Càng nhìn tiếp tân
càng nghi ngờ, liệu đây có phải tình nhân bên ngoài của chủ tịch hay
không? Nhưng rất nhanh cô liền bác bỏ suy nghĩ này của mình, chủ tịch
rất yêu thương phu nhân, chuyện này trên dưới Mạc thị ai ai cũng biết,
có lần phu nhân mang cơm đến, đang trong cuộc họp quan trọng chủ tịch
không chút do dự đi ra ngoài, để lại một đám cổ đông hai mặt nhìn nhau,
chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi đi ra bên ngoài, cảnh tượng chủ
tịch bọn họ ôn nhu săn sóc phu nhân, bỏ mặc cuộc họp quan trọng chỉ để
ăn cơm cùng phu nhân, chuyện này nhanh chóng truyền ra, một đồn mười,
mười đồn trăm, vì vậy bọn họ hiểu rõ chủ tịch là một tấm chồng lí tưởng, trong mơ của biết bao cô gái, tuyệt đối sẽ không có tình nhân bên
ngoài!
Mạc Tử Yên nhíu mày, cũng không có ý định làm khó người
khác, dù sao người ta cũng khó khăn lắm mới có thể kiếm được việc làm
nuôi sống bản thân, so với đại tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều như
cô đây, quả thật không thể so sánh.
Mạc Tử Yên đang định mở miệng bảo cô sẽ chờ, còn chưa kịp lên tiếng thì phía sau một giọng nói truyền đến:
“Yên Nhi?”
Mạc Tử Yên quay người, một người đàn ông trạc tuổi ba cô đứng đó, ông ăn
vận lịch sự, bộ tây trang đen kết hợp với mắt kinh đen khiến ông trở nên nghiêm nghị, khi thấy xác định là cô ông mới mở mắt kính ra, đôi mắt
lạnh lùng nhìn có chút hung ác, không ít người sợ hãi ông nhưng Mạc Tử
Yến biết ông không phải người xấu, người này là Phó Hồng Minh - anh em
kết nghĩa với ba cô.
“Chú Phó!” Mạc Tử Yên lễ phép chào một
tiếng, Phó Hồng Minh là người của hắc đạo, làm việc dưới trướng ông
ngoại cô, sau khi quen biết ba cô thì liền vứt bỏ thân phận đại ca Minh
bang, dấn thân vào bạch đạo cùng ba cô xây dựng Mạc thị, có thể nói Mạc
thị được như ngày hôm nay Phó Hồng Minh có công không nhỏ.
Đối
với người chú này Mạc Tử Yến cảm thấy có lỗi không ít, kiếp trước ông
coi cô như con gái, hết mực yêu thương chiều chuộng, khi biết Trác Lân
phụ tình cô ông đã cho không ít người đi đánh Trác Lân, nếu không phải
cô cùng ba ra sức khuyên ngăn thì chỉ sợ Trác Lân sớm đã nằm viện, chứ
không phải chỉ đơn giản là bị thương nhẹ.
Sau đó cô vì Trác Lân
mà bán rẻ Mạc thị ông đã nhìn cô với ánh mắt thất vọng, vì vậy ông hợp
tác với anh để giữ gìn Mạc thị, vốn dĩ ông không muốn tổn thương cô,
thấy cô vì hắn bất chấp tất cả ông đành bỏ cuộc, để lại Mạc thị cho anh
quản lí, sau đó lại trở về dưới trướng của ông ngoại cô.
Càng
nghĩ ánh mắt cô càng mơ màng, đôi mắt sớm đã ngấn lệ nhưng cố kìm nén
không cho rơi xuống. Kiếp trước không biết cô đã bỏ qua bao nhiêu
chuyện, bỏ qua bao nhiêu người hết lòng yêu thương cô... cuối cùng chỉ
còn một mình cô cô đơn trên thế giới này, rốt cuộc là vì cái gì?!
Theo đuổi một tình yêu mù quáng không có kết quả, mất hết tất cả mọi thứ...
ngay cả anh cũng quay lưng lại với cô. Nghĩ đến đây nước mắt không kìm
được mà rơi xuống khiến Phó Hồng Minh đối diện bối rối: “Yên Nhi, làm
sao vậy? Có phải tên họ Trác đó lại bắt nạt cháu không?!”
Mạc Tử
Yên vốn đang đắm chìm trong quá khứ, nghe sự quan tâm trong lời nói của
ông trong lòng không khỏi cảm động, nhịn không được mỉm cười trấn an
ông: “Chú Phó chú nghĩ nhiều rồi, chỉ là lâu ngày không gặp cháu rất nhớ chú!”
Mặc kệ kiếp trước thế nào, Mạc Tử Yên không muốn suy nghĩ
nữa, trãi qua bao năm tháng tang thương Mạc Tử Yên cô sớm đã trưởng
thành, không còn ngu ngốc như trước kia nữa, càng không bị lừa bởi tình
yêu mù quáng đối với Trác Lân. Những người yêu thương cô, quan tâm cô cô nhất định sẽ trân trọng, còn Trác Lân hay những thứ liên quan đến
hắn... bất quá chỉ là quá khứ mà thôi!
“Ha ha, con bé này, chú
cũng rất nhớ cháu, ba cháu biết cháu đến nên đã dặn chú ra đón cháu. Đi, chú dẫn cháu đi đến phòng ba cháu, ba cháu đang bận họp!” Xoa đầu cô,
Phó Hồng Minh mỉm cười, cũng không nhắc đến chuyện Trác Lân nữa, phân
phó trợ lý pha một ly trà cùng vài món điểm tâm mang đến phòng chủ tịch, hai người nhanh chóng đi vào thang máy.
Nhân viên tiếp tân ở sau cô sớm đã tròn mắt kinh ngạc, trong lòng vui sướng hét lên: “Là đại
tiểu thư a!” không hổ danh là con gái của chủ tịch và phu nhân, hèn gì
nhìn cô trong xinh đẹp như thế, so với An Nhiên nữ thần - Ảnh hậu trong
làng giải trí còn đẹp hơn mấy phần, trong lòng không khỏi hâm mộ, đường
gien di truyền của chủ tịch bọn họ quả thật quá tốt!
~~~
“Ta nghe ba cháu nói là cháu muốn đến công ty học tập?”
Nhấp một ngụm trà, Mạc Tử Yên mới mỉm cười khẳng định: “Vâng, cháu quả thật
muốn đến công ty học tập, dù sao sớm hay muộn cháu cũng sẽ tiếp quản Mạc thị.”
Nói thật, bản thân cô không thích kinh doanh nhưng thân là người thừa kế duy nhất của Mạc thị, cho dù không muốn Mạc Tử Yên cô vẫn phải tiếp quản Mạc thị, không sớm thì muộn. Vì vậy cô sẽ cố gắng học
tập, tất nhiên mong có thể sớm ngày gả cho anh, sau đó đưa Mạc thị cho
anh quản lí, cô chỉ cần ở nhà làm “vợ hiền dâu thảo” là được rồi!
Bị suy nghĩa của bản thân dọa sợ, Mạc Tử Yên không khỏi đỏ mặt, nhanh
chóng lấy lại tinh thần ném vấn đề này ra sau đầu, chuyên tâm nói chuyện cùng Phó Hồng Minh.
Thấy giọng điệu khẳng định của Mạc Tử Yến,
người làm chú như Phó Hồng Minh tránh không khỏi vui mừng. Trước kia Yên Nhi vì tên tiểu tử Trác Lân kia mà không ít lần cãi nhau với ông, khi
đó ông cũng thông cảm, dù sao cô cũng là cháu gái ông, thiếu nữ mười sáu đắm chìm trong mối tình đầu khó lòng dứt ra ông hiểu được. Nhưng khi
nghe tin con bé vì tên họ Trác đó mà cắt cổ tay tự tử, Phó Hồng Minh đau lòng không thôi, ông là người hắc đạo, không vợ không con, lần đầu nhìn thấy Yên Nhi đã xem con bé như con gái mà đối đãi, vậy mà con bé lại vì tên đốn mạt đó mà không biết thương bản thân.
“Cháu có suy nghĩ thế chú rất vui mừng, xem ra Yên Nhi đã trưởng thành hơn rồi!”
“Chú, cháu biết chú lo lắng cho cháu, cháu xin lỗi vì thời gian qua vì Trác
Lân mà đã đối xử không phải với chú... cháu quả thật hối hận, cháu biết
tất cả nhưng việc chú làm là vì lo lắng cho cháu. Trãi qua một lần suýt
chết, cuối cùng cháu đã thông suốt rồi, dù sao “dưa hái xanh không
ngọt”, cháu hiểu đạo lí này... hắn không yêu cháu, cháu cũng không muốn
mặt nóng của bản thân đi dán mông lạnh người ta.” Ngữ khí nhẹ nhàng, đến gần cuối câu âm thanh có chút cao, bộ dạng kiêu ngạo của đại tiểu thư
khiến Phó Hồng Minh đối diện kinh ngạc.
Mạc Tử Yên biết Phó Hồng
Minh vì cô sợ cô đau lòng nên mới tránh không nhắc đến Trác Lân, nếu
không nghe cháu gái bảo bối vì tên họ Trác đó mà cắt cổ tay tự tử thì
chỉ sợ ông sớm đã giáo huấn cô một trận rồi. Sống một kiếp Mạc Tử Yên
sớm đã trở nên nhạy bén, nhìn bộ dạng của Phó Hồng Minh cô liền biết ông đang nghĩ gì, dù sao ông cũng không phải là người giỏi che giấu cảm
xúc.
“Cháu nói là sự thật?” Phó Hồng Minh kinh ngạc, vừa vui vừa
mừng, tâm tình phức tạp. Dù sao ông cũng nhìn con bé từ nhỏ đến lớn,
tình cảm của cô dành cho Trác Lân nhiều thế nào ông làm sao không, chỉ
là hiện tại nghe Mạc Tử Yên nói vậy, nhìn bộ dạng ung dung của cô, dường như quả đã thật đã quên tên họ Trác đó Phó Hồng Minh mới yên tâm thở
dài. Xem ra con bé thật sự trưởng thành, có lẽ vì một lần suýt chết nên
con bé mới có suy nghĩ như thế, nếu như vậy ông tình nguyện tin cô một
lần!
“Chẳng lẽ chú không tin Yên Nhi sao?” Giọng nói có chút giận dỗi khiến Phó Hồng Minh bật cười: “Mới vừa khen cháu trưởng xong cháu
lại làm nũng rồi!”
Nghe ông nói vậy Mạc Tử Yên vô cùng vui vẻ, có được sự tin tưởng của ông tất nhiên cô sẽ không khiến ông thất vọng.