Ám Dạ Duật đưa mắt nhìn cô, ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, sâu thăm
thẩm, không nhìn ra tia cảm xúc gì, bất quá lòng anh lúc này... không
khỏi vì nói của cô mà xuất hiện tia rung động.
Sau khi trải qua những chuyện này, cô vẫn có thể chấp nhận anh, đó là điều mà Ám Dạ Duật không ngờ đến.
Trước khi hai người kết hôn, anh đã từng nghĩ nếu một ngày cô biết được sự thật đằng sau quá khứ của anh, cô sẽ có phản ứng thế?
Giận dữ vì bản thân bị lừa dối, hay ghê sợ những chuyện anh đã làm?
Nếu cô có phản ứng như vậy thì anh sẽ phải làm sao đây?
Dục vọng chiếm hữu của anh rất mạnh, kể từ khi gặp cô anh đã biêt, sẽ có
một ngày cô gái này sẽ bước chân vào thế giới đầy tối tăm và âm u của
anh, cô hồn nhiên như ánh mặt trời, đối với ánh sáng rực rỡ như vậy, nội tâm đã sống lâu trong bóng tối của anh lẽ ra phải bài xích cô mới đúng, nhưng không, anh chấp nhận để cô bước vào thế giới của mình, ngụy trang con người thật của bản thân để có thể giữ cô lại, đơn giản là vì muốn
chiếm hữu cô, giữ lấy cô, độc chiếm cô làm của riêng.
Nếu một
ngày cô phát hiện người đàn ông cùng chung chăn gối với mình trong ngoài không đồng nhất, anh không cần biết cô sẽ có phản ứng thế nào, cho dù
cô chán ghét anh, muốn xa lánh anh... thì anh sẽ không buông tay.
Có một số chuyện, một khi đã đưa ra quyết định thì không có cơ hội quay đầu.
Mạc Tử Yên chủ động bước chân vào thế giới của anh, là bản thân cô tự
nguyện đứng trước Chúa thề là sẽ mãi mãi bên cạnh anh, cho dù xảy ra
chuyện gì cũng không rời bỏ anh, cho nên... anh sẽ không để cô có cơ hội rời xa anh.
Chính là bản thân Ám Dạ Duật cũng không ngờ, khi
biết tất cả sự thật cô vẫn có thể thản nhiên nói ra những lời đó, tin
tưởng anh, nếu nói không rung động chính là giả.
Anh không biết
thế nào là yêu, anh chỉ biết chiếm hữu, nhưng giờ phút này, chỉ vì một
câu nói của cô, trái tim của anh đột nhiên bị lỡ một nhịp, hóa ra cảm
giác này... chính là yêu.
Mạc Tử Yên vừa mới tỉnh lại, sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt, dưới ánh mắt lợi hại như muốn xuyên qua người cô của
anh khiến gương mặt cô không khỏi hơi đỏ lên, bởi vì cô có thể nhìn thấy đôi mắt người đàn ông đối diện lúc này đang hiện lên tia lửa, không
biết có phải cô hoa mắt nhìn lầm hay không mà nhìn anh như muốn ăn tươi
nuốt sống cô.
Đối lập với căn phòng trắng xóa của bệnh viện, hai
má cô gái đỏ hồng như quả đào, vô cùng mê người khiến người khác nhịn
không được mà muốn cắn một miếng.
"Anh ưm..." Lời còn chưa kịp
nói ra thì miệng đã bị lắp kín, nụ hôn của cô giống như sóng biển đánh
vào bờ cát, có lúc nhẹ nhàng, có lúc mạnh mẽ, so với nụ hôn đó của cô nụ hôn của anh lúc này lại giống như cuồng phong bão táp, khiến người khác vô pháp phản kháng.
Ám Dạ Duật khắc họa vành môi của cô xong,
nhân lúc cô vừa hé môi thì lưỡi anh đã luồng vào trong, cướp lấy hương
hoa mật ngọt trong miệng của cô, kết hôn với anh bao nhiêu năm, ngày nào anh cũng hôn cô, Mạc Tử Yên sớm đã biết cách hít thở, chỉ là lần này
không giống như mấy lần trước, anh không cho cô thời gian hít thở mà cứ
hôn dồn dập, anh như con thú khát nước, cứ ôm lấy môi cô gặm cắn không
buông tha, bộ dạng này của anh trước kia cô từng gặp qua một lần, cảm
xúc của anh cho cô biết tâm tình của anh lúc này đang dao động.
Dao động vì chuyện gì?
Mạc Tử Yên không rõ, bất quá cô nghĩ có lẽ là có liên quan đến những lời cô vừa nói, dù sao cũng là khi nghe những lời nói đó của cô anh mới có
hành động như vậy.
Ám Dạ Duật mút lấy lưỡi cô, cơn tê dại lan
truyền ra toàn thân, thân hình Mạc Tử Yên mềm nhũn, cả người cô theo đó
mà nằm xuống giường, may mắn là lúc này cô đang ở trên giường, nếu không có lẽ cô đã xụi lơ trong lòng anh rồi. Cô muốn há miệng để có thể hít
thở, người đàn ông lại lần nữa cướp đi dưỡng khí trong miệng cô khiến
dưỡng khí trong miệng cô càng lúc càng ít, cô không muốn tiếp tục như
thế này nữa nên nghiêng đầu né tránh, ý đồ thoát khỏi nụ hôn này của
anh, chỉ là Ám Dạ Duật làm sao để cô thoát dễ dàng như thế. Anh đưa tay
bóp cằm cô, tiếp tục công tác của bản thân, Mạc Tử Yên vì mất hết dưỡng
khí, không khỏi tức giận giơ tay muốn đẩy anh ra, cả thân thể cô lúc này đều vô lực, không hề chống lại được sức mạnh của anh, tựa hồ như cảm
thấy cô gái trong lòng giãy giụa quá mức nên anh mới buông tha đôi môi
của cô.
Mạc Tử Yên hai má đỏ bừng, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, để lại dấu vết bị anh tàn phá, mặt mày ẩn tình, thủy quang doanh doanh, ẩu thật là khiến cho người khác... không thể nào rời mắt.
Ám Dạ
Duật lần nữa cúi xuống, Mạc Tử Yên nghĩ rằng anh lại muốn hôn cô nữa nên nghiêng người né tránh, môi anh theo đó mà rơi vào chiếc cổ trắng noãn
của cô, nụ hôn nóng bổng vừa rơi xuống cả thân thể cô như bị điện giật,
bàn tay run rẩy đặt trên vai anh, nửa như muốn đẩy anh ra, nửa còn lại
thì lại muốn nhiều hơn, vô cùng mâu thuẫn.
Anh gặm cắn cổ cô, để
lại vài dấu vết trên đó, tựa như muốn tuyên bố chủ quyền, nụ hôn của anh di chuyển theo cổ cô, đi đến vành tai của cô mà chậm rãi liếm mút, hơi
thở nóng rực phả vào tai khiến tai cô lúc này xuất hiện tia đỏ ửng khả
nghi.
Đầu óc Mạc Tử Yên mơ hồ như đang ở trên mây, đôi mắt ẩn
chứa hơi nước, trên miệng còn lưu lại một sợi chỉ bạc, cả thân thể vô
lực nằm trên giường, như cá nằm trên thớt tay để anh muốn làm gì thì
làm, lúc này đột nhiên có một bàn tay bò vào trong áo cô, đi thẳng đến
hai luồng no đủ trước ngực.
Bàn tay nóng rực chạm vào làn da của
dưới lớp áo của cô khiến thân nhiệt của cô cũng theo đó mà tăng lên,
đồng thời cũng khiến cô từ trong mộng bình tĩnh, Mạc Tử Yên đưa muốn giữ lấy tay anh nhưng lại bị anh nhanh nhẹn tránh thoát, xúc cảm dưới tay
không được mềm mại khiến anh phiền chán đưa tay cởi bỏ nút thắt trước
ngực, bàn tay có lực không ngừng xoa nắn, khiến nhũ hoa không ra hình
dạng.
Sau khi sinh Ám Dạ Diễm, thân hình Mạc Tử Yên tuy không có
biến hóa bao nhiêu nhưng vòng một và vòng ba của cô lại tăng lên đột
xuất, khiến cô phải mua lại tất cả đồ lót, size áo cỡ lớn thường thì
khuy gài sẽ ở trước ngực, như vậy vừa thuận tiện mặc vào cởi ra, cho nên áo ngực của cô hiện tại toàn là loại như vậy, điều này cũng khiến người đàn ông trên người có thể dễ dàng cởi đi trói buộc.
Căn phòng
lúc này đã đóng cửa, cho nên mọi người ở bên ngoài không hề thấy cảnh
xuân sắc bên trong, trên giường bệnh có một cô gái đang nằm, còn người
đàn ông lại đang đứng, bất quá nửa người trên của anh như dán vào người
cô, đầu anh chôn ở cổ cô, bàn tay lại chui vào áo, không an phận mà đặt
trước ngực cô, xoa nắn lung tung, ái muội vô cùng.
Phòng này là
một phòng bệnh cao cấp, chỉ có người có tiền mới vào trong này, cho nên
tầng này rất ít người qua lại, phòng bệnh cao cấp ngoại trừ bác sĩ và y
tá chăm sóc người bệnh ra thì người ngoài không được tùy tiện bước vào,
cho nên lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, giống như để mặc Ám Dạ Duật muốn làm gì thì làm.
"Ân... Duật... anh... anh mau buông tay..." Dưới sự xoa nắn thành thục của anh, Mạc Tử Yên cô không phải là đối thủ, hơi thở dồn dập, không ngừng thở gấp, ngay cả âm thanh cũng
trở nên kiều mị lúc nào không hay.
Tình cảm nói cho cô biết cô
không thể nào kháng cự được sự công kích của anh, nhưng lí trí lại bảo
cô mau ngừng anh lại, Mạc Tử Yên cũng không quên nơi này là bệnh viện,
mùi thuốc sát trùng vẫn còn thoang thoảng nơi chớp mũi, phòng của bọn họ tuy đóng nhưng cũng không có khóa, lỡ như có người mở cửa vào thấy một
màn này... đến lúc đó Mạc Tử Yên chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà
chui xuống.
Phương Tây phóng khoáng nhưng cô người phương Đông,
gia giáo tốt đẹp không cho phép cô làm những chuyện thế này ở nơi đông
người được.
"A... anh... đừng mà..." Giọng nói của cô bỗng trở
nên cao vút, thanh âm kiều mị như tiếng hát của nhân ngư khiến động tác
của người đàn ông không khỏi nhanh hơn một chút, hóa ra là do Ám Dạ Duật không thỏa mãn với xúc cảm trên tay, anh đã vén áo cô lên, đôi môi nóng rực rơi xuống đỉnh nhũ hoa, bàn tay cũng đi xuống quần bò, không hề báo trước mà tuột xuống.
Dưới ánh đèn thân hình hoàn mỹ của cô gái
hiện ra, áo chiffon mỏng bị vén lên, áo ngực cũng bung ra, để lộ làn da
trắng tuyết cùng với nhũ hoa đầy đặn mềm mại, đỉnh nụ hoa lúc này đã
đứng thẳng, bị môi người đàn ông chiếm lấy, anh như một đứa trẻ chưa cai sữa, đầu chôn nơi trước ngực cô không ngừng mút, quần bò cô bị tuột
xuống, để lộ cặp chân thon dài cũng với chiếc quần lót ren màu trắng,
bàn tay người đàn ông không yên phận vuốt ve tuyết đồn của cô, từ từ đi
đến tư mật bị che giấu dưới chiếc quần lót, bàn tay to lớn đặt lên trên
đó, cẩn thận vuốt ve.
"Ân... Duật... đừng... đừng như vậy..." Nụ
hoa trước ngực bị anh gặm cắn, đỉnh nhũ hoa bị môi anh hút mạnh, tiếng
nuốt nước bọt không ngừng vang lên bên tai, anh dùng một một tay vén lên quần lót mỏng, để lộ nơi tư mật lúc này đã ẩm ướt một mảnh, bằng chứng
cho thấy cô động tình.
"Em ướt." Ám Dạ Duật lưu luyến rời khỏi
nhũ hoa trước ngực mà ngẩng đầu nhòn cô, đôi mắt tối tăm, trong suốt như gương, phản chiếu hình ảnh xuân sắc của cô gái trước mắt.
"A...
đừng chạm vào đó... ân..." Thân thể Mạc Tử Yên đột nhiên chấn động, ngón tay của anh đột nhiên chạm vào nơi tư mật, theo đường trơn trượt của
thủy dịch mà tiến sâu vào bên trong, Ám Dạ Duật ngựa quen đường cũ, ngón tay thon dài trêu chọc vách tường hoa khiến hoa huy*t không ngừng phân
bố mật dịch.
"Anh muốn em." Trong đầu anh lúc này không ngừng kêu gào, muốn, anh muốn cô!
Mạc Tử Yên bị lời nói của anh làm cho ngượng ngùng không thôi, làm sao anh
có thể bình tĩnh mà nói ra những lời sắc tình như vậy?
"Ân... nơi này là bệnh... bệnh viện... anh đừng như vậy a..." Cũng không biết ngón tay của anh chạm vào nơi nào của cô khiến cô không khỏi hét lên một
tiếng, tường hoa bắt đầu co rút mãnh liệt, cái miệng nhỏ nhắn phái dưới
không ngừng cắn mút ngón tay của anh.
"Anh muốn em." Lúc này đây, lí trí của anh đã không còn, đối với mỹ vị trước mặt, anh không muốn buông tha.
"Không... không thể..." Mạc Tử Yên bị anh trêu chọc gần như muốn khóc nấc lên,
thủy quang lưu động nơi khóe mắt, tùy thời đều có thể rơi xuống.
Hai mắt anh tràn đầy tính xâm lược, lại ẩn nhẫn tia khắc chế, thêm một ngón tay tiến vào, thâm nhập sâu bên trong, va chạm vào vách tường hoa khiến mật dịch lưu động không ngừng, ướt đẫm hết bàn tay của anh, hai ngón
tay của anh như muốn thay thế vật nam tính nóng rực trong quần, mạnh mẽ
va chạm vào một điểm khiến môi cô thoát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều.
"Duật, xin anh... đừng như vậy..." Cô vừa mới trải qua kinh hách do Simon đem
lại, thần kinh còn chưa ổn định đã phải đối mặt với một Ám Dạ Duật như
vậy, cả người cô bị anh trêu chọc đến không ngừng run rẩy, rõ ràng trong phòng điều hòa vẫn đang mở nhưng cả thân hình cô như bị thêu đốt, mồ
hôi lấm tấm trên trán, cảm xúc vừa ngượng ngừng vừa xấu hổ khiến thần
kinh của cô không khỏi căng chặt.
"Duật... anh còn như vậy nữa
em... em sẽ... a..." Động tác dưới tay của anh không khỏi nhanh hơn vài
phần, vách tường hoa nhỏ hẹp, ngón tay lại to lại dài, ngón tay anh tách ra vách tường, trêu chọc huyệt thịt non mềm, một trận run rẩy lan tỏa
toàn thân, hoa huy*t nóng rực, co rút không ngừng, tình triều đột ngột
dâng cao, Mạc Tử Yên vô pháp khống chế, bỗng một luồng thủy dịch nóng
bỏng phun trào ra, nồng đậm hương thơm lan khắp căn phòng.
Cao
trào qua đi dư vị vẫn còn, gương mặt cô đỏ ửng, môi nhỏ hé ra, hô hấp
hơi dồn dập, chỉ là đôi mắt cô đã nhắm chặt, tựa như đã ngủ, mi mắt còn
lưu lại vài giọt nước.
"Chỉ khi biến em thành của anh, em mới
không thể rời khỏi anh." Nhìn dung nhan xinh đẹp của cô gái trong lòng,
đôi mắt anh thoáng hiện tia nhu hòa, anh cúi người, đặt một nụ hôn trên
trán cô.
"Không cần em cam tâm tình nguyện, anh vẫn sẽ không để em rời khỏi anh."
Nhiệt độ trong phòng vẫn luôn là 18 độ C, bởi vì vừa trải qua kích tình nên
thân thể của hai người có chút nóng rực, nhiệt độ trong phòng cũng vì
vậy mà tăng lên, trong khí lạnh của điều hòa còn thoang thoảng mùi hương nồng đậm.
Ám Dạ Duật thở dốc một lúc, đợi khi bình ổn hơi thở
mới mặc lại áo cho cô, không quên giúp cô chà lau thân thể, sau khi làm
xong tất cả, anh đắp chăn cho cô rồi nhìn xuống hạ thân, vật nam tính
lúc này đã sưng lên dữ dội, tựa như muốn thoát li quần tây mà thâm nhập
vào sâu bên trong nơi mềm mại kia của cô, tay anh nổi lên gân xanh, lúc
này anh đi vào trong nhà vệ sinh, tiếng nước vang lên kèm theo đó tiếng
thở dốc của người đàn ông, khoảng nửa giờ sau anh mới mở cửa đi ra, một
thân tây trang ngay ngắn, Ám Dạ Duật nghiêm túc ngày thường đã quay trở
lại.
Anh đi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại, tầng này là
tầng phòng bệnh cao cấp, bởi vì cao cấp nên tiện nghị rất tốt, không chỉ rất yên tĩnh mà hành lang cũng rất vắng người, Ám Dạ Duật đi thẳng đến
phòng của bác sĩ Smith, chuyên trị những vết thương bỏng.
"Bác sĩ Smith, phiền ông đợi lâu rồi."
Bác sĩ Smith đang xem tài liệu, nhìn thấy Ám Dạ Duật tiến vào thì ra hiệu
cho anh ngồi xuống giường, đôi mắt thoáng qua áo sơ mi hơi dính máu của
anh không khỏi sửng sốt: "Cậu ngồi... vết thương của cậu sao lại thế
này?"
"Có vẻ như nó bị rách ra rồi." Ám Dạ Duật thần sắc bình
tĩnh, tựa như vết thương không phải nằm trên người anh mà nằm trên
người người khác.
"Có vẻ như? Rõ ràng là nó đã rách ra rồi!"
Gương mặt già nua của bác sĩ Smith hiện lên tia giận dữ: "Tôi nói với
cậu rồi, vết thương trên lưng cậu bị bỏng khá nặng, không được để vết
thương rách ra nữa."
"Tôi biết rồi." Ám Dạ Duật cởi áo sơ mi ra,
để lộ tấm lưng bị băng quấn, trên đó còn dính vài vết máu, bác sĩ Smith đang giúp anh xử lí vết thương.
"Simon sao rồi?"
"Vết
thương trên người anh ta rất nặng, vết bỏng chiếm khoảng 52%, cả đời này có lẽ anh ta sống trên chiếc giường đó rồi." Bác sĩ Smith thở dài, thân là một bác sĩ, ông bày tỏ sự nuốt tiếc với tai nạn này.
Ám Dạ Duật trầm mặc không nói.
~~~
Lần nữa Mạc Tử Yên tỉnh lại đã là buổi tối, thân thể cô mềm nhũn dựa vào
giường, vẫn là căn phòng lúc cô tỉnh lại, căn phòng yên tĩnh, lúc này
một giọng nói trầm thấp vang lên, cô nhìn về nơi phát ra âm thanh, người đàn ông một thân áo thun cùng với quần jean đứng bên cạnh cửa sổ, phong cách vô cùng thoải mái như đang ở nhà, anh đang nghe điện thoại, đôi
lúc nói một vài câu xem như là trả lời, tựa hồ như cảm nhận được anh mắt của cô anh bèn quay đầu.
Đôi mắt cô chạm phải ánh mắt anh, chưa
đến một giây cô đã quay đầu, hoa luồng no đủ trước ngực hơi sưng lên, ma sát với áo ngực khiến cô hơi đau đớn, hạ thân vẫn còn lưu lại một chút
ẩm ướt, nơi tư mật dính chặt vào quần lót khiến cô có chút khó chịu, quả nhiên đây không phải là mơ, người đàn ông này... ở trong phòng bệnh
dùng hai ngón tay khiến cô cao trào, nghĩ đến đây Mạc Tử Yên lại vừa
thẹn vừa giận, vành tai theo đó mà đỏ ửng.
Ám Dạ Duật thấy cô đã
tỉnh, nói vài câu với đầu dây bên kia liền tắt máy, đôi chân hữu lực
thon dài đi đến bên giường, ngồi xuống.
"Có đói không?" Giọng nói anh trầm thấp, ngữ khí bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra, khiến lòng cô bồn chồn khó chịu.
Chẳng lẽ chỉ có mình cô để ý chuyện này?
Mạc Tử Yên buồn bực, không muốn để ý đến anh, nhưng lúc này đây bụng cô lúc này kháng nghị lên tiếng.
"Em đói rồi, anh có mua chút đồ ăn cho em, vẫn còn nóng."
"Em không đói." Giọng nói Mạc Tử Yên không khỏi cao hơn vài phần, cô quay
đầu lại nhìn anh, đụng phải đôi mắt của anh liền muốn tránh đi nhưng lại bị anh đưa tay giữ lại, bàn tay anh giữ lấy cằm cô, buộc cô phải đối
diện với anh.
"Đã nửa ngày em không ăn gì rồi, nếu không ăn em sẽ không chịu nổi." Đôi mắt anh khóa chặt người cô, nhìn đến thủy quang
lưu động trong mắt cô, bất giác nhíu mày.
"Đừng khóc." Anh muốn
đưa tay giúp cô lau nước mắt lại bị cô tránh đi, bàn tay anh dừng lại
giữa không trung một lúc, sau đó vẫn giúp cô lau đi nước mắt, mặc cho cô trốn tránh không ngừng.
"Anh quá đáng lắm!" Mạc Tử Yên không
trốn tránh được bàn tay anh nên chỉ có thể để anh giúp cô lau giọt nước
nơi khóe mắt, càng lau thì thủy quang càng nhiều, Ám Dạ Duật bất đắc dĩ
dùng môi hôn nơi khóe mắt cô, giúp cô liếm đi những giọt nước đó, vị mặn tràn lan trong miệng, có chút khổ.
"Là anh sai, đừng khóc."
"Bỏ em ra..." Cô giãy giụa nhưng Ám Dạ Duật không chịu buông ra, bàn tay
anh vẫn giữ chặt cằm cô, môi anh rơi vào mặt cô, cả người anh như dán
chặt vào cô.
Mạc Tử Yên đưa tay đẩy vai anh, thân hình Ám Dạ Duật cứng như đá, không hề di chuyển dưới tác động yếu ớt đó của cô, nghĩ
đến chuyện lúc nãy, đôi mắt cô thoáng hiện tia lửa giận, bàn tay vòng ra sau lưng anh, móng tay dài bấm vào da thịt trên lưng anh, thân hình anh cứng đờ trong giây lát, Mạc Tử Yên cũng phát hiện, còn chưa đợi cô lên
tiếng anh đã buông cô ra.
"Anh biết em tức giận, bất quá cũng
không thể vì giận anh mà không ăn gì được đúng không?" Sắc mặt anh vẫn
thản nhiên như thường, bất quá trên trán anh lại xuất hiện một vài giọt
một mồ hôi, hơn nữa phản ứng vừa nãy của anh khiến cô hơi nghi ngờ anh
đang có chuyện gì giấu cô.
"Anh mua cơm có nước sốt mà em thích
nhất, ngoan ngoãn ăn đi." Hộp cơm dược đặt bên cạnh giường, vươn tay một cái là lấy được, anh mở nắp hộp cơm ra, mùi thơm lập tức lan tỏa ra bốn phía, hơi nóng vẫn còn đang bốc lên, có vẻ như là mới mua cách đây
không lâu.
Mạc Tử Yên nhìn anh, hơi cắn môi, cuối cùng vẫn là
thỏa hiệp nhận lấy hộp cơm từ tay anh, từ tốn mà ăn, trong khi ăn vẫn
không quên quan sát anh.
Móng tay của cô không tính là dài, do
được chăm sóc cẩn thận nên cũng không có sắc bén, huống hồ khi nãy cô
bấm vào da thịt anh, cũng không có dùng bao nhiêu lực, bởi vì trong lòng cô dù giận nhưng lại không thể nào làm bị thương người đàn ông này
được, ngày thường cô cũng thường xuyên dùng móng tay bấm vào lưng anh,
cũng không có thấy qua anh có phản ứng như vậy.
"Anh bị thương?"
Ám Dạ Duật hơi sửng sốt, vẫn là gật đầu: "Đúng vậy."
"Quả nhiên..." Tay cầm muỗng của cô hơi siết chặt rồi lại buông lỏng, ánh mắt nhìn anh mang theo vài phần tức giận.
Mạc Tử Yên không ngốc, khi Simon ném chiếc lọ đó về phía này, cô bị kinh
hách đến bất tỉnh, những chuyện sau đó cô không biết, nhưng có thể thoát khỏi nơi đó, trên người anh làm sao có thể không lưu lại vết thương?
"Anh giấu em, vì sao?" Đã nói sẽ không có bí mật gì giữa hai người nữa, vậy mà...
"Anh không muốn em lo lắng."
"Em là vợ của anh!" Mạc Tử Yên nhìn thẳng vào đôi mắt anh, giọng nói mười phần kiên định, giống như muốn khẳng định cái gì đó.
"Đúng vậy, em là vợ của anh, thật xin lỗi." Ám Dạ Duật đưa tay vuốt tóc cô, đôi mắt chứa đầy sự ôn nhu.
Cô cắn môi, giọng nói nức nở, đôi mắt phiếm hồng: "Anh lúc nào cũng vậy,
lúc nào cũng làm theo ý mình, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của em."
"Lúc nãy cũng vậy, hiện tại cũng vậy, rốt cuộc trong lòng anh có em hay không?"
"Trong cuộc hôn nhân này, em luôn là người chủ động, có phải bởi vì như vậy
cho nên... cho nên anh mới không xem em ra gì không?"
Tình yêu, ai cho đi nhiều hơn, ai chủ động nhiều hơn thì người đó thua... có phải không?
Cho nên ngày từ đầu... đều là bản thân cô tự mình đa tình?
Chỉ là bản thân cô nghĩ rằng anh có một chút thích cô, trong khi thật ra trong lòng anh...
Là cô quá tham lam sao?
Là bởi vì muốn bù đắp cho anh nên đã ích kỷ giữ anh bên cạnh, gả cho anh, độc chiếm anh...
"Xin lỗi, là anh sai." Nước mắt giàn giụa trên gương mặt, anh thay cô lau đi những giọt nước mắt, lần này cô không có trốn tránh mà để mặc cho anh
lau, anh càng lau nước mắt cô chảy càng nhiều, cô đem tất cả uất ức mà
khóc ra, anh một bên an ủi cô.
"Anh xin lỗi, anh không biết những chuyện mà anh đã làm đối với em lại là một hiểu lầm lớn như vậy."
"Anh không nên ép buộc em, ép buộc làm những chuyện mà em không thích, cũng không nên giấu em chuyện anh bị thương."
"Em là vợ của anh, so với bất kì người nào em đều quan trọng hơn ai hết."
"Chính là tâm tình lúc đó của anh đang dao động... vì lời nói của em."
"Đáy lòng anh nghĩ, nếu như một ngày em biết được mọi chuyện anh không biết em sẽ phản ứng thế nào, anh sợ."
"Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sợ hãi, sợ hãi mất đi em."
"Bất quá anh không cảm thấy có dục vọng với người mình yêu là một điều sai trái cả."
"Chỉ khi biến em thành của anh, em mới không thể rời xa anh."
Trong phòng chỉ còn lại giọng nói của người đàn ông, trong căn phòng đặc biệt yên tĩnh giọng nói người đàn ông vang lên vô cùng rõ ràng, như đánh
thẳng vào lòng cô, đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của cô, tiếng nức nở
của cô gái thấp dần, cô ngẩng đầu nhìn anh, lần đầu tiên cô nhìn thấy
ánh mắt anh như vậy, đen láy, trong suốt, chứa đầy tia nhu tình cùng với một ngọn lửa cảm xúc mãnh liệt như muốn thiêu đốt cô.
"Anh..."
"Anh yêu em."
Đồng tử Mạc Tử Yên to dần, môi hơi hé ra, bộ dạng tựa hồ không thể tin được nhìn anh.
"Anh biết lời này nói có chút muộn, nhưng anh muốn nói với em, anh yêu em, Tiểu Yên..."
"Lẽ ra anh nên nói ra lời này sớm hơn, vào ngày chúng ta kết hôn, nhưng anh không có cơ hội..."
Anh chưa từng nói với cô những lời này, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này,
lúc này đây Mạc Tử Yên không thể hình dung được tâm tình của mình, có
kích động, có vui sướng, lại... có chút đau lòng.
"Anh yêu em." Một nụ hôn rơi xuống môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng, khác hẳn với vẻ bá đạo thường ngày, chạm nhẹ một cái liền rời đi.
"Thật xin lỗi."
Mạc Tử Yên ngoan ngoãn để mặc Ám Dạ Duật gục đầu vào vai cô, ngập ngừng một chút rốt cuộc cô cũng đưa hai tay ôm lấy cổ anh, đôi môi cô rơi vào cổ
anh, gặm cắn, để lại dấu hồng ngân trên đó.
"Em tha thứ cho anh."
"Bởi vì..."
"Em yêu anh."
Em yêu anh, Ám Dạ Duật, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này.