Lôi Ngân Giác nghe xong, hơi tính sơ một chút, hai mắt sáng như sao, bộ dạng hết sức chờ mong.
- Cho ngươi hết cũng được, nhưng phải chấp nhận ta ba điều kiện!
Hoa Phong không có phủ nhận, nhưng trước khi đem đan dược đi cho, đột nhiên ra điều kiện.
- Chấp nhận!
Không đợi biết điều kiện là gì, Lôi Ngân Giác đã là đi trước đồng ý. Nó là háo ăn đến mê muội.
- Thứ nhất ngoài kia có rất nhiều kẻ mạnh! Không được tự ý gây chuyện!
- Thứ hai nói phải nghe lời, không được tự tung tự tác!
- Thứ ba từ nay về sau phải gọi ta là chủ nhân!
Hoa Phong chậm rãi nói. Đây là ba điều kiện của hắn.
Hắn vốn định dùng khế ước chủ tớ, nhưng theo trong truyền thừa khế ước sư tôn có nói.
“ một khi nuôi dưỡng ấu thú, không cần dùng đến khế ước.
Khế ước là chỉ áp dụng với yêu thú trưởng thành hoặc mãnh thú. Bởi hai loại này thường vô pháp vô thiên, cho nên cần có khế ước ràng buộc.
Về phần ấu thú, ấu thú là yêu thú mới sinh, tư duy còn rất hạn hẹp, đối tốt với chúng chúng liền xem là chủ nhân.
Không như nhân loại kiểu nuôi ong tay áo.
Yêu thú một khi nhận chủ là tuyệt đối trung thành, thậm chí một đời yêu thú chỉ có một chủ nhân duy nhất.”
Hoa Phong là thập phần nắm chắc, sẽ khiến yêu thú thần bí lai lịch không rõ, cam tâm tình nguyện nhận mình làm chủ. Do đó khinh thường sử dụng khế ước.
- Nhân loại ngươi thật quá đáng!
Nghe Hoa Phong ra ba điều kiện, hai cái đầu miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cái cuối liền khiến Lôi Ngân Giác cực độ tức giận.
Nó lúc này không tiếp tục đứng trên vai hắn, mà đứng đối diện, bộ dạng lại là hung thần ác sát.
Nó đường đường là chúa tể sâm lâm, lại còn hơn đối phương một đại cảnh giới.
Cho nên không thể nào gọi hắn bằng chủ nhân được.
- Hừ! Hóa ra ngươi đúng là nói không giữ lời!
Hoa Phong nhếch miệng, khinh thường ra mặt.
- Ngươi có thể đổi điều kiện khác không?
Lôi Ngân Giác biết sai liền thu hồi địch ý. Nhưng vẫn là không thể chấp nhận điều kiện cuối cùng.
- Ngươi ăn của ta mười một viên kẹo!
- Nhưng chỉ ba điều kiện cũng làm không được!
Ài!
- Nguyên lai cái gọi là chúa tể, chỉ biết ăn không biết làm!
Hoa Phong thở dài nói.
- Ta đồng ý với ngươi cũng được!
- Nhưng một ngày phải cho ta toàn bộ kẹo mà ngươi làm ra!
Lôi Ngân Giác bị Hoa Phong khích tướng, rốt cuộc miễn cưỡng đồng ý, nhưng nó cũng là có điều kiện của mình.
- Một lời đã định!
Hoa Phong đầu tiên là hướng Lôi Ngân Giác chấp thuận điều kiện.
Thứ hai là nội tâm cười to, kích động.
Hắn không ngờ công việc lại dễ dàng ngoài dự tính. Đúng là trẻ nhỏ dễ dụ.
- Còn tám viên!
Sau khi giao ước, Lôi Ngân Giác lập tức đòi phần.
Hoa Phong vừa rồi nói là một ngày chỉ làm được hai mươi viên, nó ăn mười một, hắn ăn một, liền còn tám.
- Hết nợ!
Hoa Phong cũng không giữ lại lấy ra tám viên đan dược vờ như là cuối cùng, đưa cho nó.
Lôi Ngân Giác nhanh chóng chộp lấy, lập tức ăn sạch. Chẳng bao lâu nó lại nhìn Hoa Phong ý đồ xin xỏ.
- Từ nay gọi ngươi là Tiểu Giác!
Hoa Phong đột nhiên hướng Lôi Ngân Giác đặt tên.
Hắn là biết hai mươi viên đan dược không đủ nó ăn, nhưng vẫn mặc xác không đếm xỉa.
Đan dược hắn rất nhiều, nhưng không phải vô cùng tận.
- Ta không thích cái tên này!
Lôi Ngân Giác bất mãn đáp lại. Nó là lớn rồi, cho nên phải gọi là đại giác.
- Không được cãi lời!
Hoa Phong chủ ý không thay đổi nghiêm mặt nói.
Hắn là nhìn mặt đặt tên. Yêu thú này thuộc họ tê giác, còn là ấu thú cho nên đặt là Tiểu Giác, liền không sai biệt thuận theo tự nhiên.
- Ngươi hiện tại lên trên, ta ở đây làm chút chuyện!
Không để Tiểu Giác cò kè mặc cả, Hoa Phong nhanh chóng đuổi đi.
- Ngươi là có gì bí mật?
Tiểu Giác hiếu kỳ dò hỏi.
- Lát nữa ngươi sẽ biết!
Hoa Phong quét mắt một lượt hang linh thạch, miệng cười nham hiểm.
- Đi đi chút lên ta cho kẹo!
Thấy Tiểu Giác vẫn là đứng lỳ ra, có vẻ như chưa thích ứng thân phận mới, Hoa Phong bất đắc dĩ trao đổi.
Hắn vừa nói hết câu, Tiểu Giác lập tức chạy đi, chớp mắt liền không thấy tăm hơi.