sống thì còn có
hi vọng, tôi cũng đã không đi tìm cái chết, tại sao tôi còn không biết
quý trọng mạng sống của mình?”
“Chị đi theo tôi đến một chỗ, sau đó tôi sẽ đưa chị về”
“Đi nơi nào?”
“Cho đến bây giờ chị cũng không biết mẹ được an táng ở chỗ nào đúng không?”
Mẹ? Người phụ nữ khi cười trên mặt hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp, lúc bà
nói chuyện, lời nói luôn nhỏ nhẹ dịu dàng. Trong trí nhớ của cô, gần như mẹ chưa bao giờ tức giận, chỉ có một lần, cô thấy cha về nhà cãi nhau
ầm ĩ một trận với mẹ, sau đó mẹ liên tục bị bệnh, cũng không tốt hơn
được. Cha chưa bao giờ đưa cô đi cúng bái mẹ, ông cũng không cho phép cô nhắc đến mẹ trước mặt ông. Sau này, cha đưa một người phụ nữ về, một
người phụ nữ có gương mặt giống mẹ đến ba phần, bà cũng không phải mẹ
cô, vĩnh viễn cũng không thể thay thế được. Lâm Mạc Tịch thấy Hướng Vãn
có chút dao động, dịu dàng nói: “Chúng ta chỉ đi một lát, Lê Thiên Qua
sẽ không phát hiện ra, ngay cả khi hắn có phát hiện ra thì cũng sẽ không trách chị, chị có quyền được đi cúng bái mẹ mình. Hướng Vãn, chúng ta
đi thăm mẹ đi”
Trên hành lang bệnh viện, một y tá có thân hình
cao lớn đẩy một chiếc xe lăn, chậm rãi đi về phía trước, trên xe lăn có
một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân kể ô vuông màu xanh trắng, cô gần như
không có biểu cảm gì, ngơ ngác nhìn về phía trước. Trong bệnh viện,
thuộc hạ của Lê Thiên Qua thấy Hướng Vãn đi ra ngoài đồng loạt gật đầu
chào hỏi. Bọn họ cũng không ngăn cản, ông chủ có nói chỉ cần cam đoan
Hướng Vãn được an toàn là tốt rồi, chuyện khác không cần quản nhiều. Bọn họ thuận lợi đi ra khỏi bệnh viện. Lâm Mạc Tịch giúp Hướng Vãn đi tản
bộ trong vườn hoa. Trong vườn hoa có dòng suối nhỏ, đúng lúc xuân về hoa nở, từng trận gió nhẹ phất lên mặt, trong lúc giật mình như đang nhìn
thấy vùng sông nước Giang Nam mờ ảo. Vườn hoa của bệnh viện này được bố
trí rất nổi bật. Chỉ là con người luôn bận rộn, lãng phí cảnh đẹp, bởi
giờ phút này không phải là một ngày tốt. Lâm Mạc Tịch chậm rãi giúp cô,
qua dòng chảy nhỏ, đi đến chỗ sâu trong vườn hoa. Tường vây cao năm
thước tất nhiên không thể ngăn được bọn họ. Lâm Mạc Tịch đã sớm quan sát tốt, trèo ra từ chỗ này, phía sau là một ngõ hẻm. Tôi leo lên trước,
sau đó kéo Hướng Vãn cùng nhau ngồi lên bờ tường, hai người cùng nhau
nhảy xuống. Chiếc xe Lâm Mạc Tịch chọn là một chiếc xe đã lắp đặt lại,
trước khi đến tôi đã tính toán đầy đủ, phần trăm để không bị phát hiện
là quá nhỏ, cho nên tốc độ của tôi phải nhanh chóng, tranh thủ thời
gian. Bề ngoài của chiếc xe này giống như đúc với những chiếc xe taxi
chạy ngoài đường, chen lấn trong dòng ngựa xe như nước, rất khó có thể
nhận ra. Nhưng về phần tính năng lại là một chiếc xe tốt, nội thất bên
trong đều theo hình thức của xe đua F1. Xe chạy như tên bắn, đi qua vài
ngõ nhỏ, chỗ này nhiều đường giống như một cái mê cung. Nếu bản thân
Hướng Vãn tự mình đi thì sớm không phân biệt được đông tây nam bắc. Cũng may Lâm Mạc Tịch luôn có thể phân biệt rõ phương hướng, vòng qua vòng
lại, họ nhanh chóng đến đường cao tốc, đường này rất gần, khoảng mười
phút đồng hồ đã ra khỏi thành phố K. Lâm Mạc Tịch nhìn thoáng quá Hướng
Vãn đang ngồi bên cạnh, cô cắn chặt bờ môi không còn chút máu nào của
bản thân, ngón tay không ngừng nghịch quần áo. Hắn nở nụ cười với cô:
“Hướng Vãn, chị có muốn nghỉ ngơi một chút không? Để cho đầu óc luôn
căng thẳng của chị có thể thả lỏng một chút”
Lúc này ánh mắt của Hướng Vãn mới có chút hồn, cô từ từ nhìn về phía gương mặt tôi: “Mẹ được an táng ở chỗ nào? Xa lắm sao?”
Tôi cầm tay cô: “Mặc kệ xa bao nhiêu tôi đều sẽ đưa chị đi, tin tưởng tôi”
Hướng Vãn muốn mỉm cười, nhưng là lực bất tòng tâm, cô rất mệt mỏi, trái tim
luôn treo lơ lửng giữa không trung, không được yên ổn. Lâm Mạc Tịch nhìn cô một cái thật sâu, tình cảm dịu dàng trong mắt không có lời nào diễn
tả hết được, bỗng nhiên vẻ mặt tôi lập tức thay đổi, gương mặt âm trầm,
đen như màu đất: “Hướng Vãn, chị ngồi chắc vào”
Hướng Vãn phát
hiện ra vẻ mặt tôi không được tốt, cô quay đầu nhìn qua cửa kính xe,
cuối cùng vẫn đến đây, điều cô lo lắng vấn xảy ra.
“Mạc Tich, tôi dừng xe đi, chị đi giải thích cùng tôi ấy một chút”
“Có chết cũng không”
“Mạc Tịch, cậu đừng cố chấp, chúng ta đi cúng bái mẹ, Lê Thiên Qua sẽ đồng ý, tốt nhất là đừng để tôi ấy hiểu lầm. Dừng xe đi”
“Không muốn” Lâm Mạc Tịch quay một cái quẹo vào một con đường khác, mạnh mẽ
nhấn ga. Hướng Vãn sốt ruốt khuyên giải nhưng Lâm Mạc Tịch vẫn thủy
chung không chịu dừng xe. Cứ tiếp tục như vậy, Lê Thiên Qua nhất định sẽ hiểu nhầm, với tính cách của anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Mạc
Tịch. Phía sau có tám chiếc xe đuổi theo liên tục không dừng, khoảng
cách càng ngảy càng gần, Lâm Mạc Tịch vừa lái xe vừa quan sát kính chiếu hậu, mồ hôi tí tách chảy xuống. Lâm Mạc Tịch dùng sức đánh tay lái,
quẹo xe vào đường cao tốc, trong phút chốc đã bỏ lại những chiếc xe phía sau một đoạn, từ bên cạnh lại có một chiếc xe thể thao màu bạc nằm
ngang giữa đường đi, nhìn thấy xe mình sắp đâm vào chiếc xe kia. Lâm Mạc Tịch hoảng sợ nhìn về phía trước, mạnh mẽ đạp thắng. Khoảng cách giữa
đầu xe của cậu và thân chiếc xe kia không đến nửa thước. Trên chiếc xe
thể thao màu bạc có một người bước xuống, anh ta mặc một chiếc áo khoác
màu đên, bên trong là quần áo bệnh nhân kẻ ô vuông xanh trắng rộng thùng thình. Tay phải của tôi buông xuống che giấu vết máu đỏ thẫm trong tay
áo theo cổ tay áo từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Tay trái của anh
vẫn luôn cầm một khẩu súng lục màu bạc giơ lên, nhắm ngay vào Lâm Mạc
Tịch ngồi trong xe. Lâm Mạc Tịch vừa mở cửa xe, Hướng Vãn lôi kéo tay
tôi, lắc đầu với tôi, Lâm Mạc Tịch nở nụ cười với cô, kéo tay áo của cậu ra khỏi tay cô rồi đi xuống xe. Cạch một tiếng, âm thanh của súng đã
được lên nòng, Lê Thiên Qua giơ súng về phía mi tâm của Lâm Mạc Tịch.
“Tôi nuốt lời, tôi hận nhất chính là người lừa gạt tôi”
Lâm Mạc
Tịch không chút sợ hãi nhìn gương mặt tức giận của tôi, cười nhạo nói:
“Mày có tư cách gì đứng trước mặt tao? Mày có tư cách gì để cho tao giao Hướng Vãn cho mày? Mày có tư cách gì thao túng cuộc sống của bọn tao?
Căn bản là mày không xứng, mày là đồ cặn bã”
"Tôi nói rồi, tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ bảo vệ cô ấy, nếu cậu đã đồng ý với tôi sẽ rời khỏi và không còn làm phiền cô ấy nữa thì không nên xuất hiện.
Lâm Mạc Tịch, bây giờ cậu đang khiêu chiến mức độ nhẫn nại của tôi!" Anh tiến lên từng bước, để súng lục lên trên trán cậu.
"Đừng mà!"
Hướng Vãn từ trên xe lao xuống, ôm chặt người của Lê Thiên Qua: "Đừng
giết cậu ấy, thu súng lại đi, Lê Thiên Qua, tôi không cho anh làm tổn
thương cậu ấy!"
"Tránh ra!" Lê Thiên Qua giận dữ nói, hất Hướng Vãn ra. Cô lảo đảo một cái té ngã trên mặt đất.
"Hướng Vãn!" Lâm Mạc Tịch đau lòng kêu một tiếng, ngược lại căm tức nhìn Lê
Thiên Qua: "Đây chính là sẽ bảo vệ và chiếu cố chị ấy như lời mày nói
sao? Lê Thiên Qua, mày là người không xứng yêu chị ấy nhất trên thế giới này! Là mày khiến cho chị ấy cửa nát nhà tan, là mày khiến cho chị ấy
tàn tạ như vậy, là mày từng bước một ép chị ấy đi vào đường cùng! Nếu
như mày thật sự có thể bảo vệ chị ấy, sao chị ấy lại... Mày thật sự có
thể giải quyết những kẻ thù kia sao?! Tại sao mày nói sẽ cho chị ấy hạnh phúc?!"
"Cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, một mình xuất
hiện, dẫn người phụ nữ của tôi đi, cậu thật sự cho là tôi không dám giết cậu sao?!"
Hướng Vãn xông tới ôm lấy eo của Lê Thiên Qua, khóc
lóc kêu lên: "Lê Thiên Qua! Chúng tôi không phải muốn chạy trốn, Mạc
Tịch chỉ mang tôi đi cúng bái mẹ của tôi, không phải như anh nghĩ đâu,
không phải vậy, thật sự không phải như vậy, anh bỏ súng xuống, bỏ xuống
có được hay không?"
"Em cho rằng tôi là thằng ngốc sao? Hướng
Vãn, em có thể lừa gạt tôi, có thể đánh tôi mắng tôi nguyền rủa tôi,
nhưng mà em không được coi tôi là một thằng ngốc mà đùa giỡn! Mẹ của em
được chôn ở trên núi Bát Công, do chính tôi an bài, bây giờ Lâm Mạc Tịch muốn dẫn em ra biển! Em thật sự coi tôi là thằng ngốc sao? Cút!"
"Tôi chính là muốn dẫn cô ấy đi! Coi như là xuống Địa ngục, cũng tốt hơn sống ở bên cạnh anh!"
"Lâm Mạc Tịch!"
"Đừng mà!" Hướng Vãn nhào qua muốn đứng che trước mặt của Lâm Mạc Tịch, tay
của Lê Thiên Qua nghiêng một chút, "pằng" một tiếng viên đạn bắn vào
trên vai của Lâm Mạc Tịch.
Tiếng đạn xuyên qua cơ thể, Hướng Vãn
không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng mà lần này cũng là lần mà cô nghe thấy chói tai nhất. Cô xông tới, ôm lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã của Lâm Mạc Tịch, hai người té xuống đất.
"Mạc Tịch, đừng, đừng mà,
không thể như vậy. Cậu không thể bỏ lại tôi" Nước mắt của cô tí tách rơi xuống, trên vai của Lâm Mạc Tịch máu chảy không ngừng, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của cô.
Hướng Vãn xé quần áo của mình, để chặn trên vết thương ở anh, nhưng mà máu tươi nhanh chóng thấm đỏ cả miếng vải, vẫn không thể ngừng chảy như cũ, cô chỉ có thể máy móc lặp lại một động tác, xé quần áo của mình, đi ngăn lại máu của hắn,
nhưng không dùng được, quần áo của cô rách rưới nhưng máu của hắn vẫn
đang chảy xuống.
Lê Thiên Qua đứng ở một bên, cánh tay không còn
sức mà buông xuống, mới vừa rồi nếu như không phải hắn kịp thời điều
chỉnh, như vậy người bị thương bây giờ rất có thể chính là Hướng Vãn, cô ấy vì cậu ta, thậm chí thật sự có thể chết? Cô ấy không thấy, mình cũng đang chảy máu sao? Trong mắt của cô ấy cũng chỉ có cậu ta sao? Anh
không cam lòng, Lâm Mạc Tịch có cái gì tốt, chỉ xuất hiện sớm một chút.
Khi còn trẻ, ai có thể hiểu được tình yêu, anh sao có thể cam tâm chứ?
Lê Thiên Qua lại nâng tay trái lên lần nữa nhắm ngay trán của Lâm Mạc Tịch, lần này anh sẽ không nương tay.
Hai mắt Hướng Vãn đầy nước mắt, đột nhiên phát hiện động tác của Lê Thiên
Qua, giống như một người mẹ bảo vệ con của mình, che ở trước mặt Lâm Mạc Tịch, cô bò qua, quỳ gối chân của Lê Thiên Qua, lôi kéo tay áo của anh: "Tôi cầu xin anh, đừng làm hại cậu ấy, tôi cũng chỉ còn có một người
thân là cậu ấy thôi, Lê Thiên Qua, tôi cầu xin anh, anh muốn tôi làm gì
cũng được, đừng giết cậu ấy, tôi sẽ kết hôn với anh, sẽ sinh con cho
anh, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, từ nay về sau tôi sẽ
sống ở bên cạnh anh, cầu xin anh, bỏ qua cho cậu ấy, tôi thật sự chỉ còn có một người thân này thôi, tôi cầu xin anh"
Kết hôn? Con? Những thứ này đã từng là chuyện anh tha thiết muốn có, hôm nay cô ấy đồng ý,
nhưng đó là vì tính mạng của người đàn ông cô yêu đang nằm ở trong tay
của anh. Thứ anh cần, không phải là sự thương hại như vậy, không phải là lui bước mà cầu xin như thế!
"Cút! Thu nước mắt lại đi, tôi
không cho phép em khóc vì những người đàn ông khác!" Anh tức giận gầm
thét, hất Hướng Vãn ra. Hướng Vãn lại ôm lấy hắn: "Lê Thiên Qua! Anh
không thể giết cậu ấy! cậu ấy không phải là những người đàn ông khác,
cậu ấy là em trai của tôi!"
"Em trai?" Đột nhiên Lê Thiên Qua bật cười: "Em còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào? Coi tôi là con khỉ mà đùa giỡn rất vui sao?"
"Tôi không có lừa anh, Mạc Tịch thật sự là em trai của tôi, là em trai cùng
mẹ khác cha của tôi! Bởi vì một lần sai lầm mà mẹ của tôi có con với
người khác, đứa bé kia chính là Mạc Tịch! Lê Thiên Qua, tôi nói đều là
sự thật, là sự thật. Cho nên cha của tôi mới ngăn cản hai chúng tôi ở
chung một chỗ. Cậu ấy thật sự em trai của tôi, là em trai ruột của tôi
đó! Anh đã giết cả nhà của tôi, hiện giờ tôi chỉ còn có một người thân
này, anh cũng muốn giết luôn sao?! Như vậy anh dứt khoát giết cả tôi
luôn đi!"
Lê Thiên Qua khó có thể tin nhìn của hai người, lảo đảo lui về phía sau, cô ấy nói cậu ta là em trai ruột của cô ấy? Bởi vì bị
ngăn cấm, cho nên tách ra, chẳng lẽ mình vẫn luôn hiểu lầm sao? Lúc đầu ở trong bệnh viện, Lâm Mạc Tịch có nói cậu ta và Hướng Vãn chỉ có thể là
chị em, lời cậu nói là thật sao?
"Ông chủ?" An Mạn đỡ lấy cơ thể
đang lảo đảo của Lê Thiên Qua, cô chưa từng có chán ghét Hướng Vãn như
vậy. Lúc trước, cô còn có thể thương xót cho cô ấy nhưng khi cô nhìn
thấy ông chủ của mình lần lượt vì người phụ nữ này mà buông tha cho
nguyên tắc của mình, bỏ qua lợi ích của mình, mà nữ nhân kia còn muốn
tổn thương ông chủ. Cô biết rất rõ cho dù ông chủ chết cũng sẽ không
giết cô ấy. Cô cũng biết rất rõ ông chủ yêu cô ấy, đã yêu đến hết hi
vọng. Cô ấy thường nói, ông chủ dùng tình yêu tới tổn thương cô ấy. Cô
cảm giác không phải như vậy, dùng tình yêu của ông chủ đối với cô ấy để
tự hại mình hại người.
"Gọi xe cứu thương! Nhanh lên một chút,
cho dù như thế nào, Lâm Mạc Tịch không thể có chuyện được" Anh lạnh lùng nói, những người cấp dưới vội vàng đi làm.
Hướng Vãn lại ôm Lâm
Mạc Tịch vào trong ngực, hai tay ấn lên vết thương của anh, sắc mặt của
Lâm Mạc Tịch càng ngày càng tái nhợt, khó khăn mở miệng, Hướng Vãn áp lỗ tai qua, mới nghe được lời của anh: "Chị, tôi biết chị là chị ruột của
tôi nhưng tôi vẫn muốn ở cùng với chị. Tôi lừa chị, hôm nay tôi muốn dẫn chị đi"
"Đừng nói nữa, xe cứu thương lập tức tới rồi! Mạc Tịch,
cậu sẽ không có chuyện gì, cậu sẽ tốt lên thôi!" Cô khóc không thành
tiếng, nói năng lộn xộn.
"Ông chủ, ông chủ, ngài làm sao vậy? Tay của ngài!" An Mạn kinh ngạc kêu lên, cả cánh tay của Lê Thiên Qua, đã
bị máu nhiễm đỏ, mới vừa rồi anh vì đuổi theo Hướng Vãn, đã tự mình lái
xe tới, vết thương còn chưa khép lại rách ra.
Lê Thiên Qua khó
khăn cởi áo khoác ra, đi tới, muốn khoác lên trên người Hướng Vãn, che
lên cơ thể lộ ra của cô nhưng cô lại đẩy ra. Mặc dù không có nói lời độc ác nào thêm nhưng sự chán ghét và thống hận trong ánh mắt cô đã nói rõ
tất cả.
"Cô Hướng! Cô không thể đối xử với ông chủ như vậy! Những gì cô đã trải qua, ngài ấy cũng vì lý do của cô mà đã...."
Pằng pằng hai tiếng, đạn bắn vào bên chân của An Mạn: "An Mạn! Không nên ép tôi giết cô!"
Lời nói của An Mạn không thể làm gì khác hơn là nuốt trở vào. Đây là lần
đầu tiên ông chủ chĩa súng đối với mình, trái tim của cô không phải
nguội ;ạnh, Cô cảm thấy rất đau lòng, ông chủ đã bị thứ gọi là tình yêu
che đi đôi mắt, một mực sa đọa, ngài ấy đã yêu đến mù quáng.
Tiếng xe cứu thương inh ỏi vang lên, ánh mắt của Hướng Vãn giống như lại có
ánh sáng: "Mạc Tịch, xe cứu thương tới, cậu sẽ không có việc gì, chúng
ta được cứu rồi!"
Tiếng cứu thương rú còi inh ỏi đi qua mang Lâm Mạc Tịch đang hôn mê và Hướng Vãn đang có nhiều cảm xúc đan xen đi.