Ầm, ầm " Cao Phúc Nguyên cảm thấy huyết dịch trong cơ thể mình đang xao
động theo từng nhịp, không chỉ hắn, mà bá quan chư sứ ở đây ai cũng thấy như vậy. Một cỗ cảm giác nguy cơ tràn ngập đến, đây không phải là tử
vong tà khí hay là hùng dũng chi khí, cũng không phải là sát phạt huyết
khí, mà đây là một loại uy áp, một loại uy áp thật sự, nó khiến cho một
số tu vi luyện thể cảnh gười hay là một số thấp kém võ giả cảnh cảm
tưởng như mình đang đối mặt một đấng đế vương, loại uy áp này khiến cho
người ta xúc động đến độ muốn dập đầu xuống đất
"Vù, Vù." từng
đợt gió rít lên trời ở giữa đêm tháng 7, một người đàn ông đi lên trên
lầu, mình mặt áo giáp bằng bạc, đầu đội nón sắt cũng mạ bạc, bộ pháp
dũng mãnh, không che dấu gì mình, phóng thích ra Bản Nguyên Huyết Mạch,
là một đầu Thiết Bì Ngạc Ngư, đầu ngạc ngư này mười phần hùng dũng, thả
ra một,loại áo bức chúng sinh. Rất hiển nhiên, tên cường giả này đã là
võ cường cảnh Huyết Nguyên cảnh đỉnh phong một trong, có lẽ đã bước được một bước chân vào cánh cửa Võ Cường Cảnh Vô Giới Cảnh, mà nhân vật mạnh mẽ như vậy ở tại Hoàng Liên Sơn mười lăm tiểu quốc con số tuyệt không
quá trăm, mỗi người đều là cường giả đỉnh cao, có người khai tông lập
phái, cũng có người vì một quốc gia nào đó phụng sự!
Rất hiển
nhiên, Cao Phúc Nguyên liếc mắt liền biết được người này huyết mạch là
Nhân Cấp Đệ Cửu trọng, Ngạc Ngư huyết mạch, cũng là một loại huyết mạch
khá hiếm, cũng có thể miễn cưỡng được coi là có trí thông minh, ở kiếp
trước, ở Hồng Hoang Đại Lục nếu như ngươi không mở ra Địa Cấp Huyết Mạch Đệ thất Trọng trở lên, ngươi sẽ bị coi là phế vật, ngu dốt, đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, nhưng không thể phủ nhận, ở nơi hẻo lánh
như Hoàng Liên Sơn mà mở ra được Nhân Cấp Đệ Cửu Trọng huyết mạch đã có
thể coi là quá tốt!
Võ Cường Cảnh có tông cộng ba tiểu cảnh giới
gồm Hấp Khí Cảnh, Huyết Nguyên Cảnh, Vô Giới Cảnh. Hấp Khí Cảnh là thôn
nạp thiên địa linh khí bổ sung năng lượng cho cơ thể mà không cần thông
qua việc ăn uống, Huyết Nguyên Cảnh là phóng thích bản nguyên huyết mạch gia tăng mạnh sức chiến đấu, Vô Giới Cảnh là tu luyện cơ thể khiến cho
cơ thể tăng cường kháng độc, tự động đào thải độc tố trong người thông
qua việc hô hấp. Tuy nhiên, ở Vô Giới Cảnh hay thậm chí là trên nữa vẫn
có thể bị trúng độc, tu sĩ ở Vô Giới Cảnh chỉ loại bỏ được các loại độc
bình thường mà thôi!
" Đàm Vĩnh Mông, ngươi mau mau thu liễm lại
khí tức, nơi đây sắp diễn ra thọ yến của phụ thân, cũng không phải là
nơi đến lược người thi hào phát uy " Đàm Vĩnh Nhân đang ngồi trên chiếc
ghế gần ghế chủ tọa nhăn đôi lông mày của mình lại, lạnh giọng nói ra.
Khuôn mặt trắng hồng của hắn đã bắt đầu đanh lại, thể hiện sự nghiêm túc
" Hoàng huynh, ngươi cũng không nên dùng giọng vô lễ nói với
trưởng bối của mình như vậy, dựa theo vai vế, phụ thân của chúng ta còn
muốn tôn xưng Vĩnh Nhân Nguyên Lão là cậu, ngươi ít nhiều gì cũng nên
gọi một tiếng Nguyên Lão để thể hiến sự kính trọng chứ." Đàm Vĩnh Nha đi vào, tay cầm quạt xếp, thong dong nói, cái giọng lanh lảnh ái nam ái nữ khiến cho người ta nghi ngờ về khả năng làm đàn ông của y. Thật ra, Đàm Vĩnh Nhân tu luyện là môn công phu chí dương chí cương tên là Minh
Dương Nhật Liệt Phổ, còn Đàm Vĩnh Nha tu luyện một môn công pháp chí âm
chí nhu tên là Tiệt Sinh Kinh, môn công pháp này yêu cầu phải triệt để
mất đi dương khí trong cơ thể, nhưng không có nghĩa là ngươi tự hoạn, mà ngươi cũng có thể hấp thu âm khí của nữ nhân khác, đem bổ xung cho
mình, mượn âm khí trừ dương khí. Đây là một môn công pháp mà Đàm Vĩnh
Nha đi lịch luyện, gặp phải cơ duyên có được!
Nguyên Lão là tiếng xưng hô thể hiện sự kính trọng của người trẻ tuổi dành cho trưởng bối trong gia tộc.
" Đệ đệ, ngươi hơi nhiều chuyện rồi, phế vật như ngươi không ở trong cung hành lạc thì đi ra bên ngoài hoan ái, không biết lễ nghi, làm bẩn bộ
mặt hoàng gia, đã vậy còn lên mặt dạy ta về lễ nghĩa nữa." Đàm Vĩnh Nhân ngồi mỉa mai, châm biếm nói
" Ha, võ công của ta tính chất đặc
thù chính là như thế, hấp thụ âm khí của nữ nhân, luyện thành một môn
cái thế thần công, nhưng dù sao, đây cũng là ta tự lịch luyện có được,
đâu phải như ai kia, ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ phúc ấm của ông
cha, đã vậy giờ này còn chưa đột phá võ giả hậu kỳ, nếu ta mà có được
đại ngộ như vậy, nói không chừng ta đã là nữa bước Võ Cường, đúng là mất mặt!"Đàm Vĩnh Nha vừa đi vừa nói.
Đúng thật, Đàm Vĩnh Nha tuy
không có điều kiện đãi ngộ tốt như Đàm Vĩnh Nhân, song hắn cũng đã là võ gải sơ kỳ đỉnh phong, chỉ thua Đàm Vĩnh NHân một cảnh giới nhỏ, nếu như có điều kiện như vậy, nói không chừng hắn thật có thể là nữa bước Võ
Cường!
" Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ngươi thân là em, lại nhục mạ huynh trưởng trước mặt mọi người như vậy, xem ra hôm nay ta
phải thay mặt liệt tổ liệt tông, hảo hảo dạy dỗ lại ngươi một phen mới
được!" Nói là làm, Đàm Vĩnh Nhân lấy tay phải làm chưởng, nhảy người
lên, chưởng mạnh về Đàm Vĩnh Nhạ, chưởng này nóng rực như liệt hỏa, có
thể thiêu đốt cả một tấm sắt, dương khí hừng hực.
"Không được
làm bậy!" Đứng một bên Đàm Vĩnh Mông gầm lên, tay phải cuộn lại thành
nắm, đấm về một chưởng của Đàm Vĩnh Nhân, bàng bạc bản nguyên chi khí
đập vào mặt mọi người, Cao Phúc Nguyên ngồi cười nhạt, coi bộ, Hoa Hạ
Quốc sẽ diệt vong trong tay hắn là điều tất nhiên! Nếu như anh em họ Đàm đoàn kết lại thì cũng khá là đau đầu, còn nếu như cứ việc nội đấu như
vầy, Hoa Hạ Quốc diệt là chuyện sớm muộn mà thôi!
" Đông, đông "
Đàm Vĩnh Nhân lùi lại mấy bước, sắc mặt tái đi mấy phần nói:" Vĩnh Mông, ta kính ngươi thân phận nguyên lão cho nên chỉ nhắc nhở, ấy vậy mà
ngươi kéo bè kéo phái, rắp tâm muốn đối địch ta, đã vậy còn dám đã
thương bản hoàng tử, xem ra hôm nay, ta phải thay trời hành đạo rồi!."
Nghe đến đây, chư sứ bắt đầu cảm thấy nguy hiểm cho tính mạng của mình, cấp
bậc này đánh nhau căng bảng là bọn hắn không quả được, mà coi như quản
được đi chăng nữa thì cũng không ai muốn bị cuốn vào vòng xoáy thị phi
như thế này!
" Thần nguyện giúp thái tử điện hạ thay trời hành
đạo!" Một tiếng nói vững vàng vang lên, một người bước ra khỏi chỗ ngồi
cảu mình, chỗ ngồi tương đối cao, lưng thẳng tắp, dáng người hơi tròn,
mặt mày râu ria! Đúng, đây đúng là Tư Mã Lê, một cánh tay phải đắc lực
của Đàm Vĩnh Nhân, tu vi cũng đạt tới Võ Cường Cảnh Hấp Khí Cảnh, cũng
được coi là cường giả
" Đấu sao? " Đàm Vĩnh Mông cười nhạt,
quanh người chân khí lượng lờ, bản nguyên huyết mạch gầm thét. Không thể nghi ngờ, tuy đồng thời là võ cường cảnh, nhưng mà do có ưu thế về bản
nguyên huyết mạch và có ưu thế về cảnh giới, Đàm Vĩnh Mông tuyệt đối
chiếm ưu thế so với Tư Mã Lê.
Bầu không khí giương cung bạc kiếm, trong hàng quang văn võ cũng như hàng ngũ chư sứ, sắc mặt ai đấy đều
khẩn trương đến tột độ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoang mang lo sợ,
không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo
" Chết " Đàm Vĩnh Mông gào lên, sau lưng hắn Ngạc Ngư cũng gầm lên, lấy tay làm đấm, đấm về Tư Mã Lê!
Chú thích: Ngạc ngư: Cá Sấu
Dạo này sắp bắt đầu năm học mới, đệ sẽ cố gắng ba ngày hai chương, xin lỗi
vì sự chậm trễ dạo gần đây, tất cả là do chuẩn bị cho năm học mới, và đệ đã bắt đầu học thêm nên không còn nhiều thời gian nữa..