Mộ binh mật địa, chỉ cái tên thôi đủ nói rõ lên bản chất của thế giới
này, nơi đấy là nơi chôn xác những binh khí đã không còn có thể sử dụng, tất cả đều là tàn binh. Nhưng có một điều lúc còn nguyên vẹn không
thanh binh khí nào nơi đây là vô danh, chúng đều được các cường giả sử
dụng, có điều không hiểu vì lý do gì mà chúng lại bỏ xác nơi đây.
Hoa Phong không đọc tiếp mà lẩm bẩm suy tính, như chợt nghỉ ra cái gì đó mắt hắn trợn trừng há hốc mồm.
- Nếu chuyện này là thật vậy quá đáng sợ.
Hoa Phong sợ hãi tự nói. Trong suy nghĩ của hắn nếu binh khí nơi đây điều
là thần binh lợi khí khí còn nguyên vẹn, không lý nào chủ nhân của chúng lại vứt bỏ, suy luận ra chỉ có thể chủ nhân của những binh khí này đã
không còn tồn tại. Binh gãy người vong, nếu là như vậy với số lượng tàn
binh nơi đây đồng nghĩa là nhiêu đó người ngã xuống, con số quá khủng bố rồi. Khi còn sống chủ nhân của những tàn binh này nếu tất cả đều lẫy
lừng thanh danh, cái gì khiến bọn họ ngã xuống với số lượng khủng khiếp
đến như vậy.
Không suy nghĩ thêm quá nhiều vì điều đó quá sức suy nghĩ của bản thân, Hoa Phong thu hồi rung động tiếp tục đọc xuống dưới, khoảng hơn nữa canh giờ hắn cơ bản đã đọc xong nội dung trên tấm bảng
khổng lồ này cũng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra với những tàn
binh này, hồ nước màu trắng đục kia là gì.
Theo trên bảng ghi
chép, Thanh thiên đại lục thời thái cổ hoang sơ cườnh giả nhiều như mây
thiên tài nở rộ như nấm mọc sau mưa, không đâu không có.
Cũng
giống như bây giờ các thế lực lớn nổi lên vô số, nhưng do tài nguyên vô
cùng phong phú chưa cạn kiệt quý hiếm như hiện tại. Các thế lực tranh
nhau ngôi bá chủ cho nên giao tranh kịch liệt là không thể tránh khỏi,
tông môn hiện tông môn diệt xảy ra hàng ngày. Nhưng cho đến một hôm
Thanh Thiên đại lục bị các thế lực bên ngoài dòm ngó và có ý định chiếm
lĩnh. Lý do là Thanh Thiên đại mục vô cùng rộng lớn, tài nguyên cực kỳ
phong phú, điều trọng yếu hơn là thực lực võ giả nơi đây yếu hơn các đại lục khác rất nhiều.
Rốt cuộc điều gì đến cũng đến, tai ương ập
xuống Thanh Thiên đại lục, người chết vô số máu chảy thành sông tình
trạng cực kỳ thảm liệt. Do các thế lực bên ngoài ỷ đông hiếp yếu, vì bọn họ đến từ nhiều đại lục khác nhau, cộng thêm thực lực mỗi cá nhân so
với vỏ giả đồng cấp lại mạnh hơn một bậc. Cho nên bọn họ hung hăng càn
quấy tuyên bố muốn tận diệt võ giả bản địa hoặc phục tùng bọn họ làm nô
lệ sẽ được giữ mạng.
Quá căm phẫn các thế lực ngoại lại, không
chịu bị chèn ép vả lại tâm trí võ giả thời bấy giờ vô cùng kiêu ngạo nào chịu cuối đầu làm nô lệ cho người khác. Chính vì lẽ đó tất cả các thế
lực lớn nhỏ tại bản địa bàn bạc bỏ qua tư thù cá nhân nhằm hợp lực đối
phó bọn người xâm lăng.
Từ đó trên Thanh thiên đại lục chia làm
hai phe, một phe thủ một phe công. Bên thủ hạ quyết tâm liều chết bảo vệ lãnh thổ quê hương, còn bên công thì dồn sức công phá tuyến phòng thủ
hòng chiếm lấy mảnh đấy màu mỡ này.
Hai bên giằng co giao chiến
kịch kiệt hàng trăm năm, trời sụp đất nứt thây chất đầy đất, thần binh
gãy lìa. Với tâm thế liều chết cuối cùng võ giả bản địa đã đẩy lùi cường địch, nhưng bản thân lại chịu tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, thực lực
suy kiệt vốn chuẩn bị chấn chỉnh lại lực lượng thì bất ngờ vài thế lực
ngoại lai “bọ ngựa bắt ve chim sẽ đằng sau” đánh tới, do quân số tổn
thất thảm trọng trong trận chiến trước đó cho nên rất nhanh các cường
giả bản địa bị tuyệt diệt, chỉ còn lại các binh tôm tướng cua không đáng ngại.Vốn đám người ngoại lai tưởng rằng đã có thể bình chân như vại thì bất ngờ xuất hiện sự can thiệp của các tiên nhân. Những tiên nhân này
đều xuất thân từ Thanh thiên đại lục, không nhẫn tâm trơ mắt đứng nhìn
quê hương bị chiếm đóng. Có sự can thiệp của đám tiên nhân này bọn người xâm lược đành ấm ức rút lui.
Sau trận chiến gần như diệt vong
này, các tiên nhân lo sợ đám người kia sẽ lần nữa quay lại, cho nên họ
liền hợp lực phong bế đại lục, sau khi phong bế người bên ngoài không
thể tiến vào, người bên trong cũng không thể đi ra.
Về phần tàn
binh nơi đây là do tiếc nuối gì đó, cho nên bọn họ dùng pháp thuật
chuyển dời những binh khí gãy nát không thể sử dụng bỏ vào đây rồi tiến
hành phong cấm thành một mật địa, họ tiếp tục dùng trận pháp gì đó rút
hết những tinh hoa còn sót lại trên mỗi binh quy tụ về một nơi, nơi chứa đựng những tinh hoa đó chính là cái hồ nước không bình thường kia. Lúc
sắp sửa rời đi họ thiết kế một truyền tống trận bí mật cho người có
duyên lẫn đổi tên Thanh Thiên đại lục thành Thiên Không đại lục, nghĩa
là từ bầu trời rộng lớn màu xanh trở thành nơi không có bầu trời. Kể từ
đó trở đi trên mảnh đại lục này liền không còn một ai có thể thành tiên
được nữa.
Hàng ức vạn năm trôi qua kể từ trận chiến người hữu
duyên vẫn chưa xuất hiện, như vậy hôm nay Hoa Phong vô tìng đến được
đây, có lẽ hắn chính là người hữu duyên duy nhất của mật địa này.
Hiểu ra hết mọi chuyện về lịch sử quá khứ không những của vô số tàn binh mà
còn có của đại lục, Hoa Phong kinh khiếp vạn phần, chiến cuộc năm xưa
thảm liệt nhường nào, cường giả bị diệt tuyệt, tử trận không những võ
giả bản địa mà còn có võ giả ngoại lai, cho nên số tàn binh này là tập
hợp từ rất nhiều thế giới, rất kinh tâm.
Còn nữa trên đời thật sự có tiên nhân, tiên nhân mạnh cỡ nào mà chỉ vài người đã có thể uy hiếp
vô số cường giả ngoại lai mà không cần ra tay. Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ
viễn vông, tiên nhân còn cách hắn quá xa xôi, hơn nữa trên tấm bảng có
ghi không ai có thể ra không ai có thể vào, đồng nghĩa tiên nhân không
tồn tại trên đại lục. Nghĩ đến vấn đề không thể ra không thể vào, Hoa
Phong nhìn lại chính bản thân hắn nghi hoặc khó hiểu, hắn cũng tính là
một phần tử ngoại lai, như vậy hắn đến đây bằng cách nào? Bí ẩn này cần
hắn sau này từ từ giải mã.
Mơ hồ khó hiểu Hoa Phong vô tình nhìn
sang hồ nước trước mặt, bất giác thần sắc hắn liền thay đổi từ mơ hòi
khó hiểu sang kích động muốn kêu cha gọi mẹ. Hồ nước mà ban nãy hắn cho
rằng bất bình thường này không ngờ là bất bình thường thật. Nó được tạo
ra từ việc rút hết tinh hoa của số tàn binh ức ức vạn nơi đây, cái này
dùng thiên tài địa bảo cũng không đủ nói lên sự khủng bố của nó.
Nhanh chóng cởi bỏ quần áo, Hoa Phong không do dự nhảy luôn vào trong hồ. Vừa chạm vào mặt nước một luồng hàn khí như muốn làm hắn đông máu mà chết
tỏa ra, thập phần kinh hãi nhưng không thể phản hồi, cả người hăn chìm
nghỉm vào trong hồ nước lạnh băng này.
-a....... a. Đã quá đã quá.
Cứ tưởng Hoa Phong bị đông máu mà chết ai ngờ chỉ một lát sau hắn đã ngoi lên hét to đầt thỏa mãn sung sướng kêu cha gọi mẹ.