Căn nhà cũng không
phải rất lớn, không giống nhiều lắm trong ấn tượng của Hướng Vãn, cao
hai tầng, thiết kế đơn giản, xem ra là dành cho một người ở. Ninh Tri
Nhiên tìm một bộ quần áo ngủ của mình đưa cho cô, sau đó đi vào phòng
tắm mở nước, lúc này mới đẩy người đang nhăn nhó đi vào phòng tắm.
“Tắm trước đi, tôi đi ra ngoài một chút sẽ trở lại.”
Hướng Vãn nằm ở trong bồn tắm, nước ấm vừa phải, ngâm mình trong nước so với
tắm vòi hoa sen thì thoải mái hơn nên làm cho cô ngủ thiếp đi. Ninh Tri
Nhiên đi một vòng, cuối cùng cũng mua được đường đỏ, lúc anh ta về đến
Hướng Vãn vẫn còn chưa đi ra, anh ta bật bếp đun một nồi nước đường đỏ.
Đối với nước đường đỏ, Ninh Tri Nhiên rất là mâu thuẫn. Thời điểm anh ta chưa sinh ra, mẹ anh ta đi khám thai các bác sĩ đều nói là một bé gái,
mẹ Ninh rất thích con gái nên mua rất nhiều quần áo của bé gái, cũng
trang trí căn phòng thành màu hồng phấn, nhưng khi Ninh Tri Nhiên cất
tiếng khóc chào đời thì mọi người trong nhà họ Ninh đều trợn tròn mắt,
lời nói của bác sĩ thật không thể tin được, bây giờ nhiều hơn một miếng
thịt, im lặng tuyên bố đây là một bé trai. Cố tình ba Ninh lại xuất thân là một quân nhân nên đặc biệt hưởng ứng chính sách của quốc gia là một
cặp vợ chồng một đứa con, cho nên có thể nói Ninh Tri Nhiên là con một.
Mẹ Ninh không cam tâm, muốn dụ dỗ chồng để mang thai con thứ hai nhưng
tất cả đều vô dụng. Vì vậy mẹ Ninh lại hướng về phía Ninh Tri Nhiên.
Trước khi học tiểu học, Ninh Tri Nhiên không biết mình là một bé trai,
mẹ của anh ta hoàn toàn coi anh ta như một bé gái để nuôi. Sau khi Ninh
Tri Nhiên lên cấp hai, có một lần kêu đau bụng, mẹ của anh ta đi nấu một nồi nước đường đỏ cho anh ta uống..., đúng là uống có hiệu quả thật,
anh ta bị cảm lạnh nên uống nước nóng đương nhiên là có hiệu quả. Vào
thời điểm đó không biết nước đường đỏ để làm gì nên nghe lời mẹ uống
trong ba năm, mỗi ngày một ly. Nhưng đến khi lên cấp ba lúc biết được
thì thiếu chút nữa anh ta với mẹ của mình cãi vã dữ dội. Cho nên sở
trường tốt nhất của Ninh Tri Nhiên là nấu súp và nước đường đỏ! Anh ta
chờ mãi mà cũng không thấy Hướng Vãn đi ra nên bật bếp đun nóng lại một
lần nữa.
“Hướng Vãn, cô đã tắm xong chưa?”Anh ta vừa gõ cửa thì
cửa phòng tắm mở ra. Cả người Hướng Vãn nằm trong phòng bồn tắm, vẻ mặt
hết sức bình thản, ngủ thiếp đi! Cả người không ngừng trượt xuống, mắt
nhìn thấy đầu cô sắp sửa ngâm vào trong nước thì Ninh Tri Nhiên vội vã
kéo cô lên một chút. Hướng Vãn kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Tri Nhiên
nhưng vào thời điểm kinh ngạc còn kèm theo tiếng hét: “Anh... anh vào
bằng cách nào? Làm sao anh lại ở trong nhà của tôi?”
Ninh Tri
Nhiên cười cười, cố ý kéo gần khoảng cách của hai người, đến gần mặt của cô: “Cô hy vọng đây là nhà của cô hay sao? Nếu như cô hy vọng thì tôi
sẽ cho cô một cơ hội.”
Khi anh ta vừa nói như vậy thì Hướng Vãn
nhớ ra đây là nhà của Ninh Tri Nhiên. Nhưng cô đang tắm mà, anh ta vào
bằng cách nào? Đại khái Ninh Tri Nhiên cũng biết suy nghĩ của cô, ngồi
một bên nhàn nhã mở miệng: “Có phải cô có ý hay không? Đi tắm cũng không đóng cửa, có phải cô muốn tôi đi vào làm cái gì đó với cô phải không?
Hướng Vãn trợn mắt, bĩu môi nói: “Đúng vậy, đúng vây, Ninh thiếu gia thật là
thông minh. Chính là tôi cố ý, đừng quên tôi chính là một cô gái chuyên
tiếp khách nha!”
“Hướng Vãn, đừng phòng bị đối với tôi lớn như
vậy, tôi chưa từng có ý coi thường cô. Nếu tắm xong rồi thì đi ra đi,
nước lạnh dễ bị cảm lạnh đó.” Ninh Tri Nhiên xoay người đi ra ngoài,
thuận tiện đóng cửa lại. Là phòng bị sao? Có thể là như vậy. Trên đời
nay ngoại trừ Lâm Mạc Tịch, cô đã không còn tin tưởng vào đàn ông nữa
rồi. Hướng Vãn đứng dậy xối nước lên người cho sạch bọt, sau đó lau khô
nước ở trên người, sấy khô tóc, vào thời điểm không sai biệt lắm mới mặc quần áo rồi đi ra. Ninh Tri Nhiên chuẩn bị rất đầy đủ, đồ lót đều là
mới mua, còn một túi thì Ninh Tri Nhiên dùng để đựng băng vệ sinh. Lúc
Hướng Vãn thu dọn xong đi ra thì đúng lúc Ninh Tri Nhiên bê một chén
nước đường đỏ đi tới, đặt ở trước mặt Hướng Vãn: “Uống đi, vẫn còn nóng, cẩn thận không bị bỏng đó.”
Hướng Vãn nhíu nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Nước đường đỏ, cô chưa từng uống qua à? Cô vừa ngồi trên ghế đá, nhất định sẽ bị đau bụng, nhanh uống đi.”
Không phải chưa bao giờ uống qua nhưng mà đã lâu rồi không ai nấu cho cô
uống. từ nhỏ cô được chăm sóc rất tốt, rất ít khi bị đau bụng kinh. Lần
đầu tiên bị đau bụng là lúc ở cùng với Lâm Mạc Tịch, tối hôm ấy, lúc đó
Lâm Mạc Tịch vẫn đang đọc sách, Hướng Vãn đau đến nửa đêm vẫn không ngủ
được, Lâm Mạc Tịch cũng nấu cho cô một chén nước đường đỏ cho cô
uống..., bên trong còn cho thêm mấy miếng gừng, uống vào cả người ấm áp, quả nhiên là hết bị đau bụng.
Mấy năm nay cô luôn bị đau bụng nhưng không còn ai nấu cho cô uống nữa.
Ninh Tri Nhiên thu thập xong liền dẫn cô đến một căn phòng. “ Cô ngủ ở tầng một đi, tôi ngủ ở tầng hai, tránh cho cô nghi ngờ.”
Hướng Vãn đứng cúi đầu nhìn xuống đất, hàm răng trắng muốt cắn vào môi, hai
má hơi hơi đỏ, tóc xoã ở trên người, bộ dáng cúi đầu làm lộ ra một phần
cổ trắng muốt, bởi vì mới tắm nên có chút đỏ ửng.
Đột nhiên cổ
họng của Ninh Tri Nhiên căng ra, cả người cũng không được tự nhiên, vội
vàng quay mặt đi chỗ khác: “Cô chờ một chút.”
Anh ta đi mà giống
như đang chạy trốn, nếu tiếp tục đối mặt với cô thì anh ta cũng không
biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Dù sao cũng là đàn ông có tinh lực,
đối với một người như vậy ở trước mặt, khí huyết lên cao là chuyện bình
thường.
Ninh Tri Nhiên tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được túi giữ nhiệt lần trước mẹ anh ta để lại, cắm một bình nước nóng đổ
vào, túi liền nóng lên.
Anh ta gõ cửa, Hướng Vãn còn chưa có ngủ, đang ngồi ngẩn người ở trên giường.
Ninh Tri Nhiên cười cười đưa túi giữ nhiệt cho cô: “Đặt ở trên bụng, nên đi ngủ sớm một chút.”
Hướng Vãn nằm ở trên giường, bụng ấm áp, quả nhiên không còn đau bụng nữa.
Nhưng làm thế nào cô cũng không ngủ được, Ninh Tri Nhiên làm sao lại đối tốt với cô như vậy?