Vũ khí tùy chọn của Vương Trọng đến rồi. Trong phút
chốc, cho dù là người có một chút hy vọng cũng thấy bị đả kích mạnh, bởi vì vũ khí là hai cây súng lục phù văn.
Súng lục phù văn và cung tiễn đều thuộc loại vũ khí huấn luyện nhập môn của
chiến sĩ từ xa. Cung tiễn có thể huấn luyện ngưng tụ hồn lực, tăng trọng tải hồn lực, giảm tiêu hao trọng tải từ xa. Còn súng lục phù văn lại là cơ sở để đánh bước từ xa tiếp theo.
Nói đơn giản, hai loại vũ khí này là dùng để luyện tập. Vấn đề lớn nhất của súng phù văn là lực bạo
phát quá thấp, lực tấn công yếu, hồn lực có thể chịu tải còn không bằng
cung tiễn.
Cầm hai cây súng đồ chơi này để đối đầu với một chiến
sĩ điên cuồng. Việc này chẳng khác gì với việc con gái khỏa thân chạy
vào hang ổ thổ phỉ.
“Cái này... chẳng phải trò chơi kết thúc rồi
sao. Bốc phét quả nhiên là bị sét đánh. Nếu như vậy còn thắng được, ngày mai tôi sẽ chạy khỏa thân!”
“Khỏa thân cái mông ấy, tôi sẽ phát trực tiếp cảnh ăn phân luôn!”
“Ăn phân gì chứ, tôi sẽ đem cái ấy của tao chặn quạt gió cấp năm, ai ngầu hơn tao đây!”
Khắp nơi đều là tiếng cười nhạo báng. Đương nhiên có một số người bất mãn,
bọn họ nghiêm túc xem những trận đấu này với thái độ học tập, thậm chí
không tiếc tiêu tiền để xem, tiền ít nhiều chỉ là cái thứ yếu, họ luôn
cảm thấy như vậy là sỉ nhục thành ý của bọn họ. Có điều đến thì cũng đến rồi, bây giờ chỉ có thể tiếc là luyện sắt không thành thép mà xem hết
thôi.
Vương Trọng vẫn khá hài lòng. Một khẩu súng lục phù văn thì
quả thực có chút đau đầu, sát thương không đủ, anh cần phải thay đổi
phương thức chiến đấu. Nhưng mà hai khẩu súng phù văn thì có thể từ
lượng biến đến chất biến, vừa lúc có thể kiểm nghiệm suy nghĩ của anh.
Một người thưởng thức sự cô đơn luôn có suy nghĩ rất tốt. Lời của Grace đã
mở rộng tầm nhìn cho anh. Khống chế không nhất định phải cần dị năng,
cũng không phải là vì khống chế mà khống chế. Nhưng ở trong những trận
đấu bị khắc chế, nếu như có thể sử dụng khống chế một cách thích hợp thì sẽ khác.
Vào đấu trường!
Hai bên chiến đấu bước vào, nói
thẳng thì lúc nhìn thấy vũ khí tùy chọn của đối thủ là hai khẩu súng đồ
chơi, Anluoer rất giận dữ. Nhưng khi vào chiến trường hắn liền nhanh
chóng bình tĩnh lại, đây cũng là sự trưởng thành sau khi trải qua một
năm được huấn luyện.
Laura nhìn thấy những chuyển biến tâm trạng
của Anluoer thì mỉm cười. Lúc đầu, Anluoer là một tên chỉ cần một lời
không hợp thì đã vung rìu,. Bây giờ đã biết khống chế tâm trạng, đây
chính là sự trưởng thành.
Đối với đoàn đội mà nói, sức mạnh chiến
đấu không phải quan trọng nhất, sự khống chế cảm xúc mới là yếu tố quyết định, nếu không sẽ hủy diệt cả một đội ngũ.
“Tốt lắm, không có phí một năm hướng dẫn của ta.” Laura nói.
Arno kế bên trợn mắt trắng, đổi lại cho dù là bất cứ người nào khác, chỉ cần ở dưới sự hướng dẫn hung dữ của cô một năm, cũng sẽ đều hiểu được cách
kiềm chế cảm xúc thôi.
Trước tiên không cần nói Nhà Vua Mạnh Miệng có biết dùng súng hay không, cho dù là thần súng, lúc không có vật cản
trở mà đối diện với một chiến sĩ điên cuồng thì cũng chỉ có một con
đường chết mà thôi.
“Anluoer tốt nhất không nên đắc ý, vũ khí có
khả năng là chỉ dùng để mê hoặc hắn.” Laura đột nhiên nói, bỗng làm Arno tỉnh ngộ. Đúng rồi, ai nói là chọn vũ khí là nhất định phải dùng?
Chẳng lẽ là chiến đấu tâm lý?
Arno không kềm được cảm thán. Đội trưởng vẫn là đội trưởng, cách nhìn cục diện cũng khác.
Anluoer sau khi bình tĩnh lại cũng nghĩ ra được. Đây chính là điểm tốt của việc bình tĩnh lại. Trong tay đối phương tuy chỉ cầm khẩu súng lục phù văn,
nhưng có thể chiêu giết người thực sự e rằng lại chính là quyền dao
động, chắc chắn là cố ý để hắn khinh địch.
Hai bên đứng đối diện.
Một bộ phận khán giả cũng nghĩ tới điểm này. Chỉ là cho dù như vậy vẫn
rất đáng tiếc, nếu như trong tay có một vũ khí đại loại như cái khiên
thì cơ hội thắng sẽ lớn hơn.
.Bạn .đa.ng đọc truyện tại iREAD..vnTrên chiến trường, bầu không khí bỗng nhiên lắng đọng. Một lát sau, Anluoer
không nói một lời, bùng một tiếng, bạo lực đột ngột tấn công!
Kéo
gần khoảng cách, cao thủ chính là không dễ dàng ra chiêu, hai thanh rìu
của Anluoer vẫn bảo hộ trước người, không có vội vàng triển khai chiêu
thức của mình. Một khi tiến đến gần người, hắn tin rằng sẽ có đủ ưu thế
để trừ khử đối thủ.
Hai khẩu súng của Nhà Vua Mạnh Miệng mở ra... chẳng lẽ hắn ta thực sự muốn dùng súng lục?
Ầm ầm ầm...
Ngọn lửa phun ra từ súng phù văn, bắn liên tục, trong phút chốc bắn ra tám
phát. Khóe miệng Anluoer lộ ra nụ cười nhạt, hồn lực khoảng năm mươi.
Đừng nói sẽ hao tổn một chút, cho dù không có hao tổn, cũng sẽ bị hồn
lực của hắn chặn được, thật sự là buồn cười!
Năm phát bị Anluoer
dùng chiến rìu chặn được. Ba phát chính xác, ngoài việc có một chút cản
khí thế tấn công của Anluoer ra, thì không có chút tác dụng gì.
Vương Trọng đương nhiên cũng biết, hồn lực của đối phương rất kiên cố. Những
người nổi bật ở giai đoạn dũng sĩ như vậy e rằng có thể nhẹ nhàng coi
thường đòn tấn công một trăm grasso trở xuống. Cho nên, cái gọi là phá
phòng ngự với tần độ cao, không phải là đòn tấn công thông thường. Mười
đòn tấn công 50 grasso đương nhiên vẫn là 50, trừ khi tần độ và khống
chế hồn lực đạt tới một yêu cầu nào đó mới có thể sinh ra hiệu quả tăng
cường, mà độ khó khi chiến đấu từ xa, thì lại càng cao hơn.
Chỉ
sau một chút ngập ngừng, Anluoer đã xông tới trước mắt. Chiến rìu đột
nhiên vung ra. Ra tay chém giết trong phút chốc như vậy, cho thấy công
phu cơ bản của Anluoer vô cùng chắc chắn. Chiến rìu mang khí thế xé trời hướng về Vương Trọng.
Vương Trọng không hoảng loạn. Tuy tốc độ
công phu của Anluoer rất nhanh, nhưng sự dữ dội còn lớn hơn cả tốc độ
tấn công. Tốc độ tấn công của hắn chậm hơn Emily một chút. Tuy là uy lực mạnh, nhưng đánh không trúng thì cũng như không.
Đòn tấn công
liên hoàn chém bốn phát đều bị Vương Trọng né được. Tuy Anluoer cố gắng
tránh tấn công mở đầu, nhưng vẫn không tránh khỏi được sự quan sát của
Vương Trọng. Đây cũng là vấn đề mà bất cứ chiến sĩ thể loại sức mạnh nào cũng không thể tránh khỏi.
Sau đó, chính lúc này, Anluoer đá mạnh qua. Lúc tất cả sự chú ý của đối thủ đều đặt lên chiếc rìu. Phía thân
dưới chắc chắn là trống rỗng. Mà trên thực tế, Anluoer không có làm hết
sức. Đòn chí mệnh và sự linh hoạt của Vương Trọng, hắn đã trải nghiệm
qua. Lần sơ ý đó tạo thành sự sỉ nhục, chỉ có Anluoer mới hiểu. Tuy
không có ai biết, nhưng hắn không lừa nổi bản thân. Trận chiến này nếu
vẫn lơ là, thì hắn thực sự không có mặt mũi nào nhìn người khác nữa.
Oành...
Chân Vương Trọng đưa ra chặn lại, thân mình trong phút chốc bị đá bay, đồng
thời chân sau tiếp lực, súng phù văn lần nữa nổ tung.
Nếu như nói
súng phù văn có ưu thế gì, thì đó chính là nhẹ nhàng linh hoạt. Chỉ cần
hồn lực đủ mạnh là có thể tấn công tùy ý. Nhưng sau cùng thì súng phù
văn cũng không đánh ra được bạo phát cao của hồn lực ngưng tụ sát
thương.
Bịch bịch bịch...
Từng phát bắn vào Anluoer. Anluoer làm sao có thể để cho đối thủ kéo dài khoảng cách ra, liên tục tấn công đối chọi với đòn tấn công của đối thủ. Hồn lực kiên cố phát nổ, một
người có sức mạnh có thể chiến thắng mười người có võ thuật!
Đám
đông cũng đơ người ra. Nhà Vua Mạnh Miệng rất nhanh nhẹn, nhưng đòn tấn
công của anh không có hiệu quả, đấu trường rất rộng, nhưng không có chỗ
ẩn nấp. Anluoer đang dần dần dồn Nhà Vua Mạnh Miệng vào góc. Nếu như
không sợ đòn quyền dao động của Nhà Vua Mạnh Miệng, thì hắn sớm đã vung
rìu chém điên cuồng rồi.
Vương Trọng căn bản không có ý định dùng
các thủ đoạn khác. Căn cứ vào nghiên cứu của anh thì tấn công từ xa, tuy không thể có hiệu quả cao như tấn công gần. Nhưng có một sự chồng chéo
xung lượng, cũng là một phương thức tấn công từ lượng biến dẫn đến chất
biến.