Phí Thanh Khê mắt thấy miếng thịt béo đi mất, tự nhiên không vừa ý, nhưng
ái ngại Tô Tín, anh ta cũng không tức giận. Bữa tiệc này cũng không giải quyết được gì, cứ như vậy tan cuộc thôi.
Tô Tín trái
lại tỉnh rượu, tâm tình cũng rất tốt. Chân Hướng Vãn đã sớm mềm nhũn,
cảm giác cả người phiêu phiêu say. Cô đi ra khỏi phòng rồi đi ra đường
lớn. Cùng Hi Lệ và Lâm Tịch Mặc ra khỏi A Phòng Cung.
Cả người Hi Lệ vẫn ngây ngốc, Hướng Vãn nhìn bộ dáng của cô liền biết là
sợ hãi, ôn nhu nói: "Hi Lệ em có khỏe không?"
Hi Lệ
gật gật đầu, nước mắt ở trong vành mắt, cố nén không khóc, "Chị Hướng
Vãn, cám ơn chị giúp em. Chị uống nhiều như vậy, sao rồi? Có phải rất
khó chịu hay không?"
Hướng Vãn lắc đầu, "Em giúp chị đỡ Mạc Tịch, chúng ta đi thôi."
"Chúng ta đi đi, chi Hướng Vãn."
May mà không phải đã khuya, cũng không khó đi. Hướng Vãn đỡ Lâm Mạc Tịch
lên xe, lại quay đầu nhìn Hi Lệ do dự một chút mới nói: "Hi Lệ, em có
thể trốn việc không?"
Hi Lệ gật gật đầu, đi theo lên xe.
Hướng Vãn không thể xuất hiện ở trước mặt anh, cho nên cô cần có người giúp cô chăm sóc Lâm Mạc Tịch.
Ánh mắt Lâm Mạc Tịch chưa mở ra, chau mày, mím môi, nhìn là biết, anh rất
khó chịu. Hướng Vãn ôm anh, ôm thật chặt. Màn Tịch, Mạc Tịch của em,
không nghĩ tới đời này em còn có thể ôm anh như vậy.
Xe đi trên đường bằng phẳng nhưng Hướng Vãn có cảm giác bụng cô cuộn lên. Hi Lệ thấy sắc mặt Hướng vãn cực kỳ xấu, vội vàng nói: "Lái xe, anh có
thể dừng lại hay không?"
Trước dó cô chưa ăn gì, lúc này nôn ra cũng chỉ có nước chua. Ói một hồi lâu, lúc này mới cảm thấy thoải mái nhất chút, tỉnh rượu hơn chút.
Hi Lệ vỗ vỗ lưng cô, đưa cho cô một chai nước, Hướng Vãn uống vài ngụm,
trong miệng vẫn khó chịu muốn chết. Giống như ăn Hoàng Liên (một vị
thuốc Đông y), giống như hiện tại nhìn thấy lâm Mạc Tịch, khổ sở, khó
tả.
Hi Lệ mơ hồ cảm thấy Hướng Vãn và Lâm Mạc Tịch
quen biết nhau, nhìn nét mặt của Hướng Vãn, có vẻ như quan hệ hai người
rất thân thiết, nhưng tới cùng là gì, cô cũng không dám hỏi. Đến khách
sạn, cô rất thức thời ngồi ở phòng khách, để cho bọn họ ở trong phòng.
Hướng Vãn rửa mặt, sau đó cầm khăn mặt tiến vào. Cầm tay Lâm Mạc Tịch, nhẹ
nhàng lau, ngón tay, lòng bàn tay, cô lau thật cẩn thận. Tay anh vẫn rất đẹp, giống như trong tranh, ngón tay thon dài.
Khuôn
mặt Mạc Tịch rất dễ nhìn, tóc đen tuyền, có chút hỗn độn. Trước kia cô
cũng chưa phát hiện, ánh mắt Mạc Tịch hẹp dài như vậy, khóe mắt kia,
lông mi ở dưới mí mắt tạo ra một vòng bóng mờ, mũi anh cao thẳng, môi
mỏng.
Càng nhìn càng giống con gái. Hướng Vãn nhìn
anh, bỗng nhiên nở nụ cười. Ngón tay từ xẹt qua lông mày anh, khóe môi
của anh. Lông mày của anh nhíu lại càng chặt, lung tung tóm lấy tay cô,
như nói mê: "Hướng Vãn không được làm loạn, để cho anh ngủ một chút,
ngày mai còn có kỳ thi."
Đó như một tiếng sấm đánh vào người Hướng Vãn, nước mắt cô liền rơi xuống, ngậm chặt miệng, không dám khóc ra thành tiếng. Cô biết anh là đang nằm mơ, trí nhớ của anh còn
đang ở sáu năm trước.
Một năm kia, anh muốn thi vào
trường cao đẳng, cô chạy đến nhà, ngày ngày chăm sóc anh, nói là chăm
sóc, kỳ thật cô gây không ít phiền phức cho anh, từ nhỏ cô đã quần áo
tới vươn tay, cơm tới há miệng, chuyện trong nhà chưa bao giờ cô động
đến.
Chỉ thương cho Lâm Mạc Tịch, vừa muốn ôn thi, vừa muốn chăm sóc Hướng Vãn, bận không thể ngừng. Thời điểm đó, Hướng Vãn
thường nửa đêm thức giấc, quấy nhiễu mặt anh, như hiện tại vậy, vuốt ve
từ khóe mắt, cảm giác nhất định sẽ ngứa.
Thì ra anh vẫn còn nhớ, vì sao anh vẫn còn nhớ, quên những thứ này đi không phải sẽ tốt hơn sao.
"Đồ ngốc, anh thật khờ, ngu ngốc, anh có biết hôm nay có bao nhiêu nguy
hiểm hay không? Những người đó cũng không phải là người tốt, sao anh có
thể ở cùng một chỗ với bọn họ? Mạc Tịch, anh phải nhớ kỹ, về sau ở những nơi như quán bar, người khác cho gì thì không được uống biết không?" Cô thao thao bất tuyệt nói, cô biết anh không nghe được, nhưng vẫn cứ muốn nói những thứ nay với anh.
Lâm Mạc Tịch chuyển người
lại, lập tức đè lên người Hướng Vãn, mắt anh vẫn đóng lại, cười hì hì
nhìn Hướng Vãn, "Hướng Vãn, anh biết đây là nằm mơ."
Em cũng hi vọng toàn bộ chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, em sẽ là em, anh
vẫn là anh, là Mạc Tịch, em đánh vào mặt vô số bạt tai, mãi đến khi mặt
sưng lên, em mới phát hiện, đây không không phải là mơ.
Lâm Mạc Tịch đột nhiên hôn xuống, nhẹ nhàng cắn cánh môi của cô, đầu lưỡi
hai người ở cùng một chỗ, hòa cùng mùi rượu trên người. Thời điểm anh
hôn cô, hai mắt vẫn nhắm lại, lông mi khẽ rung động, bốn cánh hoa môi
kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ.
Hướng Vãn không dám
nhắm mắt, cô muốn nhìn anh thật nhiều, nhưng trong ánh mắt có lệ, đã làm tầm mắt trở lên mơ hồ. Trên mặt của cô ẩm ướt, cũng không phải nước mắt của cô.
"Hướng Vãn, tất cả không phải mơ, thật tốt,
sao em không trở về bên cạnh anh? Sao anh tìm không thấy em? Sao anh tìm không thấy em?" Anh tựa vào thân thể cô gào khóc, giống như đứa trẻ bị
lạc, chờ người lớn đến cứu, nhưng không ai có thể kéo anh ra.
Hướng Vãncắn môi, máu đỏ tươi theo khóe miệng của cô chảy xuống. Em vẫn ở
đây, nhưng em không thể hại anh. Mạc Tịch, Mạc Tịch của em, hiện giờ em
còn mặt mũi nào gặp lại anh?
Lâm Mạc Tịch khóc đến
mệt, có lẽ là do tác dụng của rượu, tựa vào người cô ngủ thiếp đi. Hướng Vãn thật cẩn thận đẩy anh ra, để cho anh nằm thẳng ở trên giường. Lại
cầm khăn mặt lau mặt cho anh, lau cả người.
Lau xong,
trời cũng sắp muốn sáng. Hi Lệ nghe bên trong có tiếng khóc, vài lần
muốn vào, nhưng đều nhịn xuống. Nhìn thấy Hướng Vãn đi ra, ánh mắt sưng
đỏ, cô biết không nên hỏi, liền nhịn xuống.
Hướng Vãn
nhìn cô cười, ngồi đối diện ở sô pha, nói khẽ: "Chị đã quen Lâm Mạc Tịch từ trước. Khi nào anh ấy thức dậy, em nhớ rõ nói cho anh ấy, hộp đêm là nơi long xà hỗn tạp, đừng boa giờ tới, đến rồi thì cũng không được tùy
tiện uống với người khác, cẩn thận một chút. Lúc nữa, người ta sẽ đưa
chút canh giải rượu tới. Đừng nói với anh ấy sự tồn tại của chị."
Hi Lệ gật gật đầu, Hướng Vãn lại cười với cô, vừa chuẩn bị rời đi, liền
nghe trong phòng có tiếng động. Cô kinh hãi tìm chỗ trốn, Hi Lệ chỉ vào
ngăn tủ, Hướng Vãn không nói lời nào liền trốn vào đó.