Khung cảnh xung quanh là một mảnh tối tăm và u ám, đây là một căn phòng, là một căn phòng đã bị bỏ hoang, căn phòng trống trải đầy bụi đất, bốn
phía là bức tường, có một cánh cửa ở bên hông, cánh cửa cũ kĩ cũng không biết từ hồi nào đến giờ, không khí vẩn lên mùi ẩm móc khó ngửi.
Trong một góc căn phòng, có một cô gái ngồi dựa vào tường, chiếc váy màu
trắng đối lập hoàn toàn với khung cảnh tối tăm xung quanh, cô như thiên
thần bị gảy cánh, từ trên thiên đường rơi vào địa ngục sâu thăm thẳm.
Đôi mắt cô gái nhắm chặt, tay bị trói bằng một sợi dây thừng, mái tóc
dài xõa tung, che đi nửa gương mặt xinh đẹp.
"Ưm..." Mày nhíu
lại, lúc này đây đôi mắt cô mở ra, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh còn mơ
hồ hơi nước, trong nơi tối tăm này liền trở thành thứ sáng chói lộng lẫy nhất, bộ dạng của cô khiến người khác nhịn không được vấy bẩn.
Khung cảnh xa lạ đập vào mắt cô, xung quanh là một màu đen tăm tối không thể
nhìn thấy được bất kì thứ gì, điều này khiến cô có cảm giác không an
toàn, trong lòng cô có một dự cảm xấu, chính là thân thể bị trói chặt,
giãy dụa cũng vô ích.
Thời gian gần đây bên ngoài xảy ra khá
nhiều chuyện nên Mạc Tử Yên không có ra ngoài, an ninh Ám Dạ Đế Cung vốn rất tốt, chính là hôm nay cô có hẹn với Ám Dạ Nghiên đi ăn trưa, hai
người đã thống nhất địa điểm, chính là sau đó Ám Dạ Nghiên nhắn tin thay đổi địa điểm, cô chỉ nghĩ là nhà hàng mà Ám Dạ Nghiên muốn đưa cô đi
không mở cửa nên mới đổi sang một nơi khác, nên cũng không có nghi ngờ,
chị dâu em chồng hai người bọn họ trước kia tình cảm không tốt cho nên
kiếp này thân thiết như vậy Mạc Tử Yên mừng còn không kịp. Đúng giờ cô
liền đến chỗ hẹn, hôm nay tài xế trong nhà có việc bận, Mạc Tử Yên cũng
cho hắn nghỉ, cô tự bắt xe đi, taxi đưa cô đến chỗ liền rời đi, đứng
trước căn biệt thự rách nát, Mạc Tử Yên nghĩ bản thân chắc chắn là đã đi nhầm địa chỉ rồi, định gọi xe trở về thì mới phát hiện nơi này hoang
vắng không bóng người, đành phải lấy điện thoại ra gọi điện, không ngờ
cô vừa mới cầm điện thoại lên thì ở phía sau có người bịt miệng cô, cô
mơ hồ nghe được giọng nói của người đàn ông, sau đó liền rơi vào hôn mê
sâu.
Đúng rồi, điện thoại...
Túi xách của cô đâu rồi?
Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt không hề thấy phát hiện gì chỉ có thể thu
hồi tầm mắt, mặc dù cô không bị cận nhưng khung cảnh tối tăm này đối với mắt người thường, không thể nào nhìn thấy rõ ràng được.
Bọn họ
đã bắt cô đến đây, chắc chắn là đã vứt đi túi xách cô rồi, không ngu
ngốc đến nổi để túi xách bên cạnh để cô tìm cách gọi điện cầu cứu.
"Cạch."
"Tách."
Hai thanh âm đồng thời vang lên, cánh cửa vừa mở ra chưa được bao lâu thì
đèn trong phòng nháy mắt bừng sáng, đôi mắt cô không kịp thích ứng với
ánh sáng nên đã theo phản xạ nhắm mắt lại, đợi lúc thích ứng mới mở mắt
ra, ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ thân ảnh người đối diện nhưng dựa vào
bóng dáng cô nghĩ là một người phụ nữ.
"Tỉnh rồi sao? Lẽ ra tôi nên bỏ thêm một ít thuốc ngủ."
Giọng nói này... là Vân Uyển!
Cô mơ hồ nhớ lại, lần cuối cùng cô gặp Vân Uyển là một tháng trước tại bữa tiệc của Thịnh Thế, khi đó cô ta còn định bỏ thuốc người đàn ông của
cô, sau đó cô cùng anh diễn một màn kịch, Vân Uyển gậy ông đập lưng ông, chính là cô cũng không có ác đến nổi đẩy cô ta vào lòng người đàn ông
khác, nên đặt cho cô ta một phòng trống để cô ta muốn làm gì thì làm.
"Vân Uyển, là cô bắt tôi đến đây?"
Trần nhà bằng gỗ, tuy có chút cũ kĩ nhưng vãn còn chất lượng, một cái bóng
đèn to bằng bàn tay người trưởng thành treo lủng lẳng trên trần, xung
quanh bóng đèn bám đầy bụi, chứng tỏ căn nhà này rất lâu chưa có người
ở, không có người dọn dẹp. Bóng đèn không lớn, ánh sáng không thể chiếu
khắp căn phòng, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra được khung cảnh xung quanh,
ngoại trừ bụi và bụi cũng không có gì có thể giúp cô thoát khỏi nơi này
cả.
"Mạc Tử Yên, cô cũng có ngày hôm nay!" Nhìn đến gương mặt của đối phương, lại nghĩ đến cuộc sống của bản thân trong những ngày qua,
đáy lòng Vân Uyển không khỏi bùng lên một ngọn lửa, chỉ hận không thể
thêu chết người đối diện.
Nhìn ánh mắt chứa đầy tia điên cuồng của Vân Uyển, Mạc Tử Yên cũng không rõ đối phương là có chuyện gì.
"Cô bắt tôi đến đây làm gì?"
"Tiện nhân, là cô đúng không? Cô hãm hại tôi, khiến tôi bị người đàn ông khác cưỡng bức."
Mạc Tử Yên sửng sốt, Vân Uyển mới kể lại câu chuyện ngày đó của cô ta, khi
Ám Dạ Duật uống hết ly rượu, Vân Uyển liền nghĩ bước đầu kế hoạch của cô ta đã hoàn thành, cô ta vốn muốn tách Ám Dạ Duật và Mạc Tử Yên ra để
thực hiện mục đích của mình, chính là Mạc Tử Yên lại đi trước, tránh cho cô ta không ít phiền toái, cô ta đi theo anh vào phòng nghỉ của khách
sạn Tôn thị, chính là đến chỗ hành lang liền mất dấu, cô ta phải hỏi
phục vụ phòng của anh, phục vụ bảo là phòng 202, cũng là phòng trống Mạc Tử Yên đặt cho cô ta, không ngờ trên đường đi thuốc lại phát tát sớm
hơn dự kiến, trong lúc mơ hồ cô ta đã đi lộn phòng, 202 liền thành 505, ở phòng đó là một người đàn ông, Vân Uyển cứ nghĩ đó là anh nên hai người lăn giường, sáng ra mới phát hiện người đàn ông đó không phải Ám Dạ
Duật, kẻ đó tướng mạo tầm thường, trộn lẫn giữa đám người cũng không ai
nhận ra, chính là thân hình cao lớn lực lưỡng. Đều là người trưởng
thành, huống hồ đêm qua là tự Vân Uyển đưa đến cửa, hắn tất nhiên là
không muốn chịu trách nhiệm, mặc quần áo xong rồi rời đi, để lại Vân
Uyển mơ mơ hồ hồ không rõ vì sao người lên giường với mình không phải Ám Dạ Duật mà là một người đàn ông khác, sau đó mới biết bản thân đi nhầm
phòng, trinh tiết mất sạch, người đàn ông cũng đi mất, Vân Uyển không
tìm được nơi tức giận nên liền đổ hết mọi tội lỗi lên người Mạc Tử Yên.
Mạc Tử Yên càng nghe càng cảm thấy phức tạp, thực chất trong chuyện này là
do Vân Uyển tự bê đá đập chân mình, nếu không phải do cô ta có tâm địa
xấu xa, bỏ thuốc Ám Dạ Duật thì cũng sẽ không có chuyện này. Đứng trên
lập trường của cô, cô không cảm thấy bản thân đã làm sai chuyện gì, Vân
Uyển muốn bỏ thuốc chồng cô, chẳng lẽ cô còn phải ngoan ngoãn để cho
chồng cô bị cô ta bỏ thuốc rồi nhìn hai người cùng nhau lăn giường sao?
Xin lỗi, cô không thể làm như vậy được. Nể tình cô ta mang họ Vân, kiếp
trước hai người không có tranh chấp gì cho nên cô đã đặt cho cô ta một
căn phòng trống, đối với người phụ nữ bỏ thuốc chồng mình, cô như vậy đã là thiện lương lắm rồi. Hết thảy là do cô ta tự bỏ thuốc mình, lại mơ
màng đi nhầm phòng, chuyện này không thể trách cô.
"Chuyện này cô còn có thể trách người khác sao? Là do bản thân cô..."
Một tiếng "chát" vang lên, má trái của cô liền truyền đến cảm giác nóng
rát, Mạc Tử Yên liền biết tình hình hiện tại của bản thân, bị người ta
trói đến đánh đập để thỏa cơn giận, mà cô chỉ có thể cam chịu không thể
phản kháng, cảm giác bất lực thế này... có chút không thích lắm.
"Cô bắt tôi đến đây chỉ để đánh tôi hay sao?" Mạc Tử Yên cũng không tức
giận, cô hiểu được cơn tức giận của Vân Uyển từ đâu mà ra, chính là
chuyện này vốn không liên quan đến cô, sao có thể trách cô?
Vân
Uyển tức giận, mục đích của cô vốn là hành hạ Mạc Tử Yên, bàn tay vừa
định đưa lên cho cô gái đối diện thêm một cái tát thì từ ngoài cửa đột
nhiên truyền đến tiếng bước chân, tay cô còn chưa chạm đến mặt của Mạc
Tử Yên đã bị ngăn cản.
"Đủ rồi, tôi bảo cô bắt cô ta đến đây không phải để cho cô đánh."
Lãnh An Nhiên!
Mạc Tử Yên trừng mắt, hai người này hợp tác với nay bắt cô đến đây?
Hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Vân Uyển lại có lá gan lớn như vậy,
còn dám cho người bắt cóc, hóa ra là do hợp tác với Lãnh An Nhiên.
Vân Uyển cắn môi, có chút không phục: "Tôi bắt cô ta đến đây cho cô, chẳng
lẽ đánh cô ta còn phải xin phép cô?" Một tháng trước sau khi phát hiện
bản thân ngủ lầm người, Vân Uyển liền muốn về Vân gia, mượn sức Vân gia
chèn ép Mạc Tử Yên, bỏi vì cô không cam tâm, cô không muốn buông tha cho Mạc Tử Yên, chính là trong thời gian chuẩn bị thì nghe tin Vân Mặc trở
về, Vân gia dậy sóng, Vân Uyển đổi ý không trở về nữa. Sau đó không lâu
Vưu Tú Ngọc gọi cho cô, nói bây giờ Vân gia đã là của Vân Mặc, cha mẹ cô đều bị đuổi khỏi nhà chính Vân gia, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào
cô liên hôn với gia tộc nào đó, mượn sức của gia tộc đó để cha cô có thể chống lại Vân Mặc, Vân Uyển vốn cũng không có ý định từ chối, dù sao
lúc này cô cũng mất đi sự trong trắng, có gả cho ai cũng không quan
trọng, nếu có người cho cô chỗ dựa để chống lại Mạc Tử Yên, Vân Uyển tất nhiên sẽ không để tâm người đàn ông cô phải lấy là ai. Bất quá, điều cô không ngờ là Vưu Tú Ngọc lại chọn cho cô là một ông lão ngoài năm mươi, trong nhà hắn cũng có không ít vợ, con cái của hắn cũng bằng tuổi cô,
nếu cô lấy hắn cũng không biết cô phải trở thành vợ thứ bao nhiêu của
hắn? Vân Uyển dây dưa một hồi kết quả vẫn không thể thay đổi, Vưu Tú
Ngọc đã thay cô nhận sinh lễ nhà trai đưa qua, cô dâu không thể không
có, vì vậy bà cho người Vưu gia đến S thị bắt cô, ngay lúc cô đang muốn
lẫn trốn thì Lãnh An Nhiên xuất hiện. Cô gái này đến tìm cô để hợp tác,
cô ta giúp cô đối phó với Vưu gia bên kia, còn cô thì giúp cô ta bắt cóc Mạc Tử Yên đến đây, biết rõ cô gái này cùng Mạc Tử Yên có thù, Vân Uyển không nói hai lời liền đồng ý hợp tác, Vưu gia nhận tiền của Lãnh An
Nhiên tất nhiên cũng không đuổi bắt Vân Uyển nữa, tùy tiện tìm một cô
gái thay Vân Uyển gả cho lão già kia, Vân Uyển bên này liền thoải mái
hơn một chút.
"Cô đừng quên là hiện tại bản thân đang dựa vào
ai?" Lãnh An Nhiên nhếch môi cười lạnh, một thời gian không gặp, khí thế trên người cô ta vẫn chưa thay đổi, Vân Uyển không phải loại người dễ
nhẫn nhịn, đang lúc Mạc Tử Yên nghĩ rằng hai người sẽ có một cãi vả thì
Vân Uyển lại chỉ tức giận dậm chân, sau đó liền nhanh chóng đi ra ngoài
đóng cửa, không gian để lại cho hai người phụ nữ.
"Cô muốn gì?"
Dây trói quá chặt, cổ tay có điểm đau khiến Mạc Tử Yên nhíu mày, hiện
tại biết người thân phận của kẻ bắt cóc, tâm tình thấp thỏm liền an ổn
đi xuống.
"Mạc Tử Yên a, lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là một
tháng trước nhỉ?" Đợi khi Vân Uyển đi rồi, Lãnh An Nhiên mới liếc mắt
nhìn cô, bộ dạng cao ngạo của cô ta hoàn toàn không giống với sự nghiệp
của cô ta hiện tại.
Một tháng này S thị có rất nhiều tin tức hay
ho, phần lớn đều xoay quanh những người Mạc Tử Yên quen biết, Trác thị
phá sản, Trác gia gánh một đống nợ nần trên vai, phải bán nhà trả nợ,
Trác Lân thì không biết đi đâu, Mạc Tử Yên nghĩ rằng có lẽ hắn đã rời đi S thị để bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp, về phần Vân Tịnh Giai, kể từ
khi ở bữa tiệc, cô cũng chưa từng nghe qua tin tức của cô ta, Vân gia
bên kia đã đổi chủ, Vân Mặc liền trở thành người nắm quyền Vân gia, Vân
Tịnh Giai tuyệt đối sẽ không quay về Vân gia. Về phần người đàn ông tên
Lương Tín, Mạc Vũ Hiên không biết đã dùng thủ đoạn gì mà khiến công ty
dưới danh nghĩa của hắn bị nguy cơ, tổn thất nghiêm trọng, sau đó hắn ôm tiền bỏ trốn, biết được tin đám người bị hắn hại phá sản liền ráo riết
đi tìm hắn, hắn hiện tại chẳng khác nào con chó bị đuổi đánh, ngày tháng sau này khó sống. Nửa tháng tiếp theo, tin tức về Tiểu Thiên Hậu Lãnh
An Nhiên của Thịnh Thế liền chiếm phần lớn các bảng tin của giới truyền
thông, áp đảo hoàn toàn các tin tức khác, bởi vì sự nghiệp của Nữ thần
showbiz vốn đang trên đỉnh cao thì cô đột nhiên tuyên bố giải nghệ, rút
chân khỏi giới giải trí.
Tin tức này do Thịnh Thế truyền ra,
phóng viên đến tìm không thể gặp được Lãnh An Nhiên, vốn dĩ còn đang
nghĩ là tin thực hư thì quản lí của Lãnh An Nhiên đã ra mật xác nhận tin tức này, một số người nghi ngờ tin tức Thịnh Thế phát ra là giả, bởi vì Lãnh An Nhiên vừa mới nhận vai nữ chính của Song diện vương phi, phim
còn chưa khởi quay thì nữ chính liền bỏ, Thịnh Thế đối với sự ra đi của
Lãnh An Nhiên chỉ bày tỏ tiếc nuốt chứ không ngăn cản, phóng viên dạo
gần đây đều đang săn tin của cô ta, chính là không có thu thập gì mới,
Lãnh An Nhiên tựa như bốc hơi vậy, bất kì người nào muốn tìm đều không
tìm thấy.
Nguyên nhân mà quản lí của Lãnh An Nhiên đưa ra khi cô
ta tuyên bố giải nghệ rất đơn giản, trong nhà có việc, fan hâm mộ không
tin, đám chó săn không tin, Mạc Tử Yên tất nhiên không tin tưởng chuyện
này lại đơn giản như vậy, Lãnh An Nhiên đang đứng trên đỉnh cao của sự
nghiệp, nếu cô ta tiếp tục danh hiệu Thiên Hậu rất có thể thuộc về cô
ta, thế nhưng cô ta tuyến bố giải nghệ, người rhoong minh đều cảm thấy
trong này chắc chắn là có âm mưu, vì vậy cô đã đem chuyện này nói lại
với Ám Dạ Duật, anh tỏ thái độ không biết chuyện này, đồng thời cũng
chẳng bận tâm, không phải cô không tin tưởng anh chính là Mạc Tử Yên vẫn cảm thấy chuyện này là có liên quan đến anh nhưng anh đã phủ nhận thì
cô cũng không thể nói gì thêm, so với trực giác của mình thì cô lại lựa
chọn tin tưởng anh hơn.
"Cô có biết vì sao cô lại bắt cô đến đây
không?" Một tháng không gặp bộ dạng của Lãnh An Nhiên cũng không hề chật vật như trong suy nghĩ của Mạc Tử Yên, xem ra cô ta sống không tồi.
"Muốn trả thù tôi?" Ngoại trừ nguyên nhân này ra, cô quả thật là không tìm được nguyên nhân khác.
Lãnh An Nhiên cười, nụ cười của cô so với khóc còn khó coi hơn: "Ám Dạ Duật
sợ tôi làm tổn thương cô, trước khi tôi có cơ hội động đến cô thì anh ấy đã ra tay trước, tước đoạt sự nghiệp của tôi, thành tựu của tôi, tương
lai của tôi, mà nguyên nhân là vì cô!" Dựa vào tính tình của Ám Dạ Duật, ngày đó anh gọi điện đến tìm cô chắc chắn là muốn cảnh cáo cô, bởi vì
anh đã biết việc cô làm sau lưng anh, hẳn anh đã cho người điều tra,
thực chất Lãnh An Nhiên cũng không sợ anh điều tra ra được gì, bởi vì cô đã đổi sang mục tiêu, vì một câu nói của anh, cô chuyển từ Mạc gia sang Mạc Tử Yên, theo tính toán của cô, trước khi anh ra tay ngăn chặn mọi
chuyện ở Mạc thị thì Mạc Tử Yên đã rơi vào tay cô rồi. Trên lý thuyết mà nói thì chính là như vậy, nhưng thực thế lại tàn khốc hơn, Vân Tịnh
Giai không muốn cùng cô hợp tác, không sao cô vẫn còn sự lựa chọn khác,
một người oán hận Mạc Tử Yên không ít hơn so với cô, Vân Uyển, lúc cô
đến tìm Vân Uyển, Thịnh Thế đột nhiên lại tung tin cô giải nghệ, lúc này đây Lãnh An Nhiên cũng hiểu được, Ám Dạ Duật không chỉ tăng cường phòng ngự Mạc gia bên kia mà còn đẩy mạnh tấn công cô, dựa vào quan hệ giữa
anh và Thịnh Mộ Triều, Thịnh Thế đồng ý mất đi một Tiểu Thiên Hậu như cô cũng không có gì ngạc nhiên.
Hóa ra thật sự là anh làm!
Mạc Tử Yên trầm mặc, cô sớm đã nghi ngờ anh ra tay với Lãnh An Nhiên, chính là không bằng không chứng, anh lại phủ nhận, cho dù đó không là sự thật thì cô cũng lựa chọn tin tưởng anh, nhưng điều Mạc Tử Yên không ngờ
nguyên nhân anh ra tay với Lãnh An Nhiên là vì cô.
"Lão Thiên
thật bất công, cho tôi một gương mặt xinh đẹp lại không cho tôi một gia
cảnh tốt, vì sao tôi lại không mang họ Mạc? Vì sao tôi không phải vị hôn thê của Ám Dạ Duật? Cô thì có gì xứng với anh ấy?" Lãnh An Nhiên lúc
này đã không còn là bộ dáng cao ngạo nữa, đôi mắt cô chứa đầy sự oán
hận, nỗi oán hận đó được tích tụ từ kiếp trước đến kiếp này và nó có xu
thế nào càng lớn.
Mạc Tử Yên sửng sốt rất nhanh liền bình tĩnh
trở lại, cô biết rõ tình cảm Lãnh An Nhiên dành cho anh không hề thua
kém gì bản thân cô, chính là trong tình yêu thì chỉ có sự ích kỷ, không
thể toàn vẹn cho ba người được, nếu không phải cô bị tổn thương thì
chính là cô ta bị tổn thương, tình yêu vốn là như vậy, cô có thể thay
đổi được gì?
"Vì sao kiếp trước lẫn kiếp này, tôi đều không thể
thắng được cô?" Thấy Mạc Tử Yên trầm mặc không nói, Lãnh An Nhiên lại
điên cuồng gào thét: "Kiếp trước rõ ràng là cô làm tổn thương anh ấy,
khiến Ám Dạ thị gặp nguy cơ, vì sao kiếp này cô lại được anh ấy che chở
bảo vệ?"
Mạc Tử Yên rõ ràng là bị thông tin trước mắt dọa sợ:
"Cô... cũng trùng sinh?" Hóa ra đây là nguyên nhân Lãnh An Nhiên nhắm
vào cô, khi đó cô ta đã nói "Trước kia cô không thông minh như vậy",
"trước kia" trong miệng cô ta hóa ra là kiếp trước. Theo điều tra của
Phó Hồng Minh, người đưa tiền cho Lương Tín làm việc quả thật là Lãnh An Nhiên, Lãnh An Nhiên bước chân vào giới giải trí mười tám tuổi, đến nay cũng được bốn năm, huống hồ sự nghiệp của cô ta lại phát triển hơn
những người khác, cô ta có một số tiền lớn để mua một người làm việc cho cô ta cũng không có gì là lạ, phong cách làm việc của Lãnh An Nhiên
giống hệt kiếp trước, chính là kiếp trước thì phải đợi đến năm năm, mà
lần này cô ta lại ra tay trước, cô vẫn không nguyên nhân vì sao cô ta
lại làm như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được. Cô ta là người trùng
sinh, từ sớm cô ta đã muốn động đến Mạc thị, cô ta không hề thay đổi quá khứ, cô ta chỉ muốn đẩy nhanh tiến trình, khiến quá khứ lập lại lần
nữa.
"Cũng?" Lãnh An Nhiên cũng phát hiện điều khác thường: "Hóa
ra là cô trùng sinh, thảo nào tôi lại thua trong tay cô." Lý do này đã
chứng minh hết thảy những lúc mà Mạc Tử Yên nghe điện thoại của cô cho
đến khi gặp cô, bởi vì không muốn chuyện trước kia lặp lại nên cô ta đã
không cùng Ám Dạ Duật cãi nhau, khiến kế hoạch của cô thất bại, cô còn
nghĩ Mạc Tử Yên thông minh lắm, hóa ra cô ta cũng chỉ như vậy thôi.
"Chuyện kiếp trước là do cô làm?" Mặc dù là câu hỏi nhưng lại giống như câu trần thuật hơn.
Đến nước này Lãnh An Nhiên cũng không sợ hãi sự thật bị phát hiện nữa:
"Đúng vậy, đều là do tôi đứng sau điều khiển Lương Tín, khiến cô trở
thành kẻ phản bội, khiến mọi người xa lánh cô, khiến anh ấy chán ghét cô nhưng vì sao cuối cùng Ám Dạ Duật lại lựa chọn chôn cùng cô?" Sau khi
phát hiện bên cạnh Mạc Tử Yên xuất hiện thêm một ngôi mộ, Ám Dạ gia bên
kia tất nhiên không tin rằng anh đã chết, cho nên mới cho người đào mộ
lên, mặc dù chuyện này là một sự xúc phạm với người đã khuất nhưng bọn
họ chỉ cũng xác nhận, ngôi mộ này có đúng là của anh hay không. Sau kiểm chứng mọi người nhận được một tin bất ngờ, nắp quan tài có chốt khóa,
là chốt khóa trong, khó khăn lắm mới có thể mở được nắp quan tài mà
không làm ảnh hưởng gì đến thi thể. Người đàn ông không như đã chết mà
anh tựa như đang ngủ, chính là trên người anh đã bốc mùi thối rửa, dựa
vào báo cáo ở hiện trường, cảnh sát có thể chứng thực anh là bị chôn
sống, chính là mà nói anh là tự chôn sống chính mình, thời gian tử vong
là mấy tháng trước.
Ám Dạ Duật tự sát. Hơn nữa còn là tự chôn sống bản thân.
Anh lựa chọn rời đi nhân thế, lại lựa chọn động tác tàn nhẫn thế này, cuối cùng anh cũng chỉ muốn bên cạnh Mạc Tử Yên.
Đáy lòng Mạc Tử Yên không ngừng gợn sóng, Ám Dạ Duật chôn sống bản thân,
hơn nữa còn là ở bên ngôi mộ của cô, điều này nói lên cái gì? Trong lòng Mạc Tử Yên vẫn luôn nghĩ rằng, con người của anh vốn không dễ dàng thân cận, cô ở bên cạnh anh năm năm nhưng luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người như người xa lạ, cho đến luc này Lãnh An Nhiên nói ra chuyện kiếp trước... hóa ra trong lòng anh vẫn có cô, cho dù cô có làm tổn thương
anh như thế nào đi chăng nữa.
"Cô vui lắm đúng không?" Nhìn sắc
mặt của Mạc Tử Yên, đáy mắt Lãnh An Nhiên xuất hiện tia trào phúng,
người trào phúng không phải Mạc Tử Yên, mà là trào phúng chính bản thân
cô.
"Tôi biết cô yêu anh ấy nhưng tình cảm của tôi dành cho anh
ấy cũng không hề thua kém gì cô, tôi biết mọi chuyện trước kia không thể trách cô, mặc dù cô là người đứng sau điều khiển tất cả nhưng hết thảy
cũng là do bản thân tôi mù quáng vào tình yêu của bản thân, nhưng nếu cô thật sự yêu anh ấy thì lẽ ra cô không nên dùng tôi để tổn thương người
mình yêu chỉ vì muốn hủy hoại hình ảnh của tôi trong mắt anh ấy, tôi có
thể đau khổ nhưng anh ấy không nên đau khổ như vậy, cô như vậy mà gọi là yêu sao?"
"Là do các người ép tôi, nếu không có sự xuất hiện của cô thì anh ấy cũng không đau khổ như vậy hết thảy là tại cô, cô có tư
cách gì mà dạy dỗ tôi?" Lãnh An Nhiên bị lời nói của Mạc Tử Yên làm cho
điên cuồng, cô biết lời của cô ta nói không sai nhưng cô không muốn thừa nhận sai lầm của bản thân, hết thảy những chuyện cô làm đều là vì anh,
như vậy là sai sao?
"Cô nói cô yêu anh ấy nhưng tại sao khi đó
Diệp Hạo tỏ tình với cô cô lại đồng ý? Nếu cô yêu anh ấy thì lẽ ra cô
nên dũng cảm tỏ tình với anh ấy một lần, thế nhưng cô không làm vậy, cô
lựa chọn Diệp Hạo thay vì Ám Dạ Duật, thời khắc đó cô đã bỏ lỡ anh ấy."
Lãnh An Nhiên ngẩn người, nhớ đến chuyện năm đó cô lại chọn Diệp Hạo thay vì anh, thời khắc khi Diệp Hạo tỏ tình cô đã hiểu rõ, Ám Dạ Duật mặc dù ôn nhu nhưng cô biết rõ nội tâm của anh nhất định không đơn thuần như vê
ngoài của anh, Diệp Hạo mới thật sự là ánh mắt trời của mùa hạ, chiếu
sáng thế giới của cô. Ám Dạ Duật không hề cho cô cảm giác an toàn, toàn
thân anh ta như bị bao phủ bởi một màn sương khói, anh mang cho cô cảm
giác nguy hiểm thế nhưng trái tim cô lại nhận định người cô yêu là anh,
mặc dù thích anh nhưng là nay nhiên là không dám đến gần. Bản thân với
anh giống như ngọn cỏ và mây trên tầng cao, anh là hoàng tử cao quý cô
chỉ là cô bé lọ lem nhưng đời thực không thể nào giống như truyện cổ
tích, hoàng tử chỉ dành cho công chúa, vốn dĩ cô cũng muốn đứng từ xa
ngắm anh nhưng nhìn anh bên cạnh người con gái khác, cô lại không thể
chấp nhận được.
"Ha ha, mặc kệ vì sao tôi lựa chọn Diệp Hạo cũng
không quan trọng nữa, hiện tại chỉ cần cô biến mất, anh ấy sẽ thuộc về
tôi." Không biết Lãnh An Nhiên lấy từ đâu ra một con dao nhỏ, cô kéo Mạc Tử Yên dậy, con dao đặt sát bên cổ cô, cảm giác lạnh lẽo khiến Mạc Tử
Yên lạnh sống lưng, nếu cô giãy dụa con dao sẽ lập tức cắt trúng da thịt cô, xác suất nguy hiểm rất lớn.
"Mạc Tử Yên đến lúc cô phải biến mất rồi." Lãnh An Nhiên cầm dao không chút do dự đâm xuống, mục đích
của cô là nhắm ngay tim cô Mạc Tử Yên, Mạc Tử Yên chỉ thấy ánh sáng chói lòe từ mũi dao, đang lúc tuyệt vọng nhất cuộc đời, cánh cửa bị đẩy ra,
bóng người quen thuộc liền xuất hiện trước mặt cô.