Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt đã điều chỉnh được chênh lệch múi giờ.
Buổi tối hôm nay hai mẹ con đi ngủ đúng theo thời gian bình thường, ngon lành không hề tỉnh giấc giữa chừng.
Tất nhiên không tiếp xúc với Hoắc Lăng trở về lúc nửa đêm.
Thực tế, Tần Thi Nghi không biết Hoắc Lăng trở về khi nào.
Một đêm mơ đẹp, Tần Thi Nghi mở to mắt tỉnh ngủ, quay đầu liền nhìn thấy
một đôi mắt to ngập nước, không chớp mắt nhìn cô. Tần Thi Nghi cười tủm
tỉm nói: "Chào buổi sáng, bảo bối."
Anh bạn nhỏ cũng nở nụ cười thật tươi: "Mẹ, chào buổi sáng."
"Bảo bối dậy khi nào thế?"
Cậu nhóc nháy mắt to đáp: "Dậy cùng với mẹ."
Vừa mới tỉnh ngủ liền đáng yêu như vậy, Tần Thi Nghi không nhịn được cách
chăn nhào lên, bóp mũi cậu nhóc: "Nói dối, rõ ràng con dậy sớm hơn mẹ
nhé!"
Cậu nhóc phản ứng mẫn cảm, bị Tần Thi Nghi đùa bóp, miệng
nhỏ nửa há, phát ra tiếng cười khanh khách, lập tức sửa lời nói: "Con
dậy sớm hơn mẹ một phút."
Hai mẹ con đang cười đùa, cửa bất ngờ
bị gõ mở. Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt nhất thời dừng động tác,
ngẩng đầu nhìn qua, người đàn ông mặc quần áo thể thao đứng dựa vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn hai mẹ con: "Hai mẹ con đã dậy?"
"A, anh
lên?" Tần Thi Nghi thu lại ý cười, chậm rãi từ trên người anh bạn nhỏ
ngồi dậy. Cô vừa rời đi, bánh bao nhỏ lập tức ôm chăn ngồi dậy theo, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hoắc Lăng gọi: "Ba!"
Hoắc Lăng cười đáp,
ánh mắt dạo qua mặt Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt một vòng, rồi mới mỉm cười nhìn con trai anh: "Bây giờ con muốn rời giường chưa?"
"Muốn ạ." Cậu nhóc gật đầu, động tác nhanh nhẹn xốc chăn lên, bò xuống giường, dép lê chưa kịp đi, bạch bạch bạch chạy đến cửa.
Hoắc Lăng thấy thế cũng đi về phía trước vài bước, đem anh bạn nhỏ chân trần bế lên, tay to xoa xoa chân nhỏ của con trai, nói với Tần Thi Nghi còn
đang ngồi ở trên giường: "Thi Nghi, lát nữa em mang dép của Tiểu Kiệt ra ngoài nhé. Anh dẫn con đi rửa mặt trước."
Có lẽ do giọng điệu
của Hoắc Lăng quá tự nhiên, Tần Thi Nghi vậy mà ngoan ngoãn gật đầu,
xuống giường xách theo dép lê của con trai ra khỏi phòng.
Chờ ra
tới cửa Tần Thi Nghi mới nhớ ra, tại sao cô phải nghe anh phân phó? Vì
thế bước chân hơi chậm lại, không ngờ anh bạn nhỏ được Hoắc Lăng khiêng ở trên vai không vui lòng, bước chân Tần Thi Nghi vừa mới chậm, anh bạn
nhỏ đã lập tức quay đầu, hướng về phía cô cười đáng yêu: "Mẹ ơi, nhanh
lên!"
"Ừ, được." Tần Thi Nghi nghe con trai vẫy gọi, lập tức dứt
bỏ chần chờ vừa rồi, trực tiếp nện bước đuổi kịp hai ba con đi đằng
trước.
Không có chuyện gì quan trọng hơn rửa mặt với con trai.
Vẫn như cũ dùng cách thức ngày hôm qua, Hoắc Lăng bế Thịnh Dục Kiệt, Tần Thi Nghi cùng con trai đứng thẳng song song đánh răng.
Từ khi Tần Thi Nghi tự mình chăm sóc con trai tới nay, hai mẹ con làm cái
gì cũng thích làm cùng nhau. Tầm tuổi anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt, đúng
thời điểm hay bắt chước người lớn nhất, cho dù nhiều lúc không phải là
cố ý, mà do ở nơi nào đó thay đổi một cách thầm lặng, khó tránh khỏi
chịu ảnh hưởng. Giống như hiện tại hai mẹ con cùng nhau đánh răng, động
tác, tần suất thậm chí là tiết tấu đều giống nhau như đúc, cứ như đã
luyện tập qua.
Hoắc Lăng đứng ở phía sau, nhìn bà xã và con trai
động tác đồng bộ, thì không khỏi buồn cười, anh cong môi, giọng nói mang theo tia vui mừng: "Hôm nay có kế hoạch gì không?"
Tần Thi Nghi dừng động tác đánh răng, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với con trai, không nói gì.
Hoắc Lăng liền cười nói: "Nếu không có kế hoạch gì, sáng nay anh sẽ mang em
đi luyện lái xe trong chốc lát, tầm này trên đường không nhiều xe lắm."
Tần Thi Nghi không ngờ anh còn nhớ thương việc này, vội vàng nhổ nước súc
miệng trong mồm ra, chuẩn bị vùng vẫy giãy chết một phen, thì nghe thấy
giọng nói vui sướng của con trai cô: "Vâng ạ!"
Hoắc Lăng cười tủm tỉm xoa đầu con trai, ánh mắt lướt qua khoé môi cứng đờ của Tần Thi
Nghi, dịu dàng quan tâm hỏi: "Thi Nghi có tính toán khác sao?"
Tần Thi Nghi yên lặng lắc đầu, hai ba con đã vui vẻ quyết định, còn hỏi cô làm cái gì nữa?
Phòng tắm không tính là nhỏ, nhưng ba người chen ở bên trong, đặc biệt là
Hoắc Lăng chân dài tay dài, cao to, mang theo mười phần cảm giác áp
bách. Tần Thi Nghi bỗng chốc cảm thấy phòng tắm chật hẹp mà áp lực (kiềm nén).
Thông qua hai ngày tiếp xúc với ông xã miễn phí, Tần Thi
Nghi cũng ý thức được chỉ cần không phải thời điểm đối phương quỷ súc,
tính cách xem như rất dễ nói chuyện. So sách cùng những người khác trong Thịnh gia, quả thực xứng là bình dị gần gũi. Vì thế lá gan của Tần Thi
Nghi dần lớn lên, súc miệng, vừa mới buông bàn chải và ly nước xuống, cô liền xoay người đẩy Hoắc Lăng ra ngoài, không cho phân bua gì hết nói:
"Anh đừng chen ở trong này nữa, xoay người cũng bất tiện."
Hoắc Lăng nhướn mày, không tiếng động nhìn đôi tay vừa vặn dừng ở ngực mình.
Tần Thi Nghi còn chưa có ý thức được vấn đề, nhịp tim đàn ông mạnh mà hữu
lực, cách quần áo mỏng manh, không chút chướng ngại truyền tới lòng bàn
tay cô, còn có lồng ngực sờ lên không hề dày nặng mà lại ẩn chứa sức
mạnh, xúc cảm...
Bộ dạng hình như có chỗ nào không đúng?
Không ai nhắc nhở Tần Thi Nghi, khi hậu tri hậu giác chạm phải ánh đầy thâm ý của người nào đó, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, dáng vẻ này của cô giống
như đang quấy rối tình dục.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng nắm tay bạn
trai, Tần Thi Nghi quả thực không có chỗ dung thân, cô xoát một phát rút tay về, động tác mạnh khiến Thịnh Dục Kiệt đang súc miệng cũng chú ý
tới, cậu nhóc không khỏi nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang.
Phát hiện một màn bị con trai nhìn, mặt Tần Thi Nghi càng đỏ hơn, che dấu
tâm tình quay lưng lại, nỗ lực tưởng tượng cảnh thái bình giả tạo.
Đáy mắt Hoắc Lăng nồng đậm ý cười như sắp tràn ra. Nhìn bóng lưng Tần Thi
Nghi giống hệt chim cút, anh thầm muốn trêu chọc vài câu, chỉ là vừa
định nói chuyện, bên ngoài rất không khéo vang lên tiếng chuông cửa. Ánh mắt Hoắc Lăng chợt lóe, nhìn thấy bả vai đang rũ xuống của người nào đó nháy mắt thẳng lên, anh quyết định phát lòng từ bi buông tha người nào
đó lần này, lập tức xoay người nói: "Chắc là Tiểu Trương đưa cơm xuống
dưới, anh đi mở cửa."
Gần như là Hoắc Lăng mới vừa xoay người, Tần Thi Nghi phút chốc liền quay đầu lại, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Quá xấu hổ, vừa rồi sao cô lại làm chuyện như vậy!
Tần Thi Nghi còn đang khó tin hành vi của chính mình, thì cúi đầu nhìn thấy ngay ánh mắt của con trai, vẫn như cũ chưa rời khỏi mặt cô. Tần Thi
Nghi không khỏi chột dạ: "Tiểu Kiệt, làm sao vậy?"
Thịnh Dục Kiệt chớp chớp mắt, trả lời: "Ba đi rồi, không ai lấy khăn lông cho con."
"Không sao, mẹ rửa mặt cho con." Tần Thi Nghi yên tâm, nghĩ thầm con trai vẫn rất thuần khiết, vừa rồi do cô suy nghĩ nhiều quá.
Lúc Tần Thi Nghi ở phòng tắm giúp Thịnh Dục Kiệt rửa mặt, nghe được bên
ngoài có tiếng nói chuyện trầm thấp với nhau. Chẳng qua chờ hai mẹ con
ra ngoài phòng khách, người đã đi rồi, Hoắc Lăng đang cúi đầu nghịch bữa sáng ở trên bàn ăn.
Tuy rằng mấy năm nay thời gian Hoắc Lăng
sống ở nước ngoài dài, nhiều hơn hẳn trong nước, nhưng anh không hề chịu chút ảnh hưởng hoàn cảnh nào, không thích ăn cơm Tây, bữa sáng đều yêu
cầu rất truyền thống ăn cháo sáng, uống sữa đậu nành linh tinh.
Trước khi tới Tiểu Trương đã được thím Lưu cẩn thận chỉ bảo qua, nấu một ngày ba bữa, kỳ thật đều dựa theo khẩu vị của Hoắc Lăng. Bữa sáng chủng loại món ăn tuy rằng phong phú, nhưng luôn có cháo trắng bình thường nhất,
đồ ăn nhiều lắm là trứng gà cùng bánh bao bày thành mấy cái đĩa nhỏ,
liền tạo cảm giác trên bàn đầy đồ ăn.
Hoắc Lăng múc ba bát cháo
từ trong hộp giữ nhiệt ra, bày thìa và đũa xong, mới ngẩng đầu gọi Tần
Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt: "Lại đây ăn sáng đi. Anh phát hiện Tiểu
Trương đúng là học tay nghề từ thím Lưu, xào rau có mấy phần mùi vị."
Bên này Hoắc Lăng im bặt không đề cập tới chuyện vừa rồi, Tần Thi Nghi cũng ước gì nhanh chóng tô son trát phấn cho qua, liền mười phần phối hợp
phụ họa: "Đúng vậy, tay nghề của Tiểu Trương rất không tồi."
Nói
xong, Tần Thi Nghi nắm tay anh bạn nhỏ đi đến trước bàn ăn, yếm cồ
chuyên dụng để anh bạn nhỏ dùng khi ăn cơm treo ngay cạnh bàn. Tần Thi
Nghi ngồi xổm nửa người, cẩn thận thay con trai đeo yếm cổ, vỗ vỗ bộ
ngực thẳng tắp (phẳng lì) của anh bạn nhỏ cười nói: "Được rồi, bảo bối
có thể tự mình ăn cơm."
Bởi vì Tần Thi Nghi đang ngồi xổm, nên
chỉ cao xấp xỉ bằng cậu nhóc, Thịnh Dục Kiệt liền nâng mặt cô hôn một
cái, giọng nói mềm mại, đáng yêu: "Con cảm ơn mẹ."
"Không cần khách khí." Tần Thi Nghi lập tức cười tít mắt, hôn lên mặt cậu nhóc mấy cái, mới đứng lên.
Hoắc Lăng vẫn luôn mỉm cười nhìn động tác của hai mẹ con, anh đi theo sau
Thịnh Dục Kiệt, giúp anh bạn nhỏ kéo ghế dựa. Thịnh Dục Kiệt buông tay
mẹ ra, tự mình nhanh nhẹn bò lên.
Hoắc Lăng lại thay Tần Thi Nghi kéo ghế dựa, cô mới thoát ra từ trong nụ hôn ngọt ngào của con trai,
nhớ tới hành động ban nãy của mình, thì hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói "Cảm
ơn", rồi vội cúi đầu xuống yên lặng ăn sáng.
"Tiểu Kiệt, ăn một
quả trứng gà trước." Hoắc Lăng dùng ngón tay thon dài lấy một quả trứng
gà luộc trong bát, lưu loát đập vỡ vỏ trứng, bóc vỏ, chỉ vài giây, quả
trứng gà trơn bóng liền xuất hiện trước mắt.
Hoắc Lăng bóc vỏ trứng gà xong, đặt vào cái đĩa trước mặt Thịnh Dục Kiệt.
"Con cảm ơn ba." Anh bạn nhỏ cầm dĩa nhỏ, xiên quả trứng gà đưa luôn vào miệng, cắn phát hết một phần ba, ăn vô cùng ngon miệng.
Ánh mắt Hoắc Lăng chậm rãi đảo qua mặt Tần Thi Nghi, cười nói: "Thi Nghi cũng muốn?"
Bị hỏi như vậy, Tần Thi Nghi mới phản ứng lại, cô đã quên cả ăn cơm, chỉ lo xem động tác người đàn ông nào đó bóc vỏ trứng gà.
Tuy rằng động tác của đối phương rất tao nhã rất thông thuận, như nước chảy mây trôi, như bức hoạ cuộn tròn tuyệt đẹp, thì cô cũng không nhất thiết phải mải xem đến mức quên cả ăn cơm? Tần Thi Nghi lại một lần không còn chỗ dung thân, sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cô phát hiện mình
thật nông cạn, cư nhiên dễ dàng bị nam sắc mê hoặc như thế.
Không nghe được câu trả lời, Hoắc Lăng khẽ cười, lại lấy một quả trứng gà từ
trong bát, hai ba cái bóc sạch vỏ, đặt ở trước mặt Tần Thi Nghi.
Tần Thi Nghi ngơ ngác nhìn quả trứng gà xuất hiện ở trong bát, theo phản xạ có điều kiện nói lời "Cảm ơn".
"Không cần khách khí." Hoắc Lăng cười đến đẹp mắt.
Tần Thi Nghi bị nụ cười này làm giật mình, cô phục hồi tinh thần, lấy lại
bình tĩnh, nói: "Chính anh ăn đi, không cần phải lo cho mẹ con em."
Hoắc Lăng cong môi cười, cũng bóc cho mình một quả trứng gà.
Tần Thi Nghi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ở bên cạnh hỏi: "Hôm nay Ngô Triết bay đúng không? Đã xuất phát chưa?"
Hoắc Lăng giơ tay nhìn đồng hồ, trả lời: "Cậu ấy bay chuyến mười một giờ, chắc hẳn sắp xuất phát."
Tần Thi Nghi cân nhắc, hỏi thêm: "Hôm nay vẫn là buổi chiều mới đến phim trường sao? Vậy anh không cần đi tiễn anh ấy sao?"
Hoắc Lăng nghe vậy nhướn mày, ý vị thâm trường nhìn Tần Thi Nghi: "Anh đi
tiễn cậu ấy, vậy sao có thể ở cạnh em... Bọn em?" Từ cuối cùng Hoắc Lăng nói thật sự rất nhỏ rất chậm, sao vừa nghe giống như chỉ nói từ "Em".
Cho nên đây là đánh trả sao, vừa rồi cô không cẩn thận sờ soạng ngực anh một chút, người này liền dùng ngôn ngữ đùa giỡn cô?
Tần Thi Nghi bị não bổ của chính mình làm cho một trận mặt đỏ tai hồng, cúi đầu xuống ăn cơm, không hề lên tiếng.
Hoắc Lăng cùng Thịnh Dục Kiệt cũng không nói chuyện, phòng khách một mảnh
yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có thể nghe thấy tiếng thìa và bát vô tình chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.
Tuy rằng bên ngoài Tần
Thi Nghi tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng không hề yên lặng như vậy,
nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, giây tiếp theo cô vội từ trên ghế
đứng dậy, phản ứng nhanh chóng như từng luyện tập vô số lần. Cô không
nhìn hai ba con ngồi ở bàn, mà ném xuống một câu "Em đi mở cửa", rồi vội vàng chạy mất.
Chỉ là mở cửa cũng không đơn giản như vậy, Tần
Thi Nghi mới vừa kéo cửa ra, bất ngờ nhìn thấy mặt ba người đàn ông,
trong đó hai khuôn mặt phía sau cô chưa từng gặp qua, mấy đôi mắt động
tác nhất trí nhìn cô.
Tần Thi Nghi vội vàng lùi ra sau một bước,
nghĩ thầm may mà mình có dự kiến trước, biết ở bên này không tiện, lần
trước lúc dẫn anh bạn nhỏ ra ngoài dạo phố, đã mua hai bộ quần áo ngủ
bảo thủ, hoàn toàn có thể mặc như quần áo ở nhà.
Hiện tại quả nhiên không xấu hổ.
Tần Thi Nghi nghĩ xong, ổn định tâm tình cùng mấy người chào hỏi: "Anh Ngô, hai vị này là?"
"Còn đang ăn cơm đi?" Ngô Triết nhìn dáng vẻ Tần Thi Nghi mỉm cười hiểu rõ,
rồi mới giải thích: "Bọn họ tới đón tôi ra sân bay, tôi thuận tiện dẫn
bọn họ xuống dưới nhận cửa. Mặc quần áo màu đen là Tiểu Lâm - Trợ lý
sinh hoạt của A Lăng, bên cạnh chính là lái xe - Tiểu Hứa. Về sau tôi
không ở đây, cô có chuyện gì cứ trực tiếp tìm bọn họ."
Nhân viên
công tác bên cạnh Hoắc Lăng đều là người trẻ tuổi, hai tiểu tử đại khái
do lần đầu tiên gặp bà xã của ông chủ, nội tâm có chút kích động nhỏ.
Lúc thấy Tần Thi Nghi nhìn sang, hai người lập tức khom lưng, cúi đầu,
động tác nhất trí hô: "Chào chị dâu!"
"Chị... Chị dâu?" Tần Thi
Nghi hay bị gọi là Tam thiếu phu nhân, hiện tại lần đầu tiên nghe được
xưng hô mới mẻ, ngược lại càng khó tiếp thu nổi.
"Khụ khụ." Mặt
Ngô Triết đầy hắc tuyến, không ngờ thủ hạ của mình lần đầu tiên bộc lộ
quan điểm lại mất mặt như vậy, nhưng hắn vẫn cố duy trì mỉm cười.
Hắng giọng một tiếng, Ngô Triết giải thích: "Bình thường A Lăng đối xử với bọn họ đều tương đối tùy ý, cô đừng để ý."
"Ừ..." Tần Thi Nghi mím môi, vừa định bảo bọn họ về sau cứ gọi tên mình thôi,
cô thật sự không muốn mỗi lần gặp mặt, bọn họ lại phải cường điệu xương
hô với mình một lần.
Chỉ là vừa định mở miệng, trên vai Tần Thi
Nghi bỗng nhiên bị một bàn tay to đặt lên, âm thanh từ tính vang lên từ
trên đỉnh đầu: "Không sao, cứ gọi vậy đi. Ngô Triết, cậu còn chưa đi?"
Ngô Triết nhướn mày nhìn anh một cái, khẽ cười nói: "Không phải xuống dưới
chào hỏi mọi người một tiếng hay sao? Cậu biết rõ lần này tôi đi rồi,
mười ngày nửa tháng chưa chắc đã về."
Hoắc Lăng mặt không biểu tình nói: "Cậu có thể lựa chọn không trở về."
"Chậc." Ngô Triết nghe vậy, lắc đầu cảm thán nói: "Bà xã vừa tới, giọng điệu
nói chuyện liền khác ngay, mười phần tự tin. Tôi trước kia vì cậu chạy
đôn chạy đáo lại thành dư thừa."
Chút trình độ trêu chọc này của
Ngô Triết căn bản không ảnh hưởng đến Hoắc Lăng đạo hạnh thâm hậu. Ngược lại là Tần Thi Nghi bị nói tới không được tự nhiên, xấu hổ tránh khỏi
Hoắc Lăng, chui qua bả vai anh: "Mọi người chậm rãi đùa giỡn."
Nói xong, Tần Thi Nghi dắt Thịnh Dục Kiệt đứng ở phía sau Hoắc Lăng đang tò mò nhìn ngoài cửa: "Bảo bối, con ăn no chưa?"
Thịnh Dục Kiệt gật đầu: "Con ăn no rồi ạ."
"Vậy để mẹ giúp con tháo yếm cổ xuống nhé."
Thịnh Dục Kiệt rất phối hợp cúi đầu.
Ngoài cửa Ngô Triết nghe được tiếng cậu nhóc, cũng cao giọng nói: "Tiểu Kiệt, lại đây chú Ngô xem nào, chú sắp phải đi rồi."
Thịnh Dục Kiệt đáp: "Chú Ngô chờ một chút!"
Tần Thi Nghi hai ba cái tháo yếm cổ xuống, vỗ vỗ đầu con trai, cười nói: "Ra tạm biệt chú Ngô đi con."
Ngô Triết đúng là xuống dưới cáo biệt, ôm Thịnh Dục Kiệt, nói thêm hai câu, liền chuẩn bị đi. Lái xe Tiểu Hứa rất tự giác thay Ngô Triết xách hành
lý, nhưng trợ lý Tiểu Lâm của Hoắc Lăng còn có chút chần chờ, nhìn nhìn
Hoắc Lăng, lại nhìn nhìn Ngô Triết, nhỏ giọng hỏi: "Anh Hoắc không cần
bọn em ở lại hỗ trợ sao?"
"Đi thôi, buổi sáng cậu ấy không có
việc gì, buổi chiều hai người nhớ đúng giờ qua đây đón người, đừng chậm
trễ chính sự là được." Ngô Triết kẹp cổ Tiểu Lâm lui về phía sau một
bước, để Hoắc Lăng có thể đóng cửa lại.
Tần Thi Nghi đứng ở phía
sau cửa, còn ẩn ẩn nghe thấy giọng Ngô Triết "Chỉ điểm" trợ lý: "Về sau
mắt cậu phải dài ra, đừng làm bóng đèn. Vạn nhất anh Hoắc nhà các cậu có ý kiến, tôi cũng không dám giúp cậu nói chuyện."
Rõ ràng cửa đã
bị đóng lại, mà tiếng của Ngô Triết còn có thể truyền vào, đối phương
giọng điệu trêu chọc rõ ràng. Tần Thi Nghi mười phần khẳng định người
này chính là cố ý, không nhịn được lặng lẽ trừng mắt liếc Hoắc Lăng một
cái, tìm người đại diện kiểu gì thế!
Hoắc Lăng cúi đầu, giúp con
trai sửa lại đầu tóc bị Ngô Triết xoa loạn, dư quang khoé mắt liếc đến
động tác nhỏ của người nào đó, ung dung thản nhiên cong môi.
Cô hình như không sợ anh nữa?
***
Một lát sau, Tiểu Trương xuống dưới quét tước vệ sinh. Hoắc Lăng nhắc nhở
Tần Thi Nghi không tình nguyện đi thay quần áo, chuẩn bị ra cửa.
Tiểu Trương cầm giẻ lau, tay không cẩn thận bóp thành một nắm đấm, cuối cùng không nhịn xuống nổi, tươi cười nhìn vẻ mặt nam thần, kích động hỏi:
"Tam thiếu gia, hôm nay Tam thiếu gia muốn ra ngoài hẹn hò với chị Tần
sao?"
"Hẹn hò? Không khác lắm." Hoắc Lăng cười khẽ, hôm nay là
lần đầu tiên anh chú ý tới dì nhỏ (tiểu a di) tới cùng bà xã, giọng ôn
hoà nói: "Cô cứ giống bọn Tiểu Lâm, gọi tôi là anh Hoắc đi."
"Vâng, anh Hoắc!" Tiểu Trương không có gì ngượng ngùng, lập tức sửa miệng.
Thậm chí trong lòng Tiểu Trương còn muốn thét chói tai, cả người đều mê
muội, do vừa được nói chuyện với nam thần!
Cũng không thể trách
Tiểu Trương không có tiền đồ. Tuy rằng đã tới vài ngày, nhưng Tiểu
Trương và Hoắc Lăng gần như không tiếp xúc. Hai lần đưa cơm sáng xuống
dưới, ngay cả cửa cũng chưa vào, nam thần toàn tiếp nhận đồ ăn, nói một tiếng "Cảm ơn", rồi đem Tiểu Trương nhốt ở ngoài cửa.
Tiểu
Trương biết, tuy rằng nam thần nhà mình tính tình tốt, được khen là bạn
trai quốc dân dịu dàng như nước, nhưng cũng chỉ là hình tượng. Fans hơi
có thâm niên một chút đa phần đều biết, nam thân ngoài mặt ôn hoà trong
xương cốt lại xa cách lãnh đạm, thậm chí xưng một câu không coi ai ra gì cũng không quá.
Nhưng vậy thì sao? Bọn họ chính là thích phần kiêu ngạo không thể hiện ra ngoài này của anh!
Bởi vậy đối với thái độ của nam thần mấy ngày hôm trước, Tiểu Trương một
chút cũng không thất vọng hay ngoài ý muốn, còn ẩn ẩn cảm thấy đương
nhiên. Hôm nay khó lắm mới bắt gặp nam thần tâm tình tốt như vậy, cư
nhiên còn trả lời Tiểu Trương cô. Tiểu Trương vui mừng đến mức hận không thể lập tức phi xuống dưới chạy vài vòng phát tiết.
Hoắc Lăng
đem ánh mắt khó nén nổi kích động của Tiểu Trương thu vào đáy mắt, giống như nghĩ tới điều gì, không chút để ý hỏi: "Cô kêu Tiểu Trương đúng
không? Nấu ăn mùi vị vài phần giống thím Lưu, chẳng lẽ là người nhà thím Lưu?"
"Không không, em và thím Lưu không có quan hệ." Tiểu
Trương không ngờ mình còn có thể được nam thần chiếu cố như thế, kích
động nói năng lộn xộn: "Em ở cùng chị Tần trước, sau đó chị Tần muốn tới nước Mỹ, nên để em hướng thím Lưu học mấy chiêu trù nghệ."
"Như
vậy sao." Hoắc Lăng không chút để ý đáp lời, lấy quyển truyện tranh bên
cạnh đưa cho con trai xem, dáng vẻ anh hơi cúi đầu hiện ra vài phần
hương vị tùy ý: "Cô theo Thi Nghi bao lâu rồi?"
"Tầm hơn nửa
năm." Bất đồng với Hoắc Lăng tùy ý, hiện tại Tiểu Trương đã rơi vào
trạng thái mộng ảo, trả lời câu hỏi hoàn toàn theo bản năng.
"Thi Nghi và Tiểu Kiệt, ngày thường phiền toái cô chăm sóc."
"Không có không có, chị Tần vô cùng tốt, Tiểu thiếu gia cũng rất nghe lời."
Nghe thấy tên mình, Thịnh Dục Kiệt lập tức đem đầu từ trong trang truyện tranh trong nâng lên, mắt to sáng lấp lánh nhìn ba.
Hoắc Lăng cười vỗ vỗ đầu cậu nhóc, lại hỏi Tiểu Trương: "Hôm qua, mấy người cùng nhau xem tin tức à?"
Tiểu Trương nghe vậy hơi sửng sốt, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: "Anh nói chính là Elissa cái kia sao?"
Thấy Hoắc Lăng gật đầu, Tiểu Trương vẫn hơi kỳ quái, không rõ đề tài tại sao lại xả đến đây, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Lúc chị Tần xem TV, em
vừa vặn ở phòng bếp xào rau."
Hoắc Lăng nhướn mày, lại hỏi: "Cô ấy có nói gì không?"
Tiểu Trương lúc này rất nhanh hiểu nam thần nhà mình thật sự muốn hỏi điều
gì, một năm một mười đáp: "Ban đầu chị Tần chắc hẳn cũng không vui lắm,
mặt đều căng, rất lâu rồi em chưa thấy dáng vẻ chị ấy tức giận, còn bị
doạ nhảy dựng. Chẳng qua Ngô tiên sinh đến đây giải thích cho chị Tần,
chị Tần nói chị ấy tin tưởng anh Hoắc. Sau đó liền thật sự không để ở
trong lòng, buổi tối còn ăn tận hai bát cơm."
Tiểu Trương trả lời như vậy, không phải hoàn toàn vì giúp Tần Thi Nghi nói chuyện, vốn dĩ chị Tần phản ứng đúng như thế.
Hơn nữa Tiểu Trương cảm thấy rất bội phục chị Tần. Chị Tần là bà xã của nam thần, kết hôn nhiều năm không công khai, rõ ràng là chính thất, mà mỗi
ngày còn phải nhìn những tiểu yêu tinh bên ngoài diễu võ dương oai mơ
ước ông xã của chính mình. Mất công chị Tần hàm dưỡng tốt mới ngồi yên
được, đổi thành Tiểu Trương cô mà nói, sớm náo loạn tám trăm hiệp, dù là tình yêu đích thực cũng không thể cứ như vậy được!
Hoắc Lăng cong môi, tựa lầm bầm lầu bầu hỏi lại một câu: "Tin tưởng tôi?"
Đại khái do thấy vẻ mặt Hoắc Lăng thật sự ôn hoà, không có nửa điểm giả bộ, Tiểu Trương liền đánh bạo làm càn một phen, nhỏ giọng nói: "Anh Hoắc,
chị Tần thật sự không dễ dàng gì. Tin tức với Elissa bên này anh không
đáp lại, bên kia Elissa tiếp nhận phỏng vấn giọng điệu ngập mùi ái muội, giờ mọi người đều cho rằng anh và Elissa thật sự ở bên nhau. Buổi sáng
hôm nay em lướt Weibo, trên Weibo đã náo loạn mấy phen, rất nhiều fans
tìm ảnh chụp anh và Elissa từng tiếp xúc trước kia. Một hai phải nói hai người là tình yêu đích thực..."
Tiểu Trương vừa mở máy hát liền
thao thao bất tuyệt, nói được một nửa mới nhớ tới điều gì đó, vội vàng
im miệng, căng thẳng nhìn Hoắc Lăng: "Thực xin lỗi anh Hoắc, em..."
"Không sao." Vẻ mặt Hoắc Lăng vẫn ôn hoà như cũ, còn mười phần tán đồng nói
với Tiểu Trương: "Cô nói đúng, tôi thật sự rất xin lỗi Thi Nghi."
"Vậy cũng không thể trách anh, sự tình đều do những phóng viên kia bày ra.
Nhiều người ở đó như vậy, sao lại cố tình chụp ảnh anh với Elissa."
Trong lòng Tiểu Trương có cái cân, không chút do dự hướng về phái nam
thần, hoàn toàn không nhớ nổi mới vừa rồi mình ở đây giúp ai bênh vực kẻ yếu: "Giờ mọi người ồn ào mấy ngày, chờ đến lúc phát thông báo xong, sẽ không bị hiểu lầm nữa."
Hoắc Lăng hơi gật đầu, anh nhìn ra Tiểu Trương muốn nói lại thôi, nên cười hỏi: "Cô muốn nói cái gì?"
Tiểu Trương nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn xuống nổi, thấp giọng nói:
"Anh Hoắc, anh... Phải cẩn thận Elissa đó, vốn dĩ tối hôm qua nếu đổi
thành một người khác, sẽ không ồn ào thành như vậy. Elissa vẫn luôn muốn xào tai tiếng với anh, vài người không biết rõ nội tình, nói không
chừng sẽ thật sự bị cô ta dẫn sai đường."
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Hoắc Lăng nhấp môi, chuyển đề tài, sâu kín nói: "Nói cho cùng dù sao tôi và cô ta đều ở chung một đoàn phim. Tôi vẫn luôn ngầm duy trì khoảng
cách, nhưng truyền thông viết như thế nào, cũng không biết..."
Tiểu Trương thấy nam thần bỗng nhiên trở nên u buồn, nhíu mày theo nói: "Ai, vậy làm sao bây giờ?"
"Người khác thì không sao cả, đều là người râu ria, bọn họ hiểu lầm hay không
hiểu lầm, đối với tôi cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Chỉ là..." Hoắc Lăng
nói đến đây, giọng điệu ngập ngừng, lại không tiếp tục nói nữa, tất cả
đều im lặng.
Tiểu Trương nghe huyền ca mà biết nhã ý, lập tức vỗ
ngực bảo đảm: "Anh Hoắc yên tâm, về sau nếu gặp phải loại sự tình này,
em sẽ giúp anh giải thích với chị Tần!"
"Phiền toái cô." Hoắc
Lăng vẻ mặt ôn hoà: "Thi Nghi thích cậy mạnh, cũng không thích phiền
toái người khác. Nếu cô ấy có chuyện gì không tiện nói, còn hy vọng cô
có thể báo cho tôi."
Tiểu Trương tự giác gánh vác nhiệm vụ quan trọng, kiên định gật đầu: "Vâng, anh Hoắc!"
Tần Thi Nghi không nghĩ tới trong lúc cô đang trang điểm, Tiểu Trương vốn
ngại Hoắc Lăng lạnh lùng, nên miễn cưỡng bảo trì thái độ trung lập giữa
bọn họ, lần này đã hoàn toàn bị Hoắc Lăng thu mua.
Tần Thi Nghi
vẫn luôn tưởng rằng Tiểu Trương là tai mắt của Thịnh phu nhân, kết quả
giờ người ta đã thành tai mắt của ông xã miễn phí. Đúng là thế sự vô
thường.
***
Bởi vì dẫn Tần Thi Nghi đi luyện lái xe, nên
Hoắc Lăng muốn chọn đoạn đường rộng rãi, hai con đường ngày hôm qua đều
không thích hợp, phải thay đổi nơi khác.
Hoắc Lăng sử dụng bản đồ hướng dẫn lái xe đưa bọn họ đến điểm anh chọn từ trước. Tần Thi Nghi an vị ở ghế phụ, chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, xem đến là nghiêm
túc.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái nghiêng đầu nhìn Tần Thi Nghi
vài lần, đối phương đều không hề có cảm giác, từ đầu đến cuối đưa ót về
phía anh. Hoắc Lăng liền mím môi, mở miệng, giọng điệu không thiếu uy
hiếp nói: "Nhìn đường, đợi lát nữa em tự lái xe về nhà."
Tần Thi Nghi lúc này mới quay đầu, vẻ mặt khó xử nhìn Hoắc Lăng: "Em, em..."
Hoắc Lăng không chờ Tần Thi Nghi nói chuyện, nhàn nhạt nói tiếp: "Em vốn
biết lái xe, giờ anh chỉ mang em đi làm quen lộ trình mà thôi."
Lời Tần Thi Nghi muốn nói lập tức không thể ra khỏi miệng, cô yên lặng gật
đầu, cuối cùng không tiếp tục thất thần, mà ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt
từ đầu chí cuối nhìn thẳng phía trước.
Hoắc Lăng cũng không nói
nữa, yên lặng lái xe, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn ghế phụ một cái. Ánh
nắng chiếu lên sườn mặt khiến người phụ nữ có vẻ càng thêm nhu hoà, anh
không khỏi cong khoé môi.
Xe lái vào một bãi đất xi măng trống
trải bằng phẳng, không biết Hoắc Lăng tìm được bằng cách nào, sân đặc
biệt lớn, đủ để Tần Thi Nghi lái xe vài vòng bên trong, quan trọng nhất
là nơi này hoang tàn vắng vẻ, không cần lo lắng đâm vào người khác.
Hoắc Lăng tắt máy, xuống xe, mở cửa ghế lái phụ ra, dựa vào bên cửa xe, dùng ánh mắt ý bảo Tần Thi Nghi đổi vị trí.
Tần Thi Nghi xây dựng tâm lý cả một đường, hiện tại vẫn hơi sợ, căng thẳng
đến mức không chú ý tới giờ phút này Hoắc Lăng đang nửa cong eo, tay gác ở trên ghế phụ, cứ như đem nửa người cô ôm vào trong ngực. Tần Thi Nghi còn muốn vùng vẫy giãy chết lần cuối: "Cái kia... Em có chút lo lắng,
anh có thể lái một lần cho em nhìn thử không?"
"Lái mấy lần cũng
vô dụng, em hiện tại..." Giọng Hoắc Lăng rất chậm, theo lời nói cũng
chậm rãi cúi đầu: "Chính là cần tình yêu cổ vũ."
Một chữ cuối cùng rơi xuống, môi Tần Thi Nghi cũng bị phủ lên một tầng cảm giác ấm áp, mang theo vị chanh đường thơm mát.
Lúc chuẩn bị ra cửa, anh bạn nhỏ mang theo theo một bình chanh đường, phát
cho bọn họ mỗi người hai viên, không ngờ dư vị lâu như vậy...
Ánh mắt Tần Thi Nghi hơi hoảng hốt, rất nhanh ý thức được điều gì, theo bản năng đẩy người phía trước ra.
Đương nhiên không đẩy nổi, thể trạng kia của Hoắc Lăng, loại cơ thể nhỏ bé
như Tần Thi Nghi căn bản không phải muốn đẩy là thể có thể đẩy được.
Nhưng Hoắc Lăng cũng không dây dưa vẫn như cũ là khẽ chạm liền rời, mặt anh
vẫn như cũ duy trì khoảng cách thâm mật với Tần Thi Nghi, hài hước nhìn
cô: "Xem ra hiệu quả cổ vũ không tệ."
Khuôn mặt đàn ông tuấn tú
phóng đại, lửa nóng ôm ấp, còn hơi thở ấm áp phả lên mặt, tất cả đều
khiến Tần Thi Nghi mềm chân, không đủ sức lực đẩy anh: "Anh tránh ra
nào."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Thi Nghi mới phát hiện giọng
mình vô lực, lòng thầm muốn hung tợn bổ một câu, lại sợ có vẻ quá mức cố ý, nên đành mím môi.
Hoắc Lăng không tránh ra, mà cúi đầu một
lần nữa, lần này Tần Thi Nghi căng thẳng phòng bị, lập tức đưa tay ôm
ngực, giọng điệu ác liệt nhưng thật ra trông có vẻ phô trương thanh thế: "Anh còn muốn làm gì?!"
Vừa mới dứt lời, "Lạch cạch" một tiếng,
là tiếng khoá dây an toàn bị cởi bỏ. Hoắc Lăng cười như không cười nhìn
Tần Thi Nghi: "Hôm nay không luyện lái xe xong, đừng mong anh sẽ lại hôn em."
"Ai, ai muốn anh..." Một chữ cuối cùng Tần Thi Nghi không
thể nói lên lời, cả mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân bò xuống xe, kết
quả mới vừa cất bước chân đã bị vấp, được người chân dài nào đó đỡ eo
giúp đứng dậy. Hoắc Lăng vẫn như cũ không buông tha cơ hội trêu chọc cô, cười như không cười nói: "Đổi thành lao vào ngực ôm ấp, hử?"
Tần Thi Nghi đẩy anh ra, luống cuống tay chân bò lên ghế lái.
Tâm tình vốn thấp thỏm, bị Hoắc Lăng đùa một trận, ngược lại giảm bớt rất
nhiều. Tần Thi Nghi thắt dây an toàn, hai tay đặt ở trên tay lái, hít
một hơi thật sâu.
Tần Thi Nghi vừa mới chuẩn bị học dáng vẻ Hoắc
Lăng cắm chìa khóa khởi động xe, thì anh bạn nhỏ vẫn luôn yên tĩnh ngồi ở ghế sau, mở to mắt nhìn bọn họ trao đổi, đột nhiên mở miệng bơm hơi (cổ vũ) cho mẹ: "Mẹ yên tâm, ba không hôn mẹ, con hôn mẹ."
Quả nhiên là ba con ruột!
"Mẹ cảm ơn bảo bối" Tần Thi Nghi gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Tuy rằng Thịnh Dục Kiệt không thấy được sắc mặt của mẹ, nhưng cũng cảm thấy giọng điệu mẹ nói lời này không đúng, anh bạn nhỏ mẫn cảm suy nghĩ, quả nhiên là vẫn muốn ba hôn sao?
Mặc dù quá trình Tần Thi Nghi
luyện lái xe rất gian khổ, nhưng kết quả vẫn rất viên mãn. Trước kia cô
không dám thử, bây giờ có Hoắc Lăng ở bên cạnh chỉ đạo, ghế sau có con
trai nhỏ đáng yêu cổ vũ. Tần Thi Nghi vừa khởi động xe, liền cảm giác
như được thần trợ giúp, nhấn ga, đánh lái, tất cả đều thuận lợi đến
không thể tưởng tượng.
Thuận lợi dạo quanh một vòng xong, Tần Thi Nghi dẫm phanh, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế phụ, ánh mắt
khó nén tung bay: "Em có thể lái xe!"
Hoắc Lăng còn chưa đáp lời, phía sau Thịnh Dục Kiệt mười phần cổ động nói: "Mẹ thật tuyệt vời!"
Hoắc Lăng nhìn sắc mặt Tần Thi Nghi hứng thú bừng bừng, dáng người tung bay, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, ánh sáng lan toả khiến người khác cũng không
nhịn được nở nụ cười. Anh nhìn thời gian, rồi lên tiếng: "Vẫn còn thời
gian, lại lái vài vòng rồi trở về đi."
"Được." Hiện tại Tần Thi
Nghi tràn đầy tự tin, cô hạ cửa sổ xe xuống, một bên lái xe, một bên tùy ý để gió đem sợi tóc thổi loạn, tâm tình nhẹ nhàng xưa nay chưa từng
có.
Tần Thi Nghi một đường lái xe thông thuận chạy đến dưới chung cư, tuy rằng bởi vì nửa đường cô quên đường, người nào đó nhất định
không chịu chỉ đường, một hai phải để chính cô bật bản đồ hướng dẫn vòng trở về, nên chậm trễ hơn mười phút, mặt khác tất cả đều thuận lợi.
Thuận lợi đem xe lái vào gara, Tần Thi Nghi thậm chí còn không cần Hoắc Lăng
chỉ điểm, dựa vào bản năng dừng xe đúng nơi ổn định vững chắc, tắt máy,
rút chìa khóa, đầu tàu gương mẫu xuống xe.
Đối với Hoắc Lăng kiên nhẫn cùng cô luyện lái xe, Tần Thi Nghi tất nhiên cảm kích. Sau khi vào thang máy, Tần Thi Nghi liền lôi kéo Hoắc Lăng cảm ơn: "Hôm nay vất vả
cho anh, nếu không phải anh hỗ trợ, bây giờ em còn chưa dám lái xe đâu."
Hoắc Lăng một tay bế Thịnh Dục Kiệt, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thi Nghi, cười nói: "Muốn cảm ơn anh?"
Tuy rằng người được cảm ơn hơi quá chủ động, nhưng Tần Thi Nghi vẫn gật đầu: "Ừ, thật sự rất cảm ơn anh?"
"Anh là hỏi em muốn cảm ơn anh như thế nào?"
"Hả?" Theo bản năng Tần Thi Nghi cảm thấy nụ cười của anh có điểm không đúng, cô nỗ lực nghĩ xem mình còn có thể cảm ơn anh thế nào, thật sự không
thể tưởng tượng được Hoắc Lăng sẽ hỏi đến mức này, thiếu cái gì, cuối
cùng cô đành từ bỏ, đem quyền lựa chọn giao cho đối phương: "Anh có muốn điều gì không?"
Hoắc Lăng cong môi, nói: "Muốn hình như không
có, chẳng qua lần trước nhìn thấy đồng nghiệp trong đoàn phim có bà xã
đi thăm ban, trước nay anh chưa thể nghiệm qua, nên rất hâm mộ."
"Cái gì?" Tần Thi Nghi còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy người đàn
ông giọng điệu vân đạm phong kinh nói: "Buổi chiều cùng anh tới phim
trường đi."