Diệp Tiêu Nhiên không nói lời nào, đem côn
th*t cho vào quần, kéo khóa quần. Sau đó, quần áo sạch sẽ như lú đầu,
giống như kẻ vừa nãy làm chuyện đó không phải hắn vậy.
Hắn đem
Hứa Khanh Điềm đang quỳ dưới đất, ôm lên trên đùi. Dùng quần lót ren bị
vứt trên ghế dài vừa nãy lau chùi tinh dịch trên người cô. Sau đó nhét
cái đó vào túi quần, cứ như thứ đó chỉ là một cái khăn tay bình thường.
Hứa Khanh Điềm sắc mặt hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ. Cô biết cái đó
đã không thể mặc, nhưng không mặc cái đó thì sao đi ra ngoài được chứ?!
Loại váy cô mặc rất dễ lộ hàng.
Diệp Tiêu Nhiên đúng là vô cùng quan tâm, giúp cô mặc áo ngực, sửa sang váy lại cho cô.
Nhưng cho dù có sửa sang như nào nữa cũng vẫn không thể che giấu được sự kỳ
lạ trên người cô. Khuôn mặt ửng hồng, con ngươi mê mang ngập vẻ quyến
rũ. Còn có phần váy ở mông của cô, bởi vì hoa huy*t chảy ra mật dịch nên bị ướt, có một chỗ cũng thành trong suốt luôn rồi. Nếu cứ đi ra ngoài
như này, người tinh tường vừa nhìn là có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện. Vả lại, cô bây giờ còn không mặc quần lót.
Cô lại không biết nên
làm sao mới được. Chẳng lẽ phải chờ đến lúc thư viện không còn ai mới đi ra ngoài sao? Nhưng bây giờ mới là buổi chiều, càng ngày càng nhiều
người. Đến nỗi cô còn nghe thấy tiếng bước chân cách không xa.
Nếu như đi ra ngoài lúc này, nhất định sẽ có người nhìn ra được sự khác lạ
của cô. Hứa Khanh Điềm hai tay theo bản năng nắm lấy áo của hắn, trong
đầu hoảng loạn không biết làm nư nào cho phải.
Hai chân bỗng
nhiên bị Diệp Tiêu Nhiên tách ra. Tay hắn thăm dò vào bên trong, lúc
chạm vào hoa huy*t lại trở nên nhoe nhoét, hắn có chút bất ngờ hỏi: "Lại ướt thành như này?"
Truyện được đăng tên Wattad @tieumanthau67
và mê đọc truyện. Vui long không re-up, hãy follow wattad tớ để theo dõi chương truyện mới nhất nhá.
Nói xong, ngón tay thăm dò vào trong hoa huy*t, mang ra một lượng lớn mật dịch.
Hứa Khanh Điềm khó chịu, khẹp chặt 2 chân, bất lực nhìn hắn, thấp giọng cầu khẩn nói: "Đừng làm thế được không...... Tôi muốn về nhà..."
Diệp Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ bất lực cầu xin của cô, bàn tay hắn lại bị cô
kẹp ở giữa hai chân. Lúc này, cho dù tai có thể nghe thấy giọng nói của
những người khác thảo luận chỉ cách hắn mấy giá sách. Nhưng cơ thể hắn
vẫn dâng lên dục vọng làm cô ở ngay chỗ này.
Tay còn lại của hắn vén mái tóc dài của cô ra sau vai, mạnh mẽ áp chế dục vọng trong lòng,
tiến đến sát tai của cô, nói: "Nếu để tôi làm em cao trào lần nữa, tôi
sẽ đưa em về nhà."
"Không..." Hứa Khanh Điềm theo bản năng từ
chối, Nhưng Diệp Tiêu Nhiên đã điều chỉnh tư thế của cô lại thành ngồi
chếch bên đùi hắn. Mặt đối mặt ôm vào trong ngực, nhìn vào nửa bên trên, tư thế của 2 người giống như một đôi tình nhân. Đấy là nếu như tay hắn
không tách chân cô, không thăm dò vào dưới váy cô.
Ngón tay thon dài khuấy động miệng huyệt, ngón tay cái thỉnh thoảng còn xoa nắn tiểu
hạch. Hắn bỗng nhiên cho ngón tay giữa vào bên trong hoa huy*t.
Bên trong hoa huy*t truyền tới cảm giác nhói nhói làm cho Hứa Khanh Điềm
nhíu chặt lông mày, nước mắt không khỏi chảy ra. Hai tay cô nắm lấy bả
vai Diệp Tiêu Nhiên, cắn răng, kiềm chế thanh âm của mình.
Nhưng cô không biết là, có người đã đứng ở giá sách phía trước, nhìn qua khe
hở của giá sách thấy được cô cùng Diệp Tiêu Nhiên. Có lẽ bởi vì góc độ
của khe hở nên nam sinh kia chỉ thấy cô nhoài lên bả vai hắn khóc, những cái khác cũng không nhìn thấy.
Nam sinh đó vẫn vô cùng tò mò,
nhưng Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén
bắn về phía nam sinh. Nam sinh bị ánh mắt đáng sợ dọa sợ. Hắn ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng được, liền vội vàng xoay người rời đi.
Hứa Khanh Điềm hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, cảm giác nhói nhói ở trong
hoa huy*t biến mất. Thay vào đó là cảm giác tê dại, ngón tay thon dài ở
bên trong giống như côn th*t ra vào, Mật dịch cuồn cuộn, không ngừng
tuôn ra. Cô cố gắng kẹp chặt hai chân, không kìm được mà vặn vẹo eo
thon, nghênh hợp tiết tấu của ngón tay, trong miệng phát ra âm thanh hừ
nhẹ.
Dưới váy cô sớm đã bị mật dịch làm ướt, Diệp Tiêu Nhiên cảm giác được biến hóa của cô. Ngón tay đăng ra vào cũng mạnh bạo thêm,
ngón cái dùng sức xoa nắn tiểu hạch, Hắn kề sát vào tai của cô nhẹ giọng nói: "Không phải lúc nãy còn nói là không muốn sao? Nhanh như thế đã
thay đổi rồi?" Hứa Khanh Điềm thẹn thùng rủ mắt xuống, vòng eo mảnh
khảnh theo tiết tấu của hắn mà vặn vẹo, thanh âm rên rỉ đứt quãng: "Anh
nhẹ chút.... Ưm... a..."
"Nhẹ chút? Em hẳn là thích thô bạo hơn
chứ?" Diệp Tiêu Nhiên nhẹ giọng nói: "Bị tôi tại thư viện chơi như này,
em có thấy kích thích không? Hứa hoa khôi thanh thuần của tôi?"
"A... a...." Hứa Khanh Điềm lắc đầu, không biết nên phủ nhận câu nào của hắn, thân thể lại bởi vì lời hắn nói mà càng thêm mẫn cảm. hoa huy*t truyền
đến khoái cảm sắp lên tới cực hạn.
Ở thư viện bị người ta đùa
bỡn đến cao trào vô cùng kích thích. Chuyện như này cô ở trong game cũng không có trải qua lần nào, nhưng trong hiện thục lại bị người ta làm
như vậy...
Thân thể bỗng kịch liệt co rút, hoa huy*t
run rẩy. Hứa Khanh Điềm cắn lấy vai hắn, hoa huy*t kịch liệt co rút lại
phun ra một cỗ mật dịch trong suốt.
Vẻ mặt Diệp Tiêu Nhiên một chút thay đổi đều không có, bị cắn hắn cũng không quá để ý.
Cao trào qua đi Hứa Khanh Điềm toàn thân mềm nhũn trong lồng ngực hắn. Cuối cùng cô được ôm kiểu công túa ra khỏi thư viện. Toàn bộ đường đi cô đều nhắm chặt mắt, đem mặt chôn ở trước ngực hắn, sợ người khác nhận ra
mình.
"Nhà em ở đâu? Xa không?" Trên đường nhỏ của trường học, Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi.
"Nhà trọ Nguyên Kỷ." Hứa Khanh Điềm nói ra tên chỗ mình ở, cô biết hiện tại
hoàn toàn không thể tự đi về, trên gnười không mặc quần lót, mặt sau váy ướt đẫm, hai chân lại mềm nhũn.
Hắn bế Hứa Khanh Điềm ra chỗ
bãi đỗ xe của trường học. Mở một chiếc xe Mercedes ra, đưa cô ngồi vào
ghế lái phụ. Sau đó đóng cửa xe, bản thân thì đi lên ghế lái.
Hứa Khanh Điềm trong long vô cùng ngạc nhiên. Ở trường học, số học sịnh tự
lái xe đến trường vô cùng ít, lại còn là xe Mercedes nữa chứ.
Có lẽ có rất nhiều học sinh đều muốn khoe mẽ, nhưng dù sao cũng là đến để
đi học, hành động tự lái xe đi học.... Thật sự rất đặc thù, cũng không
có mấy người dám làm như vậy...
Hứa Khanh Điềm âm thầm cho hắn
vào danh sách người khả nghi, nhưng ở bên ngoài hay thời điểm trong xe
của Diệp Tiêu Nhiên cũng nhắm mắt vờ như đang ngủ. Cô thật sự không biết lấy thái độ gì để đối mặt với hắn.
Cô nên giành chút thời gian để thăm dò một chút.
Hắn lái xe không bao lâu liền đến chỗ cô ở, cô cự tuyệt đề nghị đưa cô lên
nhà của Diệp Tiêu Nhiên. Cô vô cùng nhanh chóng tránh thoát khỏi hắn, đi vào thang máy.
May mà giờ đang là xế chiều, người ra vào khu nhà cũng không nhiều.
Cô lại không biết là, Diệp Tiêu Nhiên ở ngay sau khi cô bước vào thanh
máy. Đứng bên ngoài nhìn màn hình hiển thị số tầng di chuyển của thang
máy.
Cô lại càng không biết, hình ảnh Diệp Tiêu Nhiên ôm cô lên từ thư viện của trường lên xe bị Vệ Thần nhìn thấy.....