Khi Uyển Lâm được bạn học tìm được đã là lúc hoàng hôn, trong 3 người bị giấu đi thì cô là
người được tìm thấy trễ nhất, cũng là người khó tìm nhất, đến nỗi chút
nữa mọi người phải nhờ người tổ chức chỉ vị trí của cô. Đây là do trong
lúc nghe lời nhắn “ngắn ngủi” của vị tổ tiên nào đó, kết giới bảo vệ
không cho người ngoài bước vào khiến bạn học của cô dù đi ngang qua chỗ
giấu cô cũng không nhìn thấy hay nghe thấy gì.
Uyển Lâm miễn
cưỡng chống chọi hết 2 ngày 1 đêm trên núi, sau khi trở về ngủ một giấc
liền lập tức lên mạng tìm kiếm thông tin về mạt thế. Theo kinh nghiệm
xem phim Zombie, đọc truyện, và cả những chuyện ly kỳ, bí ẩn mà cô từng
đọc được, cô có thể hình dung mạt thế mà tổ tiên cô nói đến chính là
dịch Zombie. Đừng xem thường phim Khoa học viễn tưởng nhé, có khi nó còn đi trước thời đại, mãi đến sau này khi những thứ đó xuất hiện người ta
mới liên tưởng trở lại những bộ phim đó rồi cảm thán trí tưởng tượng của con người. Quay lại vấn đề chính, nếu thực sự tận thế, loại vi rút biến con người thành Zombie cũng sẽ đồng thời giúp một số người mạnh hơn,
như trong các tiểu thuyết mạt thế thường thấy, con người ta sẽ xuất hiện dị năng hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Cũng có nghĩa là, ý tưởng thay thế bộ phận cơ thể người thành máy móc để sở hữu dị năng, khiến con người
trở nên mạnh hơn không cần thực hiện nữa mà sẽ có tự nhiên giúp con
người hoàn thành.
Nhưng suy luận vẫn chỉ là suy luận, thực tế ra
sao thì Uyển Lâm không thể biết được. Cùng lúc đó, cửa phòng ký túc xá
vang lên tiếng gõ cửa. Cảm nhận đầu tiên khi Uyển Lâm nhìn thấy cô gái
đứng trước cửa phòng mình chính là...cô ấy không phải là người đầu tiên
thành Zombie đó chứ?
Cô gái mặc bộ váy màu vàng nhạt, tóc dài xỏa ngang vai, đôi mắt sưng như bóng đèn, cả người đều tiều tụy, thiếu sức
sống, giống như một thời gian dài không ngủ đủ giấc vậy. Hơn nữa còn
đang chống tay vào tường thở hồng học, nhìn là biết vừa chạy vội tới
đây.
“Chào cô, tôi tên Như Ý, tôi có chuyện quan trọng muốn
thương lượng với cô, có thể cho tôi vào phòng nói chuyện một lúc được
không?”
Đối với người trước mắt, Uyển Lâm cảm thấy rất kỳ lạ, rõ
ràng là không biết nhau nhau lại bảo có chuyện quan trọng muốn nói, ai
biết có ý đồ gì. Uyển Lâm trực tiếp đóng cửa phòng.
“Khoan đã”
Như Ý lấy tay chặn cửa lại, bất chấp việc cánh tay bị cửa kẹp, tiếp tục
nói: “Tôi biết về mạt thế, về Zombie, về rất nhiều chuyện sắp xảy ra, có thể giúp cô tránh được rất nhiều rắc rối, cô cho tôi vào trong đi có
được không?”. Ngữ khí đã không còn kiên định như ban đầu mà mang theo
chút sợ hãi cùng một chút van nài. Uyển Lâm không biết cô gái này là
biết thật hay là theo dõi laptop cô sử dụng, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa
cho cô ấy vào, kèm theo cảnh cáo đừng hòng làm chuyện xấu trước mặt cô.
“Nói đi. Cô biết những gì?”. Mặc kệ cô ấy biết thật hay giả, trước hết phải
nắm quyền chủ động, không thể để người này dùng những gì mình sắp nói để đặt điều kiện linh tinh vớ vẩn được.
Như Ý nuốt một ngụm nước
bọt, cố gắng nói: “Tôi...tôi, thực ra tôi là người trùng sinh, tôi biết
trước những chuyện sắp xảy ra, cũng có thể nói cho cô nghe tất cả, chỉ
hy vọng cô có thể bảo vệ tôi đến nơi an toàn khi mạt thế tới.” Như Ý vừa nói vừa quan sát nét mặt Uyển Lâm, không biết cô ấy có chấp nhận điều
này hay không.
Nhìn vẻ hoảng sợ cùng một chút mong đợi của người
trước mắt, Uyển Lâm chau mày suy nghĩ, qua một khoảng thời gian, đến khi Như Ý sắp không kiên nhẫn được nữa, Uyển Lâm mới lên tiếng: “Tôi dựa
vào đâu để tin những gì cô nói. Còn có...tôi không dám chắc có thể bảo
vệ người khác, chỉ có thể giúp đỡ trong khả năng. Quan trọng nhất là,
nếu cô không có thực lực, kể cả tôi hứa với cô những điều cô muốn thì
sau này cô làm thế nào để tiếp tục sống?”
Mỗi một câu nói của
Uyển Lâm đều rất thẳng thắng, tuy có chút khó nghe nhưng Như Ý lại càng
có niềm tin hơn về người trước mắt, không dễ dàng tin tưởng người lạ
cũng như không hứa những điều mình không nắm chắc.
Uyển Lâm không ngờ sau khi mình nói như vậy mà người này chẳng những không tức giận,
ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Mấy hôm nay cô toàn gặp chuyện kỳ quái, không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.
“Tôi có thể chứng minh
tôi là người trùng sinh, bây giờ chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, có thể vừa lên xe trở về nhà cô vừa nói được không? Nếu không sẽ không
kịp mất” Như Ý sau khi hồi phục tinh thần dần bình tĩnh nói chuyện rõ
ràng hơn. Thấy Uyển Lâm vẫn còn dò xét mình, cô tiếp tục nói: “Hôm nay
đúng 18h, mạt thế bắt đầu, tin tưởng tôi, chúng ta không còn nhiều thời
gian đâu”.
Uyển Lâm đứng dậy gọi điện thoại về nhà, kêu ba mẹ và
anh trai ở nhà đợi cô, có chuyện quan trọng cần thương lượng, cô thu
thập chút đồ đạc rồi cùng Như Ý lái xe về nhà. Tuy phương tiện đã phát
triển tiên tiến nhưng diện tích mỗi thành phố bây giờ rất lớn, muốn về
nhà phải mất gần 2 tiếng, lúc này lại là giờ tan làm buổi trưa nên có
chút khó di chuyển.
Vừa bước lên xe, nhìn lại trường học, phố xá, Như Ý như lâm vào hồi ức, đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy những thứ
này? Nhớ lại những năm sống ở mạt thế, cô không nhịn được mà rơi nước
mắt, bắt đầu kể lại những chuyện cô đã trải qua ở mạt thế, giờ phút này
cô xem Uyển Lâm như một người bạn có thể chia sẻ những chuyện đã qua với mình.
Uyển Lâm mở máy ghi âm để ghi lại những lời Như Ý nói, nếu là thật sau này có thể tham khảo, nhìn đủ loại biểu cảm của Như Ý, có
đau lòng, có khủng hoảng, sợ hãi, lại có chút chờ mong và hy vọng đặt
vào mình, Uyển Lâm có 8 phần tin tưởng vào những gì Như Ý nói.
Câu truyện của Như Ý rất dài, dù sao cô ấy đã sống ở mạt thế 3 năm nhưng
cuộc sống đó thực sự quá thê thảm. Vừa lái xe, vừa nghe Như Ý nói, Uyển
Lâm khống chế cảm xúc của bản thân, bình tĩnh lái xe về nhà. Trong câu
chuyện của Như Ý, 2 người họ không hề quen nhau, những gì của Uyển Lâm
mà Như Ý biết được chỉ thông qua lời kể của người khác, nhưng đó cũng là một câu truyện đầy máu và nước mắt, chỉ có như thế Uyển Lâm mới có thể
đứng ở vị trí cao, cùng những người khác dẫn dắt loài người vượt qua,
chính vì Uyển Lâm là kẻ mạnh nên khi vừa trùng sinh trở về, điều đầu
tiên Như Ý làm chính là tìm Uyển Lâm để nương tựa.