Họ Trà là một cổ tộc, phát triển từ thời Quang Định Đại Đế, thẳng đến
thời Đông Đức Đại Đế là phát triển cực trịnh, thời đó, họ Trà ra một
thiên tài tên là Trà Mộc Tĩnh, Trà Mộc Tĩnh cực kỳ tinh thông y học,
dược đạo. Có thể nói, Trà Mộc Tĩnh là đương thời nổi danh hào kiệt, Y
Đạo của Trà Mộc Tĩnh đứng tại Thần Y đỉnh phong, cứu người trong chớp
mắt,ở dược đạo, Trà Mộc Tĩnh được tôn sùng là Đan Thánh, có thể nói
rằng, người trong thiên hạ đều muốn kết giao với y!
Thẳng đến về sau, Đa Mưu Đại Đế tuổi còn nhỏ thời điểm liền lập ra kỳ mưu, bố trí
bẫy rập, khiến cho Trà Mộc Tĩnh đội ơn sâu của mình, từ đó về sau, Trà
Mộc Tĩnh đứng dưới trướng của Đa Mưu Đại Đế, cống hiến hết mình cho hành trình đăng lâm đại đế của Đa Mưu! Sau khi công thành danh toại, Đa Mưu
Đại Đế bèn cắt đất phong vương, ban thêm một lượn lớn đất đai tài nguyên cho họ Trà, tấn phong Trà Mộc Tĩnh là Trà Dược Vương, mặc dù luận Y
Ddaoj và Dược đạo, đủ xưng hắn là Dược Thánh và Y Thần!
Nhưng về già thời điểm, tính tình của Đa Mưu Đại Đế bắt đầu có những chuyển biến rõ rệt, ông ta nghi ngờ cả những người thân tín nhất của mình, bao gồm
cả Trà Mộc Tĩnh, người đã từng năm lần bảy lược kéo ông ta ra khỏi bàn
tay tử thần!
Đa Mưu Đại Đế thanh toán đẫm máu công thần của
mình, người thì gia tộc chu di, người thì cả nhà bị lưu đày viễn sứ,.... Nhưng mà Trà Mộc Tĩnh vẫn an phận thủ thường, lấy cứu người làm vui,
điều này khiến cho Trà Mộc Tĩnh có danh tiếng cực thịnh trong thiên hạ,
thậm chí cả Đa Mưu Đại Đế cũng có chút không bằng! Do đó, Đa Mưu Đại Đế
rắp tâm trừ đi vị công cao lấn chủ đại thần này!
Một đêm trăng
sáng, có một tên sát thủ, lẻn vào hậu cung, muốn ám sát Đa Mưu Đại Đế,
nhưng lại không thành công, Đa Mưu Đại Đế lần theo manh mối trên hiện
trường để lại, lần ra được đến nhà họ Trà. Lập tức Đa Mưu Đại Đế nổi cơn thịnh nộ, đòi chu di cả nhà họ Trà, bất quá,lúc đó Trà Mộc Tĩnh ra ơn
với rất nhiều người, khiến cho nhiều đại thần dâng sớ cầu tình, nhân dân cũng tỏ ra oán thán với quyết định chu di cả nhà họ Trà của Đa Mưu Đại
Đế
Do vậy, trước sức ép của dư luận và của các quan đại thần, Đa
Mưu Đại Đế đã quyết định lưu đày toàn bộ họ Trà ra vùng cực nam! Về sau, trên đường đi lưu đầy, Trà Mộc Tĩnh và một số người thân trốn thoát, từ đó không còn ai thấy ông ta hiện diện ở thế gian nữa, cái tên Trà Dược
Vương cũng từ đó mà biến mất ở thế gian
Đến đời Nguyên Phong Đại
Đế, xét thấy cống hiến to lớn của Trà Dược Vương cho nhân tộc, mới miễn
tội lưu đày cho họ Trà.Cắt cho họ Trà một vùng đất lớn ở Bắc Vực, tuy
nhiên, sau khi thoát kiếp lưu đày, họ Trà cũng bắt đầu xuống dốc, không
còn được như xưa. Để vực dậy họ Trà, các nguyên lão trong họ Trà quyết
định bán đi một số đồ dùng của Trà Dược Vương, và mảnh giấy da này liền
là một trong số đó!
Vì Trà Dược Vương tiếng tăm lẫy
lừng, nên ai cũng tranh nhau mua đồ của ông ta, hi vọng có một ngày,
mình tìm ra được huyền diệu trong đó, kế thừa vô song dược đạo và vô
thượng y bát!
“Trong này là Song Hà cổ ngữ, nó chắc chắn chứa gì
đó liên quan đến việc trốn thoát của Trà Dược Vương!” Cao Phúc Nguyên
thầm nghĩ
“Nếu như ta có thể tìm đến được nơi trốn của họ Trà,
nói không chừng ta có thể lấy được vô thượng y bát của ông ấy. Đến lúc
đó, con đường thông hướng đại đế của ta sẽ càng bằng phẳng hơn! “
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Cao Phúc Nguyên cất vào mảnh giấy da, bước ra bên ngoài.
Ra bên ngoài chỉ gặp Lễ Thân Vương đang mặt đỏ tía tai cãi lộn với một
người đàn ông khác. “Kì lạ, bình thường Lễ Thân Vương điềm đạm là vậy,
sao hôm nay lại mất hết phong thái thế kia? “ Cao Phúc Nguyên cảm thấy
nghi hoặc. Quyết định tiến lại gần
“Đây, đồ đệ, mau mau bái kiến Thang sứ giả, ông ta thế nhưng là sứ giả của Hoa Hạ Quốc.” Thấy Cao
Phúc Nguyên, Lễ Thân Vương thần thái có hơi hoà hoãn, nói ra
“Hừ” Thang sứ giả hừ lạnh
“Đệ tử Cao Phúc Nguyên bái kiến Thang sứ giả.” Cao Phúc Nguyên hờ hững đáp
“Này này, Kim Thành Tiểu Quốc các ngươi quên đi hết lễ giáo sao? Đến cả một
tên học sinh gặp bổn sứ còn không cuối đầu vái chào, lại hờ hững như thế sao? “ Thang sứ giả tức giận nói
“Ta được dạy, người nào không
tôn trọng mình thì mình cũng không cần tôn trọng người đó. Ông chỉ là
một quan chánh sứ, giữ trách nhiệm liên lạc giữa nước ta và nước Hoa Hạ, ông lại lấy tư thế ngang hàng, nói chuyện với thầy ta, là Vương một
nước, chứng tỏ ông không tôn trọng thầy ta. Vậy tại sao ta lại tôn trọng ông đâu?” Cao Phúc Nguyên hỏi ngược lại
“Hay, nước ta sinh ra
anh tài như thế này, chậm thì 20 năm, nhanh thì 5 năm, đợi nó đủ lông đủ cánh, nhất định làm rạng danh Kim Thành Quốc!” Lễ Thân Vương mừng thầm.