Đồ Du Du chẳng nhớ rõ Bạch Trấn Quân đã nói những gì với mình, dù cho
mọi lời nói của ông ấy đều rất ngắn gọn không dài dòng. Cậu cũng chẳng
biết có phải là do Bạch Trấn Quân đặt vào trong tay cậu tấm chi phiếu
kia hay là cậu trong phút thất thần mà cầm lấy, đến hiện tại đi xuống
dưới sảnh đứng ở bên ngoài nhìn thấy trời vẫn đang mưa mới cúi đầu nhìn
xuống tay mình chợt nhận ra có tấm chi phiếu kia.
Đám mây đen
xuất hiện dày đặc, bầu trời mấy ngày hôm nay đều không hề nhìn thấy bóng dáng của ánh mặt trời đâu, chẳng biết tại sao trời đất lại có thể mưa
liên tục không ngớt như vậy, tưởng chừng như mấy ngày hôm nay không khi
nào tạnh ráo cả. Cửa lớn Bạch gia đã đóng lại, Đồ Du Du không áo mưa,
không ô dù, không có bất cứ thứ gì để che mưa, lấy điện thoại trong túi
quần ra nhìn thử cũng liền phát hiện ra được thẻ sim căn bản đã bị lấy
đi, cậu khẽ thở dài một hơi chậm rãi bước xuống dưới hòa vào trong màn
mưa trắng xóa.
Trên đường ngoài Đồ Du Du ra thì chỉ có xe ô tô
đang điên cuồng chạy, thỉnh thoảng có chiếc ô tô nọ đi quá nhanh mà lao
vào vũng nước cũng sẽ làm nước bẩn bắn lên người cậu. Đồ Du Du thất thần không có cảm giác, bước chân vẫn vô lực không có điểm dừng, nước mưa từ trên mái tóc nhỏ giọt xuống liên tục làm khóe mắt cậu cay xè, cậu hy
vọng đó là nước mưa chứ không phải là nước mắt của chính bản thân mình.
Đồ Du Du đi qua một tiệm cơm nhỏ ngoài đường, bên trong quán có một bà cô
tốt bụng chạy ra đưa cho cậu một cái ô cũ rồi quan tâm hỏi:
"Cậu có sao không vậy?"
Đồ Du Du quay sang nhìn bà cô kia, cậu nhìn không rõ được bộ dạng của bà
cô đó như thế nào hoặc là cậu hiện tại không có tâm trí đâu mà lưu tâm
nữa. Đồ Du Du vô thức đón nhận lấy chiếc ô kia khẽ gật đầu nói một tiếng cảm ơn. Người che ô quần áo ướt nhẹp, bước chân lại không có nhịp độ
gấp gáp giống như người thường chạy trốn cơn mưa mà ngược lại lại vô
cùng chậm rãi, đối phương phía trước sẽ không thể nhìn thấy được gương
mặt của cậu hiện tại bởi vì chiếc ô kia được che rất thấp làm che đi cả
gương mặt của chính bản thân, chỉ sợ rằng cậu cũng sẽ không nhìn thấy
cảnh vật trên đường phía trước mà chỉ nhìn thấy chiếc ô trên tay của
mình.
Đồ Du Du vẫn nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, chỉ có điều
cậu không hề nhận ra được đó là tờ chi phiếu, cậu hiện tại cảm thấy muốn cầm nắm một thứ gì đó bởi vì chỉ có như vậy mới khiến cho cậu có cảm
giác an toàn hơn một chút, cảm thấy đỡ cô đơn hơn một chút. Nếu như để ý kỹ có thể nhìn thấy được trong khoảnh khắc này đây Đồ Du Du rất là
hoảng loạn bởi vì tấm chi phiếu cậu nắm chặt trong tay kia cũng đã nhau
nát như muốn đứt làm đôi, mang ra ngoài đổi tiền đảm bảo cũng không được chấp nhận nữa.
Đèn tín hiệu giao thông chuyển sang màu đỏ dành
cho người đi bộ, hàng xe ô tô vội vã ở phía sau còn chưa kịp đợi đến khi đèn xanh hoàn toàn đã nhấn chân ga lao đi vun vút, giữa đường quốc lộ
lớn có một chiếc ô bay lên không trung, một chiếc xe ô tô khác lao tới
nghiến lên chiếc ô đó làm cho nó vốn dĩ đã không nguyên vẹn nay lại càng thê thảm hơn.
Ngã tư đường vẫn thường tắc đường kia lúc này liền rơi vào cảnh tượng tiếp tục tắc đường, thật là kỳ lạ vì bây giờ không
phải giờ đáng lý ra phải tắc đường thế nhưng hiện tại lại vì một cậu
thanh niên nhỏ bé đang nằm dưới đường kia mà tắc nghẽn nghiêm trọng.
Chẳng biết ai là người đã báo tin, cảnh sát giao thông, công an trật tự, đội ngũ cứu thương, ngay cả nhà báo thế nhưng cũng lại xuất hiện để ghi lại toàn cảnh vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng này.
Truyền
thông đưa tin, một nam thanh niên băng qua đường bị ô tô đâm phải, phía
sau cũng vì vụ va chạm bất ngờ kia mà kéo theo hệ lụy của ba chiếc ô tô
khác, chỉ có điều số người bên trong ô tô vẫn còn tỉnh táo coi như không có gì nghiêm trọng cả, còn cậu thanh niên kia thì rơi vào trạng thái
nguy kịch, trên đường đưa tới bệnh viện đã hai lần ngừng thở.
Người ta tìm thấy trong tay nạn nhân có một tấm chi phiếu mang chữ ký của
Bạch Trấn Quân, mà Bạch Trấn Quân là ai, chính là người trong giới quân
đội nhà nước, con trai ông ta còn giữ chức vị quan trọng trong thành
phố, sắp tới đây còn được là người trong vị trí ứng cử thủ trưởng. Bạch
gia hiển hách như vậy, đương nhiên hiện tại không thể nào bình ổn được,
Bạch Trấn Quân dính phải một phen phiền phức vốn dĩ chỉ là hẹn gặp mặt
một chút mà thôi không nghĩ tới lại thành ra như thế này.
Chuyện
tai nạn giao thông dù cho liên quan đến tính mạng của con người nhưng
nói gì thì nói vốn cũng không phải là chuyện to tác gì, người ta cùng
lắm chỉ nhắc đến chuyện đó trong năm mười phút ngồi tám chuyện với nhau
vì dù sao đi chăng nữa người xảy ra tai nạn cũng chẳng phải là người
thân của họ. Nhưng đối với vụ tai nạn lần này lại phi thường lớn chuyện, báo chí cùng các nhà chức trách, những người trong cuộc bầu cử thủ
trưởng lần này cũng không bỏ qua cơ hội mà công kích Bạch gia, tấm chi
phiếu ở trong tay nam thanh niên bị tai nạn kia có con dấu của Bạch Trấn Quân, một loạt những tin tức đoán già đoán non bắt đầu tràn ngập trên
mạng xã hội.
Cũng trong khoảng thời gian đó Bạch gia rơi vào tình thế trao đảo, cậu út nhà họ Bạch ứng cử vị trí thủ trưởng cũng vì thế
mà thất thủ bị loại khỏi danh sách ứng cử viên, Bạch Trấn Quân còn vài
năm nữa mới đến tuổi về hưu nhưng cũng tự động nộp đơn xin nghỉ hưu
trước thời hạn vì lý do trong người không khỏe sợ là không thể phục vụ
cho nhân dân tiếp được. Đương nhiên Bạch gia trong một phút sụt giảm như vậy không phải vì chuyện của người thanh niên bị tai nạn kia mà chính
là vì nhà thông gia nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Tô Thánh mấy chục năm nay vẫn luôn bị kìm kẹp bởi Bạch gia, lần này có cơ hội chuyển mình
đương nhiên sẽ kiên quyết chống chọi đến cùng.
Một tuần sau đó
báo chí lại dành một góc rất nhỏ ở trang bìa thông báo danh tính của
người thanh niên bị tai nạn giao thông kia, người nọ tên Đồ Du Du quê ở
Thiên Tân vì bị tai nạn quá mức nghiêm trọng nên đã qua đời ở tuổi 22.
Bởi vì Đồ Du Du băng qua đường lúc đèn đỏ cho nên người đâm vào cậu căn
bản không có lỗi, chỉ bồi thường cho Đồ gia một khoản tiền nhỏ coi như
là chia buồn. Sự việc vẫn chưa dừng lại ở đó, tuy rằng không tiếp tục
lên mặt báo để cho người dân trong thành phố biết nhưng giới kinh doanh
thượng lưu đều biết được một điều rằng, đại thiếu gia của Tô gia là Tô
Thành chính thức bị từ mặt, nhị thiếu gia là con riêng vốn không được
thừa nhận là mang họ Tô lúc này cũng chính thức được bước vào Tô gia,
trở thành người thừa kế tương lai của Tô thị, giấc mơ của Vu Tú Uyên
cuối cùng cũng thành sự thật, Vu Phóng không còn là Vu Phóng nữa mà
chính là Tô Phóng.
Có người nói Tô Thánh quá mức tàn nhẫn, người
vợ đời trước là con gái của Bạch gia vừa qua đời chưa lâu thì Tô Thánh
đã đón mẹ con Vu Tú Uyên vào cửa, hiện tại tại còn nhân vụ việc tấm chi
phiếu kia mà bỏ đá xuống giếng không những không giúp đỡ Bạch gia mà còn cố tình gây khó dễ, vốn nói hổ dữ không ăn thịt con nhưng Tô Thành mang nửa dòng máu của Bạch gia cũng bị ông ta không chút do dự từ mặt. Có
người nói người làm kinh doanh anh em không cần, vợ con không màng đến
thì chính là đã đạt đến trình độ uyên thâm, Tô Thánh tàn nhẫn như vậy
cũng có một số người trong giới kinh doanh hiểu được. Nhưng duy chỉ có
một điều tất cả mọi người không biết ngày đó Tô Thành ở trước mặt Tô
Thánh cùng Bạch Trấn Quân chính thức đoạn tuyệt tất cả mối quan hệ ruột
thịt, hai nữ y tá trong bệnh viện lần đó còn nhớ rõ hôm ấy là một ngày
trời mưa rất lớn, bệnh viện đông nghịt ký giả, có một nam thanh niên
thân hình cao lớn mang gương mặt đáng sợ, ngay cả ánh mắt cũng hằn rõ tơ máu nhìn trông rất dữ tợn, hắn đứng im lặng rất lâu ở trước cửa phòng
cấp cứu, cả người đều ướt đẫm cơ hồ vẫn còn có từng giọt nước nhỏ giọt
xuống sàn, vừa nhìn thấy Tô Thánh và Bạch Trấn Quân liền đưa bàn tay
phải lên trước mặt, năm đầu ngón tay chỉ thẳng lên trời nói một câu:
"Nếu như ngày hôm nay em ấy không tỉnh lại thì các người nhất định phải chịu trách nhiệm, Tô Thành tôi từ nay về sau chính thức không còn liên quan
gì đến Bạch gia và Tô gia các người nữa".
Đồ Du Du vốn chỉ là một con người bình thường, từ thân phận bối cảnh cho đến địa vị trong xã
hội đều hết sức mờ nhạt, nhưng chỉ vì một vụ tai nạn lần này liền có thể khiến cho Bạch gia và Tô gia rơi vào một màn điêu đứng hỗn loạn, khiến
cho Tô Thành chính thức từ bỏ thân phận đại thiếu gia của mình. Có lẽ
kết cục này đối với Đồ Du Du chính là kết cục vui vẻ nhất, bởi vì cậu
cuối cùng vẫn không cần phải đối mặt với việc sẽ rời xa Tô Thành, không
cần đối mặt với việc liệu Tô Thành có phải là nhất thời với cậu sau đó
sẽ chán ghét cậu hay không. Chỉ có điều kết cục thành ra thế này lại quá mức tàn nhẫn với Tô Thành, con người khi gặp phải một biến cố nào đó sẽ thay đổi tính cách, Tô Thành năm 7 tuổi mất đi mẹ của mình chính là
biến cố đầu tiên trong cuộc đời của hắn, tính cách của hắn bắt đầu trở
nên ngỗ ngược bước vào thời kỳ phản nghịch không coi ai ra gì. Đến năm
Tô Thành 18 tuổi lại mất đi Đồ Du Du, biến cố này đối với hắn có lẽ để
lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc, sâu sắc hơn rất nhiều so với năm 7
tuổi kia, có lẽ năm đó 7 tuổi vẫn còn chưa ý thức được hết tất cả mọi
chuyện, nhưng đến năm 18 tuổi không thể nào cái gì cũng không biết được
nữa, Tô Thành chính thức biến thành một con người âm hiểm trầm tĩnh, hắn bắt đầu nói rất ít nhưng lại làm rất nhiều, bắt đầu không còn chơi bời
lêu lổng nữa mà có một khoảng lặng của riêng mình.
...
Đã 5 năm kể từ khi một góc báo của trang bìa thông báo tin tức vụ tai nạn
giao thông đó, Bạch gia không còn thịnh vượng có tiếng trong thành phố
nữa, Tô gia làm ăn cũng không còn thuận lợi như xưa, chuyện này khiến
cho hai lão hồ ly lớn tuổi của hai gia tộc âm thầm hiểu một điều rằng,
tuy là hai bên luôn muốn khống chế kìm kẹp nhau nhưng nếu như một gia
tộc thất thủ bị đẩy xuống chiếc thuyền này thì gia tộc còn lại cũng phải điêu đứng không mấy tốt đẹp.
Tô Thành năm 23 tuổi đã phụ sự kỳ
vọng trước đây của Đồ Du Du, Đồ Du Du có nói muốn Tô Thành trở thành một tinh anh tri thức trong giới kinh doanh, muốn hắn tiếp tục sự nghiệp
của Tô gia. Nhưng hiện tại hắn lại trở thành một đại nhân vật trong giới hắc đạo, cũng không thể trách Tô Thành, hắn không thể nào kiên nhẫn
tiếp tục học tiếp được những con số đau đầu trong sách vở, hắn giỏi nhất chính là đánh đấm, mà một khi đánh nhau liền quên mất đi chính con
người mình, không thể nào khống chế được cảm xúc lúc đó, có lẽ Đồ Du Du
hiện tại không còn nữa thì không có bất cứ một ai có thể quản hắn cả.
Tô Thành tuổi nhỏ nhưng được lão đại có tiếng trong giới hắc đạo coi
trọng, chuyện này khiến cho một số người không phục ra mặt, cũng có một
số người ngoại mặt quy phục nhưng trong lòng luôn ngấm ngầm gây khó dễ,
Tô Thành đối với sự việc này luôn sáng tỏ nhưng không hề có điểm bận
tâm, nếu như không phục có thể cùng hắn nói chuyện, kẻ không dám nói
chuyện với hắn thì chính là kẻ yếu hơn hắn, ma kẻ yếu hơn căn bản không
có đủ tư cách được hắn chú ý đến.
"Tô thiếu, cậu sao lại về sớm
vậy?" lão quản gia trong nhà đã ngoài năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy Tô
Thành trở về nhà sớm hơn dự tính một ngày liền có điểm giật mình bất
ngờ.
Tô Thành không nói một lời, gương mặt hắn từ trước đến nay
vẫn luôn lãnh đạm như vậy, cơ hồ chỉ có duy nhất một người mới có thể
khiến cho hắn đối diện mỉm cười được. Bước chân vững trãi một đường tiến lên lầu hai, lão quản gia cũng hấp tấp chạy theo, Tô Thành mở cửa phòng ngủ nhìn vào bên trong phòng chỉ thấy ngoài một người đang nằm trên
giường ra thì không có ai khác cả, Tô Thành tiến vào trong ngồi xuống
bên cạnh giường ngủ, đúng lúc này trong phòng liền có một cô gái bước ra từ trong phòng tắm, mái tóc vẫn còn ướt giống như là vừa mới gội đầu
xong, cô gái nọ vừa thấy Tô Thành xuất hiện ở chỗ này liền giật mình đến đánh rơi khăn lông xuống sàn ấp úng nói:
"Tô... Tô thiếu..."
Trên giường có người đàn ông đang nằm ngủ, Tô Thành nhẹ nhàng cầm lấy bàn
tay gầy gò của người nọ, nhìn nước da có điểm trắng xanh giống như người bệnh, nhẹ nhàng nhìn tới một hồi liền đặt lại tầm mắt ở vết xước nhỏ
trên mu bàn tay của đối phương, vết xước này thật sự rất nhỏ nếu như
không để ý sẽ không nhìn ra được. Tô Thành chậm rãi cẩn thận đặt bàn tay của người nọ xuống giường, ánh mắt của hắn trầm xuống, giọng nói không
có một chút nhiệt độ nào, cảm giác giống như là không gian xung quanh
đang ở trong một hầm băng không có lối ra:
"Chỗ này vì sao có vết xước?"
Lão quản gia cùng cô gái nọ giật mình, Tô Thành im lặng trong ba giây liền
trầm giọng rét lạnh, cố gắng kiên nhẫn không quát lớn giống như sợ làm
kinh động đến người đang nằm trên giường kia:
"Nói"
Cô gái nọ chính là nữ hộ lý chăm sóc nam thanh niên nằm trên giường kia mà Tô
Thành đưa về, chỉ là dạo gần đây Tô Thành có việc rời khỏi thành phố cô
ta liền không nhiệt tình như lúc trước nữa. Vài ngày trước nữ hộ lý này
có mang một chiếc nhẫn, nếu như đúng với quy tắc thì khi làm việc không
được mang trang sức bên người tránh gây bị thương cho bệnh nhân, nhưng
bởi vì không có ai ở đây giám sát cho nên cô ta mới không cẩn thận mang
nhẫn của mình làm xước tay của nam thanh niên kia, chỉ là một vết xước
rất nhỏ thôi không nghĩ tới Tô Thành cũng có thể nhìn ra được.
Nữ hộ lý run rẩy sợ hãi nói:
"Tô thiếu, xin lỗi cậu là do tôi không cẩn thận..."
Nữ hộ lý nọ còn chưa kịp nói xong thì Tô Thành đã lạnh giọng cắt ngang lời của cô ta rồi, ngữ điệu trong giọng nói có phần kiềm chế sự tức giận
giống như chỉ cần một động tác nhỏ liền có thể làm cho hắn nổi điên bất
cứ lúc nào:
"Cút"
Tô thiếu trong giới hắc đạo chính là
người khó nắm bắt, tính cách lúc nóng như núi lửa lúc lại lạnh như hầm
băng, khiến cho người ta không biết làm cách nào để ứng biến, giống như
hiện tại vậy Tô Thành chỉ cần mở miệng nói một câu như vậy liền làm cho
nữ hộ lý kia sợ đến nhuyễn cả hai chân suýt chút nữa ngã xuống dưới sàn. Nữ hộ lý nọ vừa bắt gặp ánh mắt đáng sợ như muốn giết người kia Tô
Thành liền hoảng hốt siêu vẹo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Đã năm năm
rồi, đây là hộ lý thứ một trăm lẻ chín bị Tô Thành dọa cho hoảng sợ phải bỏ chạy, lão quản gia đứng ở một bên khẽ thở dài một hơi, vốn định mở
miệng nói cái gì đó nhưng lại thôi. Tô Thành ngồi ở bên giường, ánh mắt
chăm chú nhìn tới trên gương mặt đang nhắm mắt ngủ say của thanh niên
kia, trong đôi mắt của hắn có tia dịu dàng trái ngước hoàn toàn với lúc
vừa rồi:
"Tiếp tục tìm hộ lý khác, lần này tôi sẽ đích thân chọn lựa"
Lần nào cũng là Tô Thành đích thân lựa chọn, nhưng chưa đầy một tháng hắn
lại chính miệng đuổi người đó đi, lão quản gia trong lòng thầm nghĩ chỉ
sợ rằng tất cả mọi hộ lý cũng không làm hài lòng được Tô Thành:
"Dạ"
Tô Thành im lặng, lão quản gia hiểu ý lặng lẽ xoay người rời đi rồi đóng
cửa phòng lại, trong phòng lại trở về sự im lặng vốn có của nó, chỉ một
lát sau trong không gian liền truyền tới tiếng nói nỉ non giống như là
đang nhận lỗi vậy:
"Du Du, xin lỗi anh lại về trễ, sẽ không có lần sau nữa".