Cõi đời này thật sự có tình yêu địa lão thiên hoang (*) ...
(*)
Địa lão thiên hoang 地老天荒: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng
đẵng, cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.
Người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng
hay dùng từ này.
Kiệt sức, hình như cũng chỉ như thế. Cơ thể bị
kim châm xuyên qua đau đớn, anh cảm thấy rõ ràng, là anh không cho bác
sĩ chích thuốc tê, anh muốn thanh tỉnh cảm nhận đau đớn này, anh đau đến đầu đầy mồ hôi, cắn chặt hàm răng. Chỉ là khâu vết thương đã đau như
vậy, như vậy Hướng Vãn, mới vừa rồi bị đụng, sẽ đau bao nhiêu? Bác sĩ
cho anh thuốc, sau đó dùng băng vải quấn phần eo của anh lại. Lê Thiên
Qua cười khổ một cái: "Có cần thiết khoa trương như vậy không? Chỉ là
vết đao dài mấy tấc."
Bác sĩ vẫn rất kiêng kỵ anh, thận trọng
nói: "Ông Lê vẫn nên chú ý một chút, lần này vết thương cũng không thể
vỡ nữa, phải chú ý, đừng để nhiễm trùng mới tốt."
"Cám ơn." Lê
Thiên Qua nói xong, thay quần áo sạch An Mạn mang tới, bộ lúc đầu kia
của anh đã bị máu của Hướng Vãn nhuộm đỏ. Cho đến khi Lê Thiên Qua đi ra ngoài, bác sĩ vẫn còn đang khiếp sợ, vừa rồi vậy mà anh nói cám ơn với
mình, bác sĩ nhìn thấy Lê Thiên Qua ở phòng phẫu thuật nổi đóa, một
người hung ác như vậy, thế mà lại nói cám ơn mình. Đèn phòng cấp cứu đã
tắt, Hướng Vãn được đẩy ra ngoài, từ đầu đến cuối Lâm Mộ Tịch vẫn nắm
tay của cô, vẫn đi cùng với cô vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lê Thiên Qua đứng xa xa nhìn, anh nhìn thấy dáng vẻ hận mình không thể chết đi kia
của Lâm Mộ Tịch, bỗng muốn cười, Lâm Mộ Tịch, anh dựa vào cái gì? Dựa
vào cái gì có thể làm cho cô ấy yêu anh như vậy? An Mạn và chuyên gia An Mạn mời tới nói chuyện với nhau mấy câu, An Mạn lại giới thiệu một vị
bác sĩ Trung Quốc trong đám bọn họ cho Lê Thiên Qua nói: "Ông Lê, phẫu
thuật rất thành công, hiện tại chỉ chờ cô Hướng tỉnh lại. Chỉ cần vượt
qua giai đoạn nguy hiểm, thì không sao rồi."
"Có di chứng gì không?"
"Vẫn còn cần từ từ khôi phục, xương chân phải gãy nát, khôi phục tốt, về sau đi đường sẽ không có vấn đề."
"Vậy thì tốt. Các người vất vả rồi." Lê Thiên Qua xoay người sang chỗ khác,
sờ trên dưới túi quần của mình. An Mạn đưa một điếu thuốc cho anh ta,
sau đó tự anh ta châm lên. Lê Thiên Qua dùng sức hút vài hơi, hồi lâu
mới nói: "An Mạn, con của tôi, có phải không còn hay không?"
An Mạn nắm tay của anh, vậy mà tay của anh không có một chút nhiệt độ, tay của anh lại đang phát run.
"Ông chủ, ngài còn trẻ, cô Hướng cũng còn trẻ, sau này các vị sẽ có rất nhiều con."
Thật sự không còn? Mới chỉ có hơn một tháng, ngay cả là con trai hay con gái anh cũng không biết, cứ như vậy không còn? Lê Thiên Qua hít sâu một
hơi, lại cười cười, không phải đã sớm biết rồi sao, làm sao cô ấy có thể sẽ sanh con cho mình.
"Ông chủ." An Mạn gọi một tiếng. Lê Thiên
Qua khoát tay một cái: "Tôi rất tốt. An Mạn tôi hỏi cô, tôi phải làm thế nào, mới có thể giữ một người phụ nữ không yêu tôi ở bên người? Tôi nên làm như thế nào, mới có thể làm cho một người phụ nữ hận tôi tận xương, yêu tôi?"
An Mạn á khẩu không trả lời được, cô phải trả lời thế
nào, đổi vị trí suy xét, nếu như cô là Hướng Vãn, cô có thể trả lời anh
ta, bất kể bởi vì nguyên nhân gì, làm cho một người phụ nữ phải lâm vào
tuyệt cảnh không thể không chết, như vậy đời này cô ấy không thể nào yêu lại anh được, bất kể anh bỏ ra bao nhiêu. Lê Thiên Qua cười yếu ớt: "Bị tôi làm khó rồi hả? Thật ra thì tôi cũng đang suy nghĩ, chuyện cho tới
bây giờ, tôi và cô ấy, còn có khả năng không. An Mạn, không nói gạt cô,
tôi hối hận. Lúc đầu tôi nên giết cô ấy, như vậy hiện tại tôi sẽ không
có nhiều cố kỵ như vậy. Nói cho cùng, An Mạn tôi không tỉnh táo bằng cô. Nếu không thể làm cho cô ấy yêu tôi, cho dù là một giây đồng hồ cũng
không được, như vậy thì để cho cô ấy lấy hận tôi làm lý do sống tiếp
đi."
"Ông chủ!"
"Mấy ngày nay, không nên đi quấy rầy bọn
họ, để Lâm Mộ Tịch ở cùng với Hướng Vãn thật tốt. An Mạn, súng đạn bên
Mĩ kia, cũng đến lúc cô đi xem một chút rồi. Về phần chuyện Hoàng Kim
Hoa, giao cho Dương Thụy đi."
An Mạn gật đầu một cái, dìu Lê
Thiên Qua vào phòng bệnh nghỉ ngơi. Phòng bệnh của Lê Thiên Qua ở bên
cạnh Hướng Vãn, anh vốn không nghiêm trọng đến mức phải ở phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng lúc chọn phòng bệnh, anh liếc mắt một cái nhìn trúng
gian phòng này, lý do vẫn còn rất gượng ép, gian phòng bệnh này trang
hoàng không tệ. Lúc ấy An Mạn nghe xong quả thật muốn cười, thế nhưng
ngại vì mặt mũi ông chủ, cô không thể cười. Lúc đi ngang qua cửa phòng
bệnh, bước chân của Lê Thiên Qua không khỏi dừng lại, cách cửa kính nhìn hai người bên trong. Cả người Hướng Vãn cắm đầy ống dẫn, bao bọc giống
như xác ướp, cô nằm ở nơi đó không nhúc nhích, dụng cụ bên cạnh cho thấy cô còn sống. Lâm Mộ Tịch ngồi ở trước giường bệnh, nhẹ nhàng nắm tay
của cô, lẳng lặng mỉm cười.
"Hướng Vãn, cho dù em biến thành hình dáng gì, anh đều ở bên cạnh em. Chỉ cần em tỉnh lại, tất cả đều sẽ vẫn
như trước kia, chúng ta vẫn là chúng ta. Hướng Vãn, em hãy ngủ một giấc
thật ngon, anh ở chỗ này." Anh ta cúi người hôn mặt mày, gò má cô. Lâm
Mộ Tịch cảm thấy đôi tay mình nắm kia, hình như bỗng nhúc nhích, anh ta
cẩn thận nhìn chằm chằm Hướng Vãn, mắt của cô cũng động đậy. Lông mi
thật dài, tạo nên một vòng bóng mờ ở trên mí mắt, con mắt cô lưu chuyển, sau đó chậm rãi mở ra. Cô nhất định là nằm mơ, cô nhếch môi cười ngây
ngô với anh ta, cô hé miệng, hơi đọng trên chụp dưỡng khí một màn, cô
nhẹ nhàng lên tiếng: "Mộ Tịch."
Lê Thiên Qua xa xa nhìn Hướng
Vãn, nhìn bọn họ vui sướng giống như chết đi sống lại, nhìn Hướng Vãn
mỉm cười với anh ta, đó là đãi ngộ mình chưa bao giờ từng có. Lê Thiên
Qua tự giễu cười cười: "An Mạn chúng ta đi thôi."
Một cái xoay
người, dứt khoát bỏ đi, thậm chí ngay cả dũng khí ngoái đầu nhìn lại anh cũng không có. Đột nhiên ánh mắt Hướng Vãn chuyển hướng nhìn về phía
cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa kính kia, cô nhìn một lúc lâu. Lâm Mộ Tịch
thấy cô tỉnh, vội vàng gọi bác sĩ tới đây, bác sĩ kiểm tra qua một lần,
rồi vui mừng gật đầu: "Cô Hướng quả thực là sinh mạng kỳ tích. Đã không
còn nguy hiểm, từ từ hồi phục nhé!"
"Cám ơn, cám ơn bác sĩ." Lâm
Mộ Tịch vui vẻ giơ chân, cười tươi như hoa, đây là một tin tức tốt nhất
mà anh ta nghe được. Chỉ cần Hướng Vãn không sao, anh ta thế nào cũng
được. Coi như bọn họ chỉ có mấy ngày chung sống, cho dù là chỉ có mấy
phút, anh ta biết cô bình an, như vậy thì tất cả đều đủ rồi. Tiễn bác sĩ đi xong, Lâm Mộ Tịch vội vàng trở lại bên cạnh Hướng Vãn, cầm tay của
cô, mỉm cười nhìn cô.
"Đang nằm mơ? Hay là em đã chết?" Giọng nói của cô rất yếu ớt, nhưng Lâm Mộ Tịch vẫn nghe được rõ ràng. Mở chụp
dưỡng khí của cô ra, hôn một cái ở trên môi của cô: "Có cảm giác không?"
Hướng Vãn cười với anh ta, có chút cố hết sức nói: "Mơ thật chân thật."
Lâm Mộ Tịch mỉm cười, há miệng cắn xuống môi của cô. Hướng Vãn kêu lên một tiếng: "Đau."
"Bây giờ biết không phải nằm mơ chứ?"
"Ừ." Cô nhẹ giọng lên tiếng, mí mắt càng ngày càng nặng, trầm trầm chìm vào
giấc ngủ. Liên tiếp một tuần lễ, trên cơ bản cô đều ngủ, thời gian tỉnh
dậy rất ít, có lúc tỉnh lại, không nói được mấy câu, cô lại ngủ. Tinh
thần của cô càng ngày càng tốt hơn, sau khi chuyển tới phòng bệnh
thường, cô đã tốt lên hẳn, chẳng qua là vẫn không thể xuống giường,
không thể vận động, mỗi ngày nằm ở trên giường, buồn bực ở trong phòng
bệnh. Cô nằm ở trên giường lầm bầm, bực bội phát hoảng. Lâm Mộ Tịch lắc
đầu cười, tiếp tục gọt táo. Hướng Vãn thấy chiêu này đối với anh ta
không hề có tác dụng, không lầm bầm nữa, bắt đầu giả vờ kêu rên, ui da
ui da. Lâm Mộ Tịch vẫn không để ý đến cô, cắt quả táo thành từng miếng
nhỏ, đưa một miếng đến bên miệng cô. Hướng Vãn trừng mắt liếc anh ta một cái, xoay đầu sang nơi khác, tiếp tục ui da ui da kêu lên. Y tá nghe
tiếng vội vàng đi vào, dò hỏi: "Cô Hướng khó chịu chỗ nào? Tôi đi gọi
bác sĩ." Người ở bệnh viện này đều cực kỳ để ý tới Hướng Vãn, bởi vì bọn họ đã từng chứng kiến bộ dạng nổi đóa của Lê Thiên Qua, tự biết không
đắc tội nổi, cho nên rất ưu đãi Hướng Vãn. Lâm Mộ Tịch vội vàng gọi cô
ấy lại: "Không cần, y tá, cô ấy chỉ giả bộ thôi."
"Ơ! Lâm Mộ
Tịch, tại sao anh nói em giả bộ hả?" Cô chính là không thể cử động, nếu
chân của cô tốt, đoán chừng vào lúc này có thể đứng lên quyết đấu với
Lâm Mộ Tịch. Lâm Mộ Tịch thấy bộ dạng này của cô, không khỏi cười nói:
"Em xem dáng vẻ hung ác này của em xem, tràn đầy sức lực! Được rồi,
ngoan, ăn táo."
"Em không ăn!"
"Ăn nhiều trái cây tốt cho
xương cốt của em, nghe lời, ăn một chút." Anh ta dùng mọi cách dụ dỗ,
Hướng Vãn vẫn không ăn. Lâm Mộ Tịch nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói:
"Vậy em muốn thế nào mới ăn hả? Trừ đi ra ngoài, chuyện khác đều có
thể."
Hướng Vãn vốn thấy mình thành công, có chút hưng phấn nho
nhỏ, ai ngờ nghe nửa câu sau của anh ta xong, cô hoàn toàn muốn quần ẩu
với Lâm Mộ Tịch một trận.
"Anh nói giống như chưa nói vậy!" Cô
chính là muốn đi ra ngoài, cô bực bội nổi mốc rồi, nhưng cô mới vừa phẩu thuật, lại không thể gặp gió, mấy ngày nay cô hơi chuyển biến tốt một
chút, luôn năn nỉ Lâm Mộ Tịch mang cô đi ra ngoài, tiếc rằng tất cả mọi
cách thỉnh cầu đều không có kết quả, uy hiếp dụ dỗ, người ta đều không
gật đầu. Lâm Mộ Tịch thở dài một cái, xem ra chỉ thể có dùng biện pháp
cuối cùng.
"Em thật sự không ăn?" Anh ta hỏi cô, trong mắt thoáng qua một chút giảo hoạt. Hướng Vãn mơ hồ cảm thấy, anh ta có âm mưu,
nhưng chết vẫn không buông, nhất định không ăn.
Lâm Mộ Tịch nhếch khóe môi, mỉm cười một cái, sau đó nhanh chóng cúi người, dùng môi của
mình, bao lấy môi của cô, linh hoạt cạy hàm răng của cô ra, tìm cái lưỡi phấn nộn của cô, quấn quýt, chơi đùa qua lại. Mới đầu chỉ là nhu tình
mật ý **, sau đó anh ta cảm thấy chưa đã ghiền, bắt đầu ở trong miệng
của cô công thành đoạt đất, cô lùi một bước, anh ta liền tiến một bước,
hung hăng dây dưa. Hướng Vãn cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng sắp thở
không ra. Vậy mà Lâm Mộ Tịch vẫn không chịu buông tha cho cô, cười như
tên trộm, tiếp tục chiếm lấy ngọt ngào trong miệng cô.
Y tá nhỏ
nhìn thấy cảnh tượng này sửng sốt, một hồi lâu sau không thể nhúc nhích, cái này cũng quá không coi ai ra gì rồi, hoàn toàn xem mình không tồn
tại, y tá nhỏ thẹn thùng đỏ mặt, nhưng không đành lòng rời đi, điều này
thật sự quá duy mỹ, sườn mặt của bọn họ được bao phủ dưới ánh mặt trời,
tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, điềm tĩnh tốt đẹp.
Hướng Vãn bị
anh ta hôn thất điên bát đảo, không kiềm chế được liền ôm lấy cổ của anh ta, đáp lại nụ hôn của anh ta. Lâm Mộ Tịch cười cười, Hướng Vãn nghe
anh ta cười, thò tay bấm một cái ở trên người anh ta. Lâm Mộ Tịch cứ
tiếp tục ** môi của cô, càng thêm dùng sức hơn lúc nãy. Ai bảo vừa rồi
anh ta cho cô táo, cô không ăn, nếu cô không ăn, như vậy thì không thể
làm gì khác hơn là anh ta tới ăn.
Hướng Vãn hối hận cũng không
kịp rồi, cô bỗng phát hiện Lâm Mộ Tịch biến thành phúc hắc rồi, hơn nữa
không phải phúc hắc bình thường, tuyệt đối là nhân vật giết người trong
nháy mắt.
Mặc dù trước đây Hướng Vãn đã cảm thấy Lâm Mộ Tịch
không phải là một người tốt, rất có tiềm chất sắc phôi (*). Khi đó Lâm
Mộ Tịch thoạt nhìn rất văn nhã lịch sự, có một lần Hướng Vãn lên lớp ngủ thiếp đi, vậy mà lúc tỉnh lại lại phát hiện cuộc thi đấu bơi lội cuối
tuần, trong lớp lại chọn cô tham gia. Cố tình cô là một con vịt lên cạn, hết cách rồi, buộc lòng phải đi tìm Lâm Mộ Tịch, để cho anh ta dạy
mình. Ai bảo Lâm Mộ Tịch là một tên tiểu biến thái, bình thường không
cần luyện tập gì, vậy mà lúc thi đấu cũng có thể lấy được thứ hạng,
Hướng Vãn đối với điểm này vẫn luôn rất kinh ngạc, cũng rất khinh bỉ.
(*) Chỉ người có thói lưu manh, háo sắc, không làm việc đàng hoàng.
Lúc Hướng Vãn đi tìm Lâm Mộ Tịch, Lâm Mộ Tịch đang nằm nghiêng trên giường
đọc sách ở trong phòng. Từ trước đền nay cô vào phòng của anh luôn không gõ cửa, cho tới khi Lâm Mộ Tịch phát hiện Hướng Vãn, đã không kịp nữa
rồi.
Hướng Vãn đoạt lấy sách trong tay Lâm Mộ Tịch, tùy tiện lật
hai trang, mặt đỏ giống như quả táo, giống như ôn dịch ném ra: "Lâm Mộ
Tịch! Cậu thế mà không lo học, xem loại tạp chí này! Lại còn để cho tôi
nhìn thấy!"
Lâm Mộ Tịch chống nửa người lên, cười nhìn cô: "Ai cho cậu xem?"
"Đây là cậu phạm quy! Cậu mới bây lớn vậy mà xem cái này! Đầy trong đầu chứa suy nghĩ gì?"
Lâm Mộ Tịch cảm thấy buồn cười, xem manga chính là phạm quy.
"Là cậu nghĩ bậy!"
Hướng Vãn lại liếc quyển sách kia một cái, phía trên một nam một nữ đang **
ôm hôn, rõ ràng chính là phạm quy, cậu ta lại còn nói mình nghĩ bậy?
"Lâm Mộ Tịch! Tôi muốn tố cáo cậu!"
Lâm Mộ Tịch đứng lên, chậm rãi nói: "Hướng Vãn có phải cậu có chuyện muốn tôi giúp hay không?"
"Hở?" Hướng Vãn kinh ngạc, làm sao cậu ta biết?
Lâm Mộ Tịch cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: "Mỗi lần cậu dùng dáng vẻ
trưởng bối để dạy bảo tôi, nhất định là có chuyện muốn giúp đỡ, nói một
chút coi, lần này là cái gì."
"Cái gì?" Lần này đến phiên Lâm Mộ Tịch kinh ngạc, bình thường Hướng Vãn
ghét nhất là bơi lội, cho nên Lâm Mộ Tịch rất ít để cho Hướng Vãn nhìn
thấy mình bơi lội, không ngờ, hôm nay cô ấy vậy mà chủ động nói tới bơi
lội.
"Không nghe thấy sao, bảo cậu dạy tôi bơi lội!" Cô tức giận
nhìn cậu ta, nhưng thật ra là xấu hổ nhiều hơn. Cô sợ Lâm Mộ Tịch cười
nhạo cô.
Lâm Mộ Tịch gật đầu một cái, kéo cô đi, Hướng Vãn kinh ngạc nói: "Đi đâu vậy?"
"Đi mua đồ bơi á!"
Hướng Vãn trợn to hai mắt nhìn cậu ta, trong đầu hiện lên bộ dạng mình mặc đồ bơi, không khỏi tức giận nói: "Lâm Mộ Tịch cậu háo sắc!"
Lâm Mộ
Tịch vừa không biết làm sao vừa buồn cười: "Vậy cậu trở về phòng mặc áo
khoác lông đi. Bơi lội không mặc đồ bơi, thì mặc cái gì? Hướng Vãn cậu
lại nghĩ bậy!"
Cô nghĩ bậy sao? Trên thực tế không có, Lâm Mộ Tịch chính là một tên háo sắc.
Cậu ta chọn đồ bơi cho cô, cho dù là loại bảo thủ kia, vẫn làm nổi bậc dáng người có lồi có lõm của cô. Trong hồ bơi, cũng chỉ có hai người bọn họ. Hướng Vãn vây quanh tấm khăn, dè dặt dùng đầu ngón chân thử thử nước,
ngay lập tức cảm thấy cả người rợn tóc gáy.
Không biết Lâm Mộ
Tịch xuất hiện từ chỗ nào, đứng ở phía sau cô, vỗ nhẹ cô một cái, Hướng
Vãn sợ tới mức trọng tâm không vững, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, cô vội vã ôm lấy eo của Lâm Mộ Tịch, nhờ vậy mới không có té xuống.
Vậy mà, Lâm Mộ Tịch cười cười nói: "Hướng Vãn, cậu thật sự muốn học bơi lội sao?"
Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, sợ cậu ta cười nhạo mình, dùng sức gật đầu một cái.
Đáy mắt Lâm Mộ Tịch thoáng qua vẻ giảo hoạt, đột nhiên đẩy mạnh Hướng Vãn vào trong hồ bơi, bọt nước văng khắp nơi.
Hướng Vãn ở trong hồ đạp nước lung tung, mắng Lâm Mộ Tịch: "Cậu tên khốn kiếp này!"
Lâm Mộ Tịch cũng nhảy xuống theo, lấy tay nâng cô lên: "Không xuống nước làm sao có thể học? Bây giờ học nín thở."
"Cái gì?" Hướng Vãn còn chưa phản ứng kịp ý tứ của cậu ta, liền bị Lâm Mộ
Tịch hôn lên đôi môi, sau đó chìm vào trong nước. Cô cảm thấy sắp hít
thở không thông, sống dựa vào hơi thở trong miệng của Lâm Mộ Tịch vượt
qua, tham lam không muốn xa rời.