Buổi sáng tinh mơ,
gió thổi nhè nhẹ, lá cây lay động tạo ra những âm thanh xào xạc của
thiên nhiên. Thời tiết hôm nay của thành phố S có vẻ lạnh hơn mọi ngày,
nói cũng phải, dù sao cũng sắp bước qua tháng mới, mà khí lạnh của mùa
đông lại đang đến gần, đặc biệt là những nơi núi cao, nhiệt độ lại thấp
hơn trong lòng thành phố.
Biệt thự Ám Dạ gia đặt trên ngọn núi cao ở S thị, ngọn núi này đã có từ
lâu, thời Dân quốc Chính phủ đã cho xây dựng đường xá, Ám Dạ gia vốn
xuất thân từ thủ đô, lúc đó thành phố S còn đang trong tình thế loạn
lạc, Chính phủ phái người của Ám Dạ gia đến đây dẹp loạn, về sau tổ tiên Ám Dạ gia liền định cư ở nơi này, nhà cũ ở thủ đô liền được bỏ trống, ở thủ đô Ám Dạ gia cũng là hùng ưng trên bầu trời những vẫn bị các thế
lực khác kìm chế, đến S thị Ám Dạ gia mới thật sự là bá chủ một phương,
tự cổ chí kim ở nơi này, không có một gia tộc nào có thể so sánh với Ám
Dạ gia.
Biệt thự Ám Dạ gia xinh đẹp lộng lẫy, giữa không gian của núi rừng yên
tĩnh, ngôi biệt thự nằm sừng sững, tựa như bá chủ một phương, không thể
di dời. Trên nền xanh bạt ngàn của núi rừng, ngôi biệt thự như một cô
gái xinh đẹp đang rơi vào giấc ngủ ngàn thu, sự xinh đẹp riêng biệt mà
các ngôi biệt thự xung quanh vốn không thể so sánh, sự cao quý từ trong
xương tủy, xuất thân từ một gia tộc bất phàm, điều này càng khiến cho
những ngôi biệt thự xung quanh trở nên thấp kém.
Căn phòng rộng lớn trang trí khá đơn giản, chiếc giường Kingsize rộng
lớn được đặt ở giữa căn phòng, trước giường là một tấm thảm lông màu cà
phê lớn trông có vẻ mềm mại, so với nền gạch mát lạnh thì tấm thảm lại
khiến người khác cảm thấy ấm áp. Cửa kính rộng lớn bị màn che che phủ,
trong phòng vật dụng khá ít, phần lớn đều là của đàn ông, phong cách
trang trí cũng đầy vẻ nam tính, đột nhiên bên cạnh đầu giường lại xuất
hiện một chiếc bàn trang điểm khiến căn phòng trong có vẻ lạnh lẽo lại
có phần mềm mại nữ tính.
Ánh sáng len lỏi xuyên qua hàng lá cây chiếu vào bên trong căn phòng
nhưng đã bị màn che che lại, một hai tia sáng nhẹ nhàng xuyên qua tấm
màn phản ánh vào gương mặt của cô gái đang nằm trên giường, drap trải
giường ôm lấy thân thể mềm mại của cô, phía bên trong tấm drap là một
thân hình với những đường cong đầy mê hoặc, tiếc là đã bị che đi.
“Đing~~~ đang~~~.”
Thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh vốn có của căn phòng.
Làn mi của con gái khẽ rung nhẹ như cánh bướm, cô vươn tay sờ khoảng
giường trống không trước mặt tựa như đang tìm kiếm gì đó. Tay cô chạm
vào khoảng không, cô gái không mở mắt nhưng đôi mày rõ ràng đã nhíu lại
một ít, một lúc sau chuông vẫn không ngừng reo, cô gái rốt cuộc cũng
chịu mở đôi đôi mắt. Trong mắt là một mảnh mơ hồ không rõ, ngước mắt
nhìn xung quanh thấy trong phòng chỉ có một mình cô thì thanh tỉnh đôi
chút, thân thể như rã rời, cố nén mệt mỏi cô vươn tay về phía đầu
giường, giọng nói mơ hồ nhận lấy điện thoại.
“A lô?”
“Tiểu Yên Nhi vẫn chưa chịu dậy sao?”
Đầu óc Mạc Tử Yên vẫn mơ hồ không rõ chuyện gì thì giọng nói nam từ phía đầu dây kia truyền đến, giọng nói quen thuộc tràn đầy sủng nịnh khiến
đôi mắt buồn ngủ lúc này trở nên tỉnh táo. Cô nhìn lại số điện thoại
hiện trên màn hình, hai chữ “Cậu nhỏ” đập vào mắt cô khiến cho đầu óc cô tỉnh táo hơn phần nào.
“Cậu nhỏ... là cậu sao?” Giọng nói cô không hề che giấu sự vui vẻ, trên
đời này chỉ có hai người đàn ông dùng thái độ sủng nịnh này để nói
chuyện với cô, một người là ba ba Mạc Vũ Hiên của cô, người còn lại
chính là em trai của mẹ cô - cậu nhỏ Vân Mặc!
Bởi vì Mạc Vũ Hiên mà Vân Hinh Như rời đi Vân gia, Vân lão gia tức đến
thổ huyết, tuy giận nhưng lòng vẫn đau con gái, chỉ là ông không biết
cách thể hiện sự yêu thương dành cho con cháu nên dẫn đến việc bọn họ
ngày càng rời xa ông. Vân Mặc từ nhỏ đã sống ở Vân gia nhưng hắn không
hề giống như một vị thiếu gia cao quý, bởi một ngày còn Trữ Diên tại,
con trai con gái của Olivia tuyệt đối sẽ không thể có được một cuộc sống tốt đẹp. Lớn lên trong âm mưu của gia tộc, Vân Mặc sớm đã trưởng thành, mười tuổi năm ấy, hắn đã muốn rời khỏi Vân gia giống như Vân Hinh Như
nhưng vì không có đủ năng lực nên hắn đã ẩn nhẫn, đợi chờ cơ hội, trong
thời gian đó hắn đã đến Mạc gia để tá túc, khoảng thời gian đó Mạc Tử
Yên vẫn luôn dính lấy hắn.
Mạc Tử Yên là con gái duy nhất của Mạc Vũ Hiên cùng Vân Hinh Như, gia
đình Mạc gia bên này cũng chỉ có duy nhất Mạc Vũ Hiên là con trai, mà
Vân Hinh Như lại không thường xuyên liên lạc với Vân gia bên kia, dẫn
đến việc Mạc Tử Yên từ nhỏ đã cô độc một mình. Cô không giống như những
đứa trẻ cùng tuổi khác, từ nhỏ cô đã hiểu chuyện hơn người, không hề
nghịch ngợm quậy phá mà ngược lại rất ngoan ngoãn khiến không ít người
yêu thích nhưng vợ chồng Mạc Vũ Hiên lại không cảm thấy vui vì điều này, họ thà để cô vui đùa như những đứa trẻ khác còn hơn là suốt ngày yên
tĩnh. Thân phận cô đặc biệt hơn người, lại có dung mạo xuất chúng, thầy
cô trong trường đối với cô chiếu cố có thừa khiến cho những đồng học
khác không thích cô, dần dần Mạc Tử Yên ở trường bị cô lập, vì vậy mà cô không còn thích đi học nữa.
Khoảng thời gian đó Mạc Tử Yên quyết không chịu đến trường, Mạc Vũ Hiên
cùng Vân Hinh Như cũng không còn cách nào, đành phải nghe theo ý cô, dù
sao hai người họ cũng không đành lòng nhìn cô bị người khác bắt nạt. Mà
sự xuất hiện của Vân Mặc đã khiến Mạc Tử Yên dần thay đổi, nói là thay
đổi nhưng thật ra thì cô chỉ mở lòng mình ra một chút, đối với Vân Mặc
cô hồn nhiên như một đứa trẻ, còn đối với những người khác cô liền thay
đổi thái độ lạnh nhạt như một cô công chúa kiêu ngạo, sự thay đổi đó tuy không quá lớn nhưng cũng đã khiến cho vợ chồng Mạc Vũ Hiên mừng thầm,
bởi vì ngoại trừ hai họ ra cô rốt cuộc cũng chịu thân cận với người
khác, Mạc Vũ Hiên vì đau lòng con gái nên đã sủng ái cô tận trời xanh,
trong mắt vợ chồng Mạc Vũ Hiên cùng Vân Mặc, cô là thiên chi kiêu nữ
không thể xâm phạm.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Mạc Vũ Hiên cùng Vân Hinh Như thì người mà cô
thân cận nhất không ai khác ngoài Vân Mặc. Hai người là cậu