Tiếng xe ngựa phi nước kiệu nhẹ nhàng vang lên ở một buổi trưa hè nóng
oi bức, Cao Phúc Nguyên và sứ đoàn đã đi ròng rã được 3 ngày trời và bây giờ đã gần đến biên thuỳ
“Ầm “ Bỗng từ đâu, một chiến chuỳ đập xuống nát cả xe ngựa.
“Chết rồi, chánh sứ, cậu không sao chứ?” Phan Sách một thân một ngựa đi đầu
mở đường bỗng nghe được tiếng động, phải quay ngựa lại, hỏi.
Lúc này Đồ Tiết cũng chạy lại hỏi thăm Cao Phúc Nguyên
“May mà ta phúc lớn mạng lớn, ông phó sứ không sao chứ?” Cao Phúc Nguyên quay dang Đồ Tiết hỏi thăm
“Không sao.” Đồ Tiết cười cười, hai cái xương gò má nhô lên
Cách đó sáu, bảy mét một tiếng kinh thán vang lên:” Không thể nào, với lực
tay của ta thì cho dù là sơ kỳ Võ Giả cũng tan xương nát thịt.”
Người nhỏ con ngồi trên vai hắn nói:” Không đâu đại ca à, hắn mang theo hộ
thân bảo vật nhờ đó mới trốn thoát qua một kiếp. Chúng ta đi đi.” Nghe
người ngồi trên vai mình nói như vậy, người đàn ông to lớn phi thân về
hướng Hoa Hạ Quốc....
Đúng thật, rất may trong lúc đang
luyện công, Khốn Tinh Sách cũng mở ra ở huyệt đan điền, hấp thu tiên địa linh khí, nhờ nó che chở cho một chuỳ mà Cao Phúc Nguyên vẫn an toàn,
nếu không, với lực chuỳ này, hắn chắc chắn không chết cũng trọng thương
“Chắc chắn có nội gián, hắn đã tiết lộ hành trình của chúng ta” Phan Sách
giận dữ nói, sau đó lại gần, nhặt chiếc chiến chuỳ lên
Chiếc
chiến chuỳ to, cả quả chuỳ rõ ràng được đúc bằng thép tốt, trong đổ đặc
thép nóng chảy, gõ vào nghe “keng, keng”. Chiến chuỳ cán ngắn, phù hợp
cho việc ném, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, người ném đi chiến
chuỳ là người rất khoẻ. “Đây là?.” Con mắt Phan Sách co rụt lại, đông
đông lùi lại mấy bước, xém chút té xỉu xuống đất. Một hình tròn rỗng
ruột, bên trong có ghi chữ:”Tà.” Không nghi ngờ gì nữa, kí hiệu này đã
chỉ ra, kẻ âm mưu ám sát sứ đoàn là Tà Thiên Giáo
Nhưng mà biết
thì sao cơ chứ? Binh lực của Kim Thành Tiểu Quốc còn chưa đủ diệt trừ Tà Thiên Giáo tại Kim Thành Tiểu Quốc phân đà, chứ nói chi là đại bản
doanh Tà Thiên Giáo!
Thấy kí hiệu trên chiến chuỳ, Cao Phúc
Nguyên cũng thần thái nghiêm trọng, với tu vi và thế lực của hắn kiếp
trước, Tà Thiên Giáo bất quá còn chưa xứng đáng làm ruồi muỗi, nhưng bất quá, kiếp này tình thế khác xa một trời một vực. Với tình hình hiện
tại, Cao Phúc Nguyên muốn đối đầu Tà Thiên Giáo chẳng khác gì lấy trứng
chọi đá, lấy kiến cắn voi!
“Chúng ta đi tiếp đi.” Cao Phúc Nguyên cất tiếng phá tan bầu không khí trầm mặt. Hắn leo lên ngồi chung một
chuyến xe với Đồ Tiết, Đồ Tiết cũng không phản ứng gì. Căng bản Đồ Tiêt
cũng không ngờ rằng, Vinh Thân Vương trong miệng nhắn đến thế lực lại là Tà Thiên Giáo! Nếu dính đến Tà Thiên Giáo, Đồ Tiết cũng chỉ có thể
phóng lao thì phải theo lao, bởi vì phản bội Tà Thiên Giáo, chỉ có duy
nhất một kết cục hạ tràng!
Đoàn xe đi tiếp, trên đường đi mấy
ngày cũng không gặp bất trắc gì, nước non hữu tình, cá bơi chim lượng,
ngồi trên xe mấy ngày, Cao Phúc Nguyên không thể làm gì hơn là ngắm cảnh hoặc nhắm mắt dưỡng thần,bởi vì có Đồ Tiết ngồi bên, hắn không thể nào
tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí để mà làm lộ bí mật về Khốn Tinh
Sách được!
Đến ngày thứ 8, đoàn xe của Cao Phúc Nguyên gặp một
đoàn xe khác, cũng cờ sí, đoàn này chừng mười mấy xe, do hai dũng sĩ hộ
tống. Người đi đầu cắp theo một thanh đao dài, hai hàng ria mép cong
cong, môi trề, người mặt giáp đen, trên áo giáp, hai vai tả hữu đều cắm
một cây cờ màu đỏ ghi chữ:” Cáp “
Người đi đoạn hậu có vóc dáng
cao, gầy, trên tay phải cầm chắc một cây giáo bac, vầng trán rộng cao
cao, trên mắt gò má trái xăm chữ “sát “ băng mực đen, trên vai tả hữu
cũng cắm hai cây cờ, nhưng mà là cờ xanh, trên cờ cũng ghi chữ “Cáp”,
đôi mắt lồi nhìn về phía trước
Đoàn người ngựa này đi thong thả,
cũng không vội vàng, trên xe ngựa đều có cắm mỗi xe một chiếc cờ màu
xanh dương ghi chữ “Việt” rõ to.
“Là nước Long Việt, ta đi sang
chào hỏi không, dù sao có thêm bạn đồng hành cũng tốt! “ Phan Sách thắng ngựa, quay đầu lại hỏi về phía Cao Phúc Nguyên
“Tuỳ ý quan hiệu uý.” Cao Phúc Nguyên đáp lại
Phan Sách gật đầu, dầu sao đi vào Hoa Hạ Quốc lần này, có được bạn đồng hành cũng tốt, dầu sao mối quan hệ giữa Kim Thành Quốc và Hoa Hạ Quốc cũng
có một ít bang giao, biết đâu sau này, hôn ước có hiệu lực, hai nhà lại
liên hôn với nhau ấy chứ! Đến lúc đó, sứ giả đi lại hai nước với nhau
cũng là chuyện bình thường! Biết đâu Phan Sách có cơ hội dẫn đội đi sứ
sang nước Long Việt thì sao?
Trên thực tế, hai nước thông gia làm chuyện bình thường, thông gia là một công cụ chính trị tìm kiếm đồng
mình, các Quốc Chủ sẽ cho công chúa hoặc hoàng tử của chính mình đi ở rể hoặc làm dâu với nước khác. Vừa tìm kiếm được đồng minh, vừa thắt chặc
tình bang giao hữu nghị giữa hai nước, bất cứ Quốc Chủ nào cũng sẽ làm
như vậy để cũng cố địa vị của nước mình trong Hoàng Liên Sơn! Đồng minh, quân sự, trí lực là ba thứ quyết định địa vị hay tiếng nói của một quốc gia tại Hoàng Liên Sơn mười lăm tiểu quốc!
Nghĩ là làm, Phan Sách thúc ngựa sang sứ đoàn của Long Việt Quốc, lên tiếng chào hỏi