Bình thường cứ cách vài hôm Tề Nguyên vương lại vào cung thỉnh an Hoàng
đế và Thái Hậu một lần, cung nhân nội đình đối với hắn gần như đã quen
mặt, An Ly vừa gặp tức khắc nhận ra ngay, lập tức hành lễ:
"Ngũ vương gia vạn phúc, khăn tay đó là của Anh Lương Viện, làm phiền ngũ gia trao lại cho nô tỳ. "
Võ Tương Thuần vốn dĩ chỉ là tình cờ đi ngang qua hoa viên, sẵn tiện dừng
chân ngắm mấy đoá hoa hải đường một lát, gió mạnh thổi qua, khăn tay này từ trên cao rơi xuống trước mặt, báo hại hắn giật cả bắn mình.
"Anh Lương Viện à?" Chân mày của Võ Tương Thuần nhíu lại thành hình lưỡi
kiếm khi nghe đến cái tên này, khó hiểu lướt mắt đến nữ nhân đang sắp
tới gần, hỏi: "Nữ nhân đó mà là Anh Lương Viện? "
An Ly gật đầu.
Cái gì mà Anh Lương Viện cơ chứ? Rõ ràng nàng ta là cung nữ Ngự Tiền cơ mà? Sao nhanh như thế liền trở thành phi tần rồi?
Về phía Thiện Lâm, nàng không thể ngờ tới lại có thể gặp được hắn ở thời
điểm này, thân phận của bản thân lại thay đổi khiến nàng có chút bối
rối, chỉ muốn xoay đầu bỏ đi ngay.
"Anh Lương Viện... " Võ Tương Thuần mơ hồ lập lại lần nữa, khoé miệng của hắn hơi run run, đến khi
không thể nhịn nổi nữa, một tràng cười từ miệng phun ra:
"Hahahahahaha!" Tiếng cười của hắn vang dội, hầu như xé toạt bầu không khí lúng túng
hiện tại, hắn đưa tay bụm miệng, tay còn lại chỉ vào Thiện Lâm:
"Ngươi như thế mà đã trở thành Lương Viện ư? Hahaha! "
"Ngài cười cái gì chứ?" Thiện Lâm còn đang bối rối vì không biết nên bắt
chuyện thế nào, vậy mà y lại có thái độ cợt nhả như thế, làm nàng không
khỏi thấy bực mình.
Võ Tương Thuần đưa tay vuốt vuốt ngực, cố
nhịn cơn tức cười lại, y liếc mắt nhìn nữ nhân đối diện: "Đúng là trên
thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra, mới khoảng thời gian trước
đây ngươi vẫn còn là cung nữ, không ngờ sau nửa năm không gặp lại có thể một bước nhảy lên cao. Lợi hại lắm! "
Lợi hại...
Nàng
không chắc là y có đang tán thưởng mình hay không, nhưng nàng có thể
nghe ra từng câu từng chữ mỉa mai trong lời vừa rồi. Giống như hoàng
huynh của hắn vậy, bọn họ là người một nhà quả là không sai.
Lại nhớ tới suốt nửa năm qua, Lý Hoàng Hậu sai người đánh nàng thê thảm,
đuổi vào tận Bạo Thất, tới bây giờ vết thương trên người vẫn chưa hoàn
toàn bình phục. Chung phi ngày ngày truy sát, nàng như con rùa rụt đầu
trốn chạy như tù binh vượt lao ngục.
Khoảng thời gian đó giống
như cực hình trần gian, ngày nào trôi qua cũng nơm nớp lo lắng sợ, tinh
thần bất an. Nửa năm đó nàng đã phải trải qua những gì? Liệu có ai biết? Có ai thấu được hay không? Và nếu nàng không nhảy lên ngôi vị này, liệu nàng có thể bình ổn như không có chuyện gì mà sống tiếp?
Chung
phi đã sớm ghi hận nàng, Lý Hoàng Hậu chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.
Nếu Anh Thiện Lâm này không chọn con đường này thì sẽ còn con đường nào
khác cho nàng lựa chọn hay sao? Trong mắt bọn họ, con đường sống sót của nàng hoá lại được gọi là "ôm mộng trèo cao", đúng là buồn cười.
Nhìn thẳng vào người đối diện, nét mặt nàng dâng lên sự nghiêm nghị, chính
chắn tựa kẻ đã trưởng thành. Khác hoàn toàn với Anh Thiện Lâm nhỏ bé đơn thuần thuở mới vào cung. Ngay cả một kẻ xa lạ chỉ gặp mặt vài lần như
Võ Tương Thuần cũng nhận sự thay đổi rõ rệt này của nàng so với lúc
trước.
Nụ cười của Võ Tương Thuần đã tắt hẳn, y bị ánh mắt đó của Thiện Lâm làm cho kinh sợ, thái độ cợt nhả lúc nãy cũng không còn:
"Nửa năm qua...rốt cục đã sảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại khác trước như vậy? "
Chỉ nửa năm trước, nàng ta vẫn là cung nữ. Khung cảnh lần cuối cùng gặp
nhau hắn đã nhớ rất kỹ, tường tận tới mức không bỏ sót chi tiết nào, lúc đó nàng ta ngồi trên xích đu ở hậu hoa viên, trên tay còn cầm thanh
sáo, thổi khúc nhạc tên "Tương Tư" mà hoàng huynh vẫn thường thổi.
Giai điệu u sầu và nhàm chán, hắn cực kỳ không thích!
Nhưng vào thời điểm nghe được Thiện Lâm thổi bài đó, trong lòng hắn không ngờ lại dâng lên xao xuyến bồi bồi, dù là nàng ấy so với Hoàng huynh còn
thua xa nhưng hắn có thể cảm được thứ cảm xúc dào dạt trong đó.
Hắn rất thích!
Thậm chí còn muốn lần tới nàng ấy thổi cho mình nghe, thế mà a đầu này không xuất hiện nữa, chọc hắn tức điên lên. Khi vào cung hỏi thăm thì mới
biết được nàng ta bị Hoàng Hậu giam vào Bạo Thất, sau đó cũng mất tích.
Suốt cả khoảng thời gian đó hắn đã rất bộp chộp lo lắng, đôi khi vẫn
luôn tìm Mạc Chủ Sử vạm hỏi nhưng vẫn không có tin tức, còn tưởng sẽ
không bao giờ gặp lại được nữa.
Thế mà hiện giờ lại...
...
Thiện Lâm cười nhạt, liếc mắt qua luồng hoa hải đường gần đó, đưa tay xoa nhẹ một nụ hoa vẫn còn chưa nở, hờ hững trả lời: "Là một câu chuyện khá dài dòng, không biết nên kể như thế nào cho hết. "
Nàng buông tay ra khỏi luồng hoa, xoay người lại nhìn nam nhân kia, không biết có phải do nàng quá nhạy hay không, nhưng nàng nhìn ra được rất nhiều thứ trong
ánh mắt của hắn.
Ngạc nhiên, hiếu kỳ, thất vọng lẫn khinh bỉ!
Mọi thứ hỗn tạp vào làm một, làm cho Thiện Lâm phải chán ghét ánh mắt
đó, không muốn ở đây nữa.
"Nếu Ngũ gia không có việc gì dặn dò
thì thiếp thân xin phép cáo lui!" Thiện Lâm hơi nghiêng người hành lễ
với nam nhân đối diện, sau đó lạnh nhạt quay mặt đi.
An Ly từ đầu chí cuối đều không biết giữa hai người họ có quan hệ như thế nào, cũng
chẳng muốn xen vào làm gì, vì nàng chỉ là nô tài, trách nhiệm của nàng
là phục vụ cho chủ nhân chứ không phải chỉa mũi vào chuyện riêng tư của
chủ nhân. Nên khi thấy Thiện Lâm rời đi liền nhanh chóng lấy lại khăn
hoa trên tay Võ Tương Thuần, nối gót đi theo chủ nhân của mình.
...
Còn Võ Tương Thuần, hắn vẫn chôn chân tại chỗ, gương mặt hiện rõ sự tò mò
dành cho nữ nhân vừa đi khỏi. Cho đến khi nàng ta gần như mất dạng hắn
mới thu tầm mắt lại, đúng là nàng ta thật sự đã có phần thay đổi,vẻ
ngoài trầm tĩnh hơn, không còn vẻ hoạt bát khi xưa nữa.
Nơi cánh môi của hắn bất chợt cong lên.
Thực tế nàng ấy không cần phải đau lòng vì mấy lời thẳng thắn vừa rồi, bởi
câu "lợi hại" ban nãy mà hắn nói không hẳn là dành cho nàng ta, mà là
dành cho đại hoàng huynh yêu quý mới đúng.
Phải, huynh ấy rất
lợi hại, không những tài giỏi mà còn rất anh tuấn, thân phận là cửu ngũ
chí tôn, khó tránh những nữ nhân xung quanh sinh lòng hâm mộ, luôn muốn
tìm cách tiếp cận. Hắn chính là thua hoàng huynh ở điểm đó.
Võ Tương Thuần một lần nữa nhìn về hướng Anh Thiện Lâm, cười nhạt nhòa rồi tiếp tục việc hưởng hoa của mình.
_______________
Nói chuyện với Võ Tương Thuần xong, cảm giác lúng túng đến khó xử đã xâm chiếm hết nội tâm của Thiện Lâm.
Ánh mắt ban nãy của hắn, dù là không bộc lộ ra nhưng nàng thấy rất rõ, sự
khinh miệt đã được giấu kỹ trong đó. Liệu có phải hắn đang cho rằng nàng hồ mị thánh thượng để leo lên vị trí này hay không đây?
Có lẽ là có!
Nhưng thôi mặc kệ vậy, nàng không cần ai cảm thông nữa, điều cần phải làm
nhất bây giờ đó là phải dự tính tiếp cho ngày mai, vì khoảng thời phía
sau vẫn còn rất dài, quá khứ rốt cuộc cũng chỉ là quá khứ, rồi cũng sẽ
qua đi thật nhanh thôi, chỉ một chút đau khổ vặt vãnh ở hiện tại như thế này mà không thể chịu được thì làm sao sống tiếp cho tương lai? Sự lúng túng kia vẫn là nên vứt bỏ đi thôi.
Sau khi nghĩ đến đây, lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn hẳn, sức sống dần quay lại.
Ngày hôm trước mưa rất lớn, kéo dài tới rạng sáng nay mới tạnh hẳn, vì lẽ đó nên sắc trời hiện tại tương đối tốt, ấm áp hẳn. Thiện Lâm ngước mặt lên nhìn ánh mặt trời sừng sững trên trời xanh, hít một hơi thật sâu rồi
nhè nhẹ thở phào. Cất tiếng hỏi:
"An Ly, chúng ta quen biết đã được bao lâu rồi? "
Đột nhiên tiểu chủ của mình lại hỏi câu kỳ lạ như thế khiến An Ly hơi ngơ
ngác, tiểu a đầu ngẫm nghĩ một hồi, sau khi nghĩ ra mới đáp: "Cũng đã
một năm, cộng thêm ba tháng!"
"Nhanh nhỉ? "
"Đúng là rất nhanh." An Ly tươi cười bảo: "Người nhìn nô tỳ xem, đã cao hơn trước rất nhiều đó."
Nếu tính đến nay thì tiểu a đầu An Ly đã mười bốn tuổi. Còn nàng nhập cung
từ lập hạ năm ngoái, khi đó mười lăm tuổi, nay đã mười sáu rồi, giờ đã
vào giữa tháng tám, hết năm nay sẽ là mười bảy.
Một năm cứ trôi qua rồi lại trôi qua như thế, chẳng biết tuổi xuân này sẽ giữ được bao lâu đây?
...
"Tiểu chủ! Tiểu chủ! Không hay rồi!!! "
Tiếng của gã thái giám không rõ từ đâu lại vọng tới, nghe âm giọng đầy sự hớt hải và hoảng loạn.
Thiện Lâm quay đầu lại nhìn, liền nhận ra đó là Tiểu Dinh Tử, là thái giám
hầu hạ ở cung của nàng. Tên này tính cách tương đối hoạt náo, tính cách
rất tiếu lâm, vẻ ngoài lại dễ nhìn, còn trông thật thà. Tương tự như
Liên Nhu vậy, hắn được nàng chọn làm thân cận.
Nhìn hắn mặt mũi
lấm tấm, miệng thở hồng hộc, không nói Thiện Lâm cũng đoán ra hắn đã đi
một chặng rất xa chỉ để tìm nàng, xem ra Bách Hợp điện đã sảy ra chuyện
gì đó.
"Có việc gì mà huynh hớt ha hớt hải thế?" An Ly hỏi.
Dường như vì tình thế cấp bách nên Tiểu Dinh Tử không nghe để ý tới lời An
Ly, mắt chẳng thèm nhìn muội ấy một cái, vẫn hướng về Thiện Lâm, khàn
giọng: "Tiểu chủ! Có biến rồi! "
"Rốt cuộc là có chuyện gì? "
Thấy hắn cứ liên tục mở miệng kêu "có biến" nhưng không nói rõ, làm cho
Thiện Lâm không nhịn được bực dọc.
Tiểu Dinh Tử vươn tay lên
vuốt đi giọt mồ hôi to tướng đang lăn trên trán, là mồ hôi lạnh. Biểu
cảm của y tựa hồ vừa nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, run rẩy nói:
"Nô tài cũng chẳng biết nên nói thế nào cho đúng, tiểu chủ đích thân về xem thì sẽ biết rõ. "
_______________
Khí trời khi nãy ở Hoàng Thành vốn tươi xanh, ánh nắng chan hoà, dễ chịu.
Nhưng chắc chắn không ai có thể đoán trước được ngay sau đó xuất hiện
một khối mây đen kéo tới lắp kín cả bầu trời đẹp đẽ kia. Hoàng Thành
chẳng mấy chốc cũng đã bị nhấn chìm bởi một màu xám xịt, u tối đến mức
làm người ta thấy sợ hãi.
Hai chân Thiện Lâm dường như đã đóng
băng, mắt nhắm nghiền, không dám nhìn tiếp cảnh tượng hãi hùng trước
mặt. Nàng dám thề với trời đất rằng đây chính là cảnh tượng đáng sợ nhất mà nàng từng nhìn thấy trong cuộc đời này.
Là thị nữ Liên Thanh!
Nàng ta ngồi ở một góc điện, hai tay liên tục gãi vào hai bàn tay của chính
mình, chỉ có điều là nàng ta dùng lực quá mạnh, phần da của lòng bàn tay dường như đã muốn rách nát, mu bàn tay cũng cào đến bấy nhầy, thịt cũng lòi lõm ra. Miệng đau khổ ngừng kêu:
"Tiểu chủ! Cứu nô tỳ với! Cứu nô tỳ với! Hai tay nô tỳ cứ ngứa ngáy khó chịu, nô tỳ không thể dừng lại được. "
Nói rồi, Liên Thanh tiếp tục dùng hai tay gãi mạnh vào nhau, mặc kệ tay mình đã chóc da lòi thịt.
Thái giám Tiểu Lê Tử và cung nữ Liên Nhu cùng nhau giữ chặt hai bàn tay đầy
máu của Liên Thanh, nàng ta dĩ nhiên không chịu được, cố sức vùng vẫy,
Tiểu Dinh Tử nhanh trí chạy tới cầm chặt chân Liên Thanh.
Cơn ngứa ngáy mà Liên Thanh phải chịu đựng hình như rất lớn, a đầu đó khóc thét lên, cầu xin bọn họ buông ra.
"Tiểu chủ! Người hãy giết nô tỳ đi! Nô tỳ không chịu được! Tiểu chủ! Tiểu chủ! "
Thiện Lâm mở mắt ra, xoay đi hướng khác để tránh nhìn thấy hai bàn tay ghê
rợn của Liên Thanh. An Ly giờ đã biến mất dạng, hoá ra là muội ấy đang
nấp ở một góc rất xa nơi này vì không dám nhìn.
Anh Thiện Lâm
cất bước đi tới, sắc mặt nàng hết sức nghiêm trọng, An Ly chưa từng nhìn thấy tiểu chủ có vẻ mặt như thế, nhất thời thấy sợ sệt. Còn về Liên
Thanh kia, đôi tay da thịt rách tươm của nàng ta làm cho An Ly súyt nữa
đã ngất xỉu, vì quá sợ hãi mới vội vã chạy ra phía xa này, lòng thầm
nghĩ tiểu chủ chắc chắn sẽ trách mắng mình nhát gan nhưng nàng vẫn mặc
kệ, co rút người lại như con thỏ nhỏ.
Tuy nhiên, Thiện Lâm không
hề mắng mỏ câu nào, ngược lại còn ôn tồn nắm chặt tay An Ly, nói: "Muội
mau chóng tới Thái Y viện gọi Tần thái y tới đây, cẩn thận tay mắt, rõ
chưa? "
Việc này cũng đơn giản, không có gì quá khó khăn cả, An Ly lấy lại bình tĩnh, quay người bỏ đi.
...
Liên Thanh gào khóc ngày càng dữ dội dội, cơn ngứa từ hai bàn tay đã nhiều
hơn gấp bội, như có hàng ngàn vạn con kiến càng nhỏ đang bò khắp nơi
trên hai đôi tay nhỏ bé kia cắn, xé, giẫm, đạp. Khiến da tay nàng dù đã
bị cào nát nhưng lại không hề thấy đau một tẹo nào, ngược lại còn ngứa
hơn.
Thiện Lâm túng quẫn, tự hỏi không biết nên làm thế nào mới
có thể giúp được nàng ta, nếu cứ như thế này thì chỉ sợ đôi tay kia sẽ
bị chính nàng ta huỷ đi mất!
Nàng dùng hai tay bóp chặt bả vai
kẻ đang điên loạn kia, muốn nàng ta có thể bình tĩnh lại, gằn giọng hỏi: "Nghe ta hỏi đây, ngươi bị như vậy từ lúc nào? "
Liên Thanh cắn
chặt răng nhằm đè nén sự khó chịu từ bàn tay xuống, hàm răng ken két cạ
mạnh vào nhau, mạnh đến mức gần như có vài chiếc răng đã có có dấu hiệu
lung lay sắp gãy.
"Nô tỳ...không rõ lắm! Hình như bắt đầu từ lúc tiểu chủ vừa đi khỏi, lúc đó cảm giác này đã bắt đầu ập tới!" Liên
Thanh vừa khóc vừa nói, đau khổ thống khiết tràn đầy.
"Có phải trước đó đã chạm vào thứ gì không sạch sẽ hay không?" Thiện Lâm dò hỏi.
Liên Thanh lắc đầu: "Nô tỳ được phân canh gác ở cửa điện, cả buổi chỉ ở yên một chỗ, nào đã chạm vào thứ gì. "
Thiện Lâm ngồi dậy, dời xa ra vài bước, băn khoăn suy ngẫm nguyên nhân. Bách
Hợp điện này nhỏ như thế, vậy thứ gì mà lại có thể làm Liên Thanh rơi
vào tình trạng này? Nàng không thể nghĩ ra được.
"Phải rồi! Nô
tỳ nhớ ra rồi!" Liên Thanh sực nhớ ra điều gì đó, nhìn Thiện Lâm mà ngân ngấn nước mắt: "Là Viên Dạ Minh Châu đó! Chính là vật đó! Ngoài vật đó
ra thì nô tỳ không hề chạm vào bất cứ vật gì khác! "
"Dạ Minh Châu?" Thiện Lâm cau mày, cảm thấy khó tin, thứ đó có liên quan gì đến chuyện này chứ?
"Chắc chắn là vậy! Sau khi Hiền phi nương nương rời đi, tiểu chủ dặn nô tỳ
cất vào kho. Lúc đó..." Nói đến đây, Liên Thanh oà khóc dữ dội: "Nô tỳ
vì tò mò nên mở ra chạm vào thử, không ngờ...không ngờ..."
Liên
Thanh dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình hất hai kẻ đang giữ cơ thể
mình là Liên Nhu và Tiểu Lê Tử ra, lê lết bò tới chân Thiện Lâm.
Ngày hôm nay Thiện Lâm diện một bộ cung phục màu xanh lam, trên áo có thêu
một cành hoa sen rực rỡ dài xuống tận tà. Bàn tay chảy máu ròng rọc kia
của Liên Thanh vươn tới, nắm chặt lấy tà váy xanh của nàng, làm cho hai
màu xanh đỏ trộn lẫn vào nhau, trông hỗn tạp đến khó chịu.
"Tiểu chủ! Xin người hãy làm chủ cho nô tỳ!!! Xin người hãy cứu nô tỳ!!!"
Dứt câu, Liên Thanh tự cào cấu vào tay mình một cách điên loạn không ngừng
nghỉ, thịt nàng ta đã chóc này còn bấy hơn, đau đớn đối với nàng ta có
lẽ không là gì nữa rồi.
Thiện Lâm bụm miệng mình lại, cố nén
thương cảm. Sự kinh sợ hoàn toàn tan biến đi hết, chỉ sót lại sự đau xót vô tận. Nàng đã hiểu, nàng đã hiểu rồi! Thực tế người đứng sau chuyện
này muốn nhắm vào nàng, vốn dĩ rơi vào cảnh này cũng chính là nàng chứ
không ai khác, lại vô tình liên luỵ tới một a đầu đơn thuần vô tội như
Liên Thanh. Chột dạ và tội lỗi dâng đầy trong người nàng, làm nàng vô
thức chảy ra một giọt nước mắt.
Cắn chặt môi dưới, thu hồi những giọt lệ yếu đuối kia vào, đồng thời quẹt đi nước mắt đã chảy xuống. Tầm mắt Thiện Lâm từ đau thương chuyển hẳn qua căm phẫn, tức giận.
Chung phi không phải kẻ ngu đần, nàng không tin cô ta có thể ngu ngốc tới nỗi công khai sai người đưa vật kia tới đây để hại nàng. Nhưng nếu là
thật...
...Nàng nhất định không bỏ qua chuyện này!!!
"Tiểu Lê Tử, Liên Nhu, hai người hãy ở lại đây canh chừng Liên Thanh. " Nàng
nói lớn, nhanh và không vấp bất kỳ một chữ nào, âm điệu đanh thép rành
mạch mà ra lệnh: "Còn Tiểu Dinh Tử, đi theo ta!"
Trong trí nhớ
của các nô tài ở đây, vị Lương Viện này suốt mấy ngày nay đều mang bên
mình vẻ ão não, lạnh lùng như hoa tuyết. Ngoài những phi tần thân thiết
như Nam Tiệp Dư và Tô Tiểu Nghi ra thì luôn khép kín với người ngoài,
cách nói chuyện vẫn luôn dịu dàng nhỏ nhẹ, chưa từng lớn tiếng. Đây
chính là lần đầu tiên họ nhìn thấy nàng ta tức giận, không ngờ lại đáng
sợ như thế!
Làm cả ba người họ răm rắp nghe theo, không dám hó hé nửa lời.
"Chúng ta đi bái kiến Đức Phi nương nương!"
_______________
"Chẳng phải ban nãy trời đẹp lắm hay sao, tại sao mây đen lại kéo tới thế này?" Chung phi nhìn ra ngoài trời, chán nản nói.
Lan Châu dâng trà ấm đến, đặt lên bàn, tiếp lời của Chung phi: "Hiện tại đã là lập thu, thời tiết khó tránh có chút thất thường, chủ tử đừng nên để tâm quá. "
Chung phi chống trỏ tay lên mép bàn bên cạnh, ngón
tay mân mê vầng trán bóng loáng, mặt nàng hiện hữu vẻ bực mình khó chịu, nói: "Đã mưa suốt một đêm qua, cả buổi sáng nay thì âm u tịch mịch, mới có chút chút nắng, bản cung còn định ra ngoài tản bộ vài vòng, vừa bước ra cửa thì mây đen trên kia ùn ùn kéo tới. Lão thiên gia thật là biết
trêu người! "
Lan Châu cười khẩy, gót một cốc trà dâng đến cho chủ tử.
Ngắm quang cảnh bên ngoài một cách chán chê rồi mới chịu dời tầm mắt đi,
nàng nhận ly trà từ tay Lan Châu, uống một ngụm nhỏ. Một luồng ấm áp từ
cổ họng từ từ truyền xuống bụng, lan toả khắp nơi, xoá đi sự hầm thấp
nóng nực ngoài kia, cảm giác này thật sự thoải mái.
"Phải rồi, Dạ Minh Châu đã gửi tới Bách Hợp điện chưa?" Chung phi chợt nhớ ra chuyện này nên cất giọng hỏi nhỏ.
"Đã sai người đưa đi rồi." Lan Châu nói, cơn hậm hực hiện hữu rõ trong ngữ điệu của ả.
Ả còn đang rất giận! Viên Dạ Minh Châu đó đẹp như thế, lại là trân phẩm
quý hiếm, Lan Châu rất thích vật này, tiếc là phận cung nữ như ả muốn
chạm vào cũng không có tư cách, chỉ có thể từ xa đứng nhìn rồi cảm thán.
Nào ngờ chủ tử đem đi tặng cho một Anh Lương Viện nhỏ bé thấp
kém mới được phong, hiện tại đắc sủng hay thất sủng thì chưa rõ, nhưng
từ lúc tháp phong tới này đã 5 ngày rồi, bệ hạ vẫn chưa đêm nào triệu
hạnh cô ta, tương lai bị lãng quên là điều chắc chắn rồi.
Vậy thì cô ta có tư cách gì để được thưởng Dạ Minh Chậu?
Lan Châu không phục!
"Chủ tử à, người nghĩ Anh Lương Viện kia xứng với Dạ Minh Châu?" Lan Châu buộc miệng hỏi.
"Xứng hay không xứng thì cũng đã gửi tới đó rồi, ngươi giận làm gì chứ?"
Chung phi nhàn nhạt nói, không thèm đếm xỉa tới sự ghen tức của Lan
Châu. Nàng nâng ly trà lên uống thêm một ngụm nữa, đôi mắt đen láy đẹp
đẽ ngắm nhìn cảnh vật u buồn ngoài kia.
Nàng nhớ lại chỉ mới
cách đây vài hôm trước mình đã một lượt đánh bại cả một đám người như
Hoàng Hậu, Thục Phi, Đức Phi,... Cả đương kim hoàng đế cũng bị nàng xoáy cho một vòng.
Nghĩ đến đó, cơn khoái trí dần dần sôi sục bên
trong con người của nàng, dư vị của chiến thắng tựa như vẫn còn quanh
quẩn đâu đây.
"Nương nương! " Cung nữ gác cửa đi vào tẩm điện, bẩm:
"Bệ hạ vừa sai người đến, nói rằng muốn mời nương nương lập tức tới Bảo
Long cung một chuyến, có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc. "