Hoàng hậu ít nhiều tâm lý cũng bị chấn động sau lời nói của Lệ tần. Mặt nàng hơi xám lại, lặng im không nói được gì.
Túc tần vốn không ưa gì Lệ tần, xưa nay lại kính trọng Hoàng hậu. Không kìm được, nàng liền lên tiếng: "Lệ tần là đang muốn thêm dầu vào lửa sao?
Đức tần còn đang ốm yếu thế này, Hoàng thượng cũng đã nói là không truy
cứu, Lệ tần nhảy vào làm gì chứ?"
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn,
Lệ tần quả nhiên phẫn nộ. Nàng ta liếc nhìn Túc tần, nở nụ cười sắc sảo: "Túc tần lại hiểu lầm rồi. Bản cung chỉ đang thấy hai chuyện xảy ra hôm nay quá trùng hợp thôi." Vừa nói, nàng ta vừa nhìn sang phía Hoàng hậu. Chắc chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra được ý tứ rõ ràng của nàng ta.
"Thôi đi!" Chu Hậu Thông gắt gỏng. "Trẫm đã nói hiện không muốn nhắc đến,
nàng không nghe thấy sao? Hay không thèm để trẫm vào mắt luôn rồi?" Thái độ phẫn nộ của hắn bộc lộ rất rõ, gương mặt đầy hỏa khí.
Lệ tần chỉ lẳng lặng bước xuống, cúi đầu lặng yên, không thanh minh cũng không cãi cố.
Nhạc Hy đưa mắt nhìn Lệ tần. Nàng ta hẳn đã thay đổi nhiều so với ngày
trước. Lần này dù bị quở trách nhưng nàng ta dường như không hề kích
động, ngược lại còn rất thỏa mãn. Phải, dù bị trách cứ, nhưng nàng ta đã đạt được mục tiêu công kích trực tiếp Hoàng hậu, đưa Hoàng hậu lên gánh chịu mọi trách nhiệm của cả hai việc xảy ra cùng ngày hôm nay.
Hoàng hậu rất biết ý tứ, liền cố tình quỳ xuống, nhỏ giọng phân trần: "Hoàng
thượng, Lệ tần muội muội trẻ người non dạ, Hoàng thượng đừng trách muội
ấy. Nói gì thì nói, việc hôm nay... thần thiếp cũng là người có lỗi."
Vào lúc này đây, Hoàng hậu đang là người bất lợi, và việc thể hiện đức tính hiền lương thục đức trước mặt Hoàng đế ắt là một chiêu không thể thiếu
nàng cần làm để chứng minh, mình xứng đáng ngồi trên phượng tọa hơn bất
cứ ai.
Hoàng thượng chợt mủi lòng, đỡ Hoàng hậu dậy, nhẹ nhàng vỗ về: "Nàng thì có lỗi gì chứ? Mấy năm nay, nàng làm chủ lục cung khiến
trẫm luôn an tâm. Kể cả kẻ khác có nói gì thì cũng không thay đổi được
địa vị của nàng trong lòng trẫm."
Lời hắn nói khiến Trương Trích
Hoa phần nào yên tâm, liền từ từ đứng dậy. Từ ngày đội lên đầu phượng
quan nặng trĩu, mặc lên mình triều phục Hoàng hậu, nàng đã xác định rõ,
mình chẳng còn là một phi tử bình thường. Khi trước là sủng phi, nàng
nhận ra thật khó để giữ được ân sủng. Đến khi đã trở thành Hoàng hậu,
nàng lại giác ngộ được, giữ ngôi vị Hoàng hậu còn khó hơn vạn phần.
Muốn giữ địa vị sủng phi, nàng chỉ phải đấu tranh với những nữ nhân. Nhưng
muốn giữ ngôi vị Hoàng hậu, nàng phải đấu tranh cả với gia tộc của bọn
họ. Phượng tọa là thứ vinh quang mà nàng luôn hướng đến. Bước đến ngôi
Hoàng hậu không phải đơn giản chỉ để giúp đỡ gia tộc, mà còn là để nàng
hoàn thành giấc mộng cả đời của chính nàng. Ngày hôm nay có được phượng
vị, nàng không bao giờ muốn bước xuống, thậm chí có thể đánh đổi tất cả
để bảo vệ nó.
Từ trong màn mỏng, Phương Tử Huyên cũng nói vọng ra từng tiếng: "Hoàng thượng nói đúng đấy ạ. Hoàng hậu nương nương xin
đừng bận tâm lo lắng."
Hoàng thượng quay sang phía Hoàng hậu, lại nói: "Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi. Giờ quay về cung Khôn Ninh nghỉ
ngơi đi cho thoải mái, đừng lo nghĩ gì nhiều."
Hoàng hậu cũng không nấn ná, nghiêng người cung kính: "Vậy thần thiếp xin cáo lui trước."
Hoàng hậu còn chưa bước qua cửa, Chu Hậu Thông đã nói với đám tần phi: "Các
nàng cũng giải tán đi. Những chuyện xảy ra hôm nay khiến các nàng hoảng
sợ một phen rồi."
Mấy phi tần đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh:
"Vâng, Hoàng thượng. Thần thiếp cáo lui!" Dứt lời, bọn họ theo hàng lối, rời khỏi Vạn An cung.
Phương Hà đã chờ sẵn Nhạc Hy ở ngoài cổng
Vạn An cung. Vừa trông thấy nàng bước từ trong ra, thị đã vội đi tới, đỡ tay nàng. Thấy nàng mệt mỏi, thị dường như hiểu được, liền nói nhỏ:
"Nương nương, người... đừng lo nghĩ nhiều chuyện đó nữa."
Nhạc Hy có thể không lo sao? Vịn tay Phương Hà, nàng vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
"Ngươi bảo... bản cung không lo sao được? Lúc này Hoàng hậu rơi vào thế
bị động, bản cung thì không có cách nào trao đổi tin tức với tỷ ấy để
cùng nghĩ đối sách." Nhạc Hy thở dài một tiếng bất lực.
Phương Hà biết Nhạc Hy lo cho Hoàng hậu và Trương thị, thị chỉ đành nhỏ giọng an
ủi nàng: "Nương nương, Hoàng thượng đã cho Đại lý tự điều tra chuyện
hoàng hạc rồi. Hoàng hậu nương nương sẽ không có chuyện gì đâu. Vả lại
trên tiền triều, ủng hộ Trương gia vẫn còn có Thẩm gia nữa. Phụ thân
nương nương là thượng thư binh bộ, có tiếng nói trong triều, lại thêm
Trương tướng quân, ắt không để Trương gia lâm vào thế khốn cùng. Nương
nương hãy yên tâm."
Nghe lời Phương Hà nói, Nhạc Hy nhẹ lòng hơn
phần nào. Dựa vào Thẩm gia tuy không phải cách lâu dài của Trương gia,
nhưng muốn tính đến những tháng ngày về sau, trước hết Hoàng hậu cùng
Trương gia phải vượt qua được cửa ải này trước.
Trời chiều mùa
hạ, cuối trời những ráng mây tía vàng như thể một bức tranh đa sắc, đẹp
đẽ nhưng cũng có phần thê lương. Nhạc Hy bước chậm, bóng nàng cùng
Phương Hà đổ thành hai vệt dài trên con đường dài dặc, tựa như hai khúc
gỗ dày trôi trên dòng sông phẳng lặng.
Đêm đó là một đêm thật
dài. Nhạc Hy trằn trọc không tài nào ngủ được. Nàng miên man nghĩ đến
hậu vận của Trương gia. Nếu chuyện chim hoàng hạc chết là một chuyện
tình cờ thì Hoàng hậu sẽ bị ảnh hưởng không nhiều, bởi lẽ sau đó, Đức
tần đã gặp nạn. Sáng mai trên triều đình, không chỉ phe cánh Dương gia,
mà cả Phương gia cũng sẽ không bỏ qua cho Hoàng hậu.
Ngược lại
nếu đó là một âm mưu thì Hoàng hậu cũng không thể vui vẻ gì. Nếu vậy thì đây sẽ chỉ là một trong cả chuỗi âm mưu để Hoàng hậu bị mang tiếng là
"đại họa" của hoàng thất.
Hoàng hậu gặp bất lợi. Giả định đây là
một âm mưu thì những nghi phạm Nhạc Hy nghĩ đến đầu tiên có lẽ là đám
tần phi. Muốn kéo Hoàng hậu xuống thì đáng nghi hơn cả là Trần Thái
Quyên và Diêm Mạn Cơ. Hai người họ có động cơ rõ ràng nhất, đặc biệt là
Trần Thái Quyên. Trần Thái Quyên vốn hận Hoàng hậu thấu xương. Trước đây khi vào cung Trường Nhạc, nàng ta không ngại gọi thẳng tên tục của
Hoàng hậu. Hơn nữa hôm qua, nàng ta ngồi cùng thuyền với Phương Tử
Huyên. Thật khó để bảo người ta không hoài nghi nàng ta dính líu đến vụ
này được. Diêm Mạn Cơ thì cũng có thể bởi lẽ: cùng với Trần Thái Quyên,
nàng ta cũng là người do Dương gia đề bạt. Nói là nàng ta làm hay Trần
Thái Uyển làm thì cũng như nhau. Mà Dương gia thì đứng đầu là Dương Đình Hòa – thủ phụ nội các. Ông ta dù gần đây bệnh tật tuổi già, có thể chết bất cứ lúc nào, thế nhưng ai biết được ông ta có nhân thời gian ngắn
ngủi còn lại của chính mình, cố gắng làm nốt điều gì đó cho Dương gia
hay không? Giống như một con chim mẹ sắp chết, nó sẽ dùng hết sức mình
để che chở và bồi đắp cho những đứa con của mình. Mà cái sức cạn lúc sắp chết chính làm nên cái quyết tâm lớn nhất của con người.
Đầu óc
Nhạc Hy lúc này đau nhức vô cùng. Nàng bắt đầu nghĩ tới những kẻ khác:
Vương Yên Diêu. Vương thị giống Trương thị, ban đầu lớn mạnh nhưng giờ
đang trong thời tàn. Và Vương Yên Diêu là niềm hy vọng của Vương thị. Dù ít nhưng nàng ta vẫn có động cơ. Quan trọng là sắp xếp được chuyện
hoàng hạc, Vương Yên Diêu không thể sắp xếp được chuyện Phương Tử Huyên
rơi xuống hồ. Nàng ta vốn dĩ không có cơ hội hại Phương Tử Huyên rõ ràng như Trần Thái Quyên.
Nghĩ lại, nàng thấy mình thật tắc trách.
Lúc ấy nếu nàng để ý kỹ Trần Thái Quyên, có phải nắm chắc được việc này
do nàng ta gây ra hay không? Giờ hối cũng không kịp. Chung quy thì ngoài Trần Thái Quyên, khó có người nào có gan động đến cả danh dự Hoàng hậu
như thế.
Nàng chợt giật mình đến mức bật dậy.
Không!
Ngoài Thái Quyên, vẫn còn một người có khả năng sắp xếp toàn vẹn cả hai chuyện này.
Một đêm mất ngủ, khi Nhạc Hy nghĩ xong hết thảy thì trời đã hửng sáng.
Tiếng chuông đồng ở am tự xa xa điểm canh Mão. Theo như thông lệ thì đây chính là giờ mà Hoàng đế thượng triều. Buổi triều này sẽ có bao nhiêu
biến cố, nàng không thể nào rõ được. Trong lòng vô cùng nôn nao, nàng
liền cất tiếng gọi: "Phương Hà có ngoài đó không?"
Phương Hà nhanh nhẹn đi vào, cúi người thưa: "Nương nương có dặn dò gì ạ?"
Nhạc Hy ra hiệu cho thị ghé sát tai vào, nói thì thầm: "Ngươi tìm cách tới
đại điện, giúp bản cung nghe ngóng chuyện trên tiền triều." Thấy còn
thiếu sót, nàng liền dặn thêm: "Mang theo một ít kẹo mơ của cung chúng
ta. Nếu có ai nghi vấn, cứ bảo là ngươi đến mang kẹo mơ cho Hoàng
thượng, muốn đứng ngoài chờ bãi triều rồi mới vào. Đã rõ chưa?"
Phương Hà trịnh trọng đáp: "Nô tỳ hiểu rồi."Nhạc Hy không quên nói thêm: "Không được để bất kỳ ai biết, kể cả Như Dung
và Nhữ Phần." Phương Hà là người duy nhất nàng tin tưởng. Nàng chỉ có
thể phó thác cho thị chuyện này thôi.
Nghe ngóng ở tiền điện, có
lẽ không phải chuyện gì quá khó. Nha hoàn Hồng Anh của Khang tần thường
xuyên qua lại với cung nữ ở đại điện mà không bị phát hiện, người như
Phương Hà, nghe được một chút chuyện cũng không quá khó. Mà người trong
cung Càn Thanh sớm cũng đã biết mặt Phương Hà, thị đi nghe ngóng, nhất
định sẽ có hiệu quả.
Việc này thực sự là nguy hiểm, thế nhưng
nàng không thể làm khác được. Lúc này điều trước nhất là phải nghĩ đến
cục diện trước mắt: đó là làm sao giải quyết chuyện của Trương gia, rồi
mới tính đến những nước tiếp theo.
Một canh giờ trôi qua, lòng
Nhạc Hy rối tựa tơ vò. Phương Hà đi lâu vậy vẫn chưa trở lại, nàng thì
ngao ngán chờ tin tức từ đại điện về buổi triều sớm ngày hôm nay.
"Nương nương, Phương Hà tỷ tỷ về rồi ạ." Như Dung bước vào thông báo.
Nhạc Hy đẩy Như Dung sang, nhanh chóng chạy ra tận ngoài sân đón Phương Hà. Nàng vội vàng hỏi nhỏ: "Mọi chuyện thế nào rồi?"
Gương mặt Phương Hà không vui cũng không buồn, chỉ từ từ nói với nàng: "Nương nương, vào tẩm điện rồi nói."
Nhạc Hy theo ý thị mà đi vào tẩm điện, lại sai hết đám Như Dung, Nhữ Phần đi chuẩn bị ngọ thiện. Trong điện chỉ còn Nhạc Hy cùng Phương Hà.
"Ở đại điện thế nào rồi?" Nhạc Hy gấp gáp.
Phương Hà kéo nàng ngồi xuống ghế rồi mới bình tĩnh nói: "Nương nương yên tâm, Hoàng thượng ở trên triều hôm nay đã xử lý mọi chuyện êm xuôi."
Nhạc Hy bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt mới dãn ra được ít chút. Nàng lại hỏi: "Cụ thể như thế nào?"
Phương Hà chầm chậm kể: "Đầu tiên, lấy ý thủ phụ nội các tuổi đã cao, sức khỏe đã yếu, trong những năm qua đã phò trợ Hoàng thượng, nay Hoàng thượng
thăng Dương đại nhân thành Thọ quốc công, ban cho phủ đệ nguy nga ở quê
nhà ở Giang Tây để dưỡng lão."
Nhạc Hy bật cười. Chu Hậu Thông
hẳn đã nghi ngờ Hiền tần dính tới chuyện Phương Tử Huyên gặp nạn ngày
hôm qua rồi. Hắn lấy cớ Dương đại nhân tuổi già sức yếu, cho hồi hương,
lại phong Quốc công. Nhìn ngoài như một sự trọng thưởng, nhưng chính là
để đuổi Dương Đình Hòa khỏi triều chính. Mang tiếng là trọng thần thời
Minh, vậy mà Dương Đình Hòa lại phải ngậm đắng rời khỏi triều như thế.
Nhiều năm qua, phe cánh của Dương Đình Hòa càng ngày càng lớn mạnh. Dẹp
đi Dương Đình Hòa một cách khéo léo, Chu Hậu Thông còn có thể thu lại
được phần lớn quyền lực cho chính mình.
Phương Hà lại nói tiếp:
"Nhưng đó không phải điều duy nhất xảy ra trên triều. Nay Hoàng thượng
nói Đức tần gặp nạn, để an ủi, tấn phong Đức tần thành Đức phi, lại ban
thưởng thêm nhiều vàng ngọc. Xem chừng thì sự ban thưởng này còn cao hơn cả hồi Lệ tần sảy thai nữa."
Điều này Nhạc Hy cũng đoán được từ
trước. Trừ bỏ đi thế lực của Dương gia, Chu Hậu Thông nâng đỡ một phe
khác lên để cân bằng cục diện quyền lực. Phương gia là họ hàng xa của
Chu Hậu Thông, hắn đương nhiên sẽ có ưu tiên hơn so với những thế lực
khác. Mặt khác Phương Thái bảo – cha của Phương Tử Huyên – đã cáo lão
hồi hương từ nửa năm nay, Phương gia vì thế không phải một thế lực ngoại thích đáng lo ngại với hoàng quyền của hắn. Nhạc Hy chỉ thật không ngờ, sự kiện lần này lại khiến hậu cung xuất hiện một Đức phi.
"Hoàng hậu thì sao?" Đó là vấn đề mà Nhạc Hy để tâm nhất, cũng là chuyện khiến nàng một đêm mất ngủ.
Phương Hà mỉm cười nói: "Việc này thì nương nương cứ yên tâm. Hôm nay trên
triều, sau khi ý chỉ phong Quốc công cho Dương đại nhân được tuyên bố,
Diêm đại nhân và vài đại thần khác cũng đã nhắc đến chuyện hoàng hạc rơi xuống Khôn Ninh cung. Họ bảo đây là điều trăm năm từ khi lập quốc mới
xảy ra, là điềm báo họa đến với hoàng thất Chu thị. Đặc biệt nhất là
Trần đại nhân, còn nói Hoàng hậu là yêu hậu, lời lẽ vô cùng khó nghe.
Ông ta nói hoàng hạc rơi xuống cung Khôn Ninh, Phương Đức phi ngay lập
tức gặp nạn, đây nhất định là mối đại họa."
Phản ứng của Trần Vạn Ngôn, Nhạc Hy có thể hiểu. Chuyện Trần Thái Uyển, bốn năm qua, ông ta
vẫn ôm hận Hoàng hậu. Mà nay Dương Đình Hòa đã không thể che chở cho ông ta nữa, vì thế ông ta buộc phải tự thân tìm cách hạ Trương gia và Hoàng hậu.
Phương Hà nhẹ giọng: "Hoàng thượng đương nhiên cực kỳ phẫn
nộ với phát ngôn của Trần đại nhân rồi. Nhưng trên triều vẫn có một số
vị học sĩ đứng về phía Hoàng hậu. Họ nói, Hoàng hậu là nguyên phối với
Hoàng thượng, là mẫu nghi thiên hạ, không thể chỉ vì một chuyện hoàng
hạc mà đem tất cả vấy bẩn thanh danh của Hoàng hậu được. Còn chưa kể
việc hoàng hạc rơi xuống chưa rõ thực hư ra sao."
"Thế Hoàng thượng phản ứng thế nào?" Đây mới là điều quyết định.
Phương Hà bình tĩnh nói: "Hoàng thượng dĩ nhiên là bảo vệ Hoàng hậu nương
nương. Người nói việc này phải đợi Đại lý tự xem xét nữa. Và kể cả đó có là một chuyện ngẫu nhiên thì Hoàng hậu cũng không thể là người chịu
trách nhiệm cho hiện tượng này. Trần đại nhân và Hoàng thượng tranh cãi
quyết liệt lắm. Trần đại nhân thì không đồng tình với việc Hoàng thượng
dung túng cho Hoàng hậu. Hoàng thượng thì nói rằng, Hoàng hậu là thê tử
kết tóc của Hoàng đế, đó không phải dung túng mà là thể hiện rõ cái
nghĩa phu thê. Còn nói những năm vừa rồi, Hoàng hậu luôn hiền lương thục đức, làm tốt vai trò là người lãnh đạo hậu cung, không ai phải chê
trách điều gì. Chẳng thể chỉ vì một chuyện ngẫu nhiên như thế mà phế
xuống." Phương Hà kể rất sinh động. Buổi triều vốn ở đại điện mà như
đang hiện ngay ra trước mắt Nhạc Hy.
Nhạc Hy bật cười. Phụ thân
của tiên hậu cãi nhau với Hoàng đế về đương kim Hoàng hậu, đủ biết đây
là một cuộc tranh luận phức tạp và căng thẳng thế nào rồi. Chu Hậu Thông nói đương kim Hoàng hậu hiền lương thục đức, còn là ý ám chỉ tiên hậu
thiếu đi phẩm chất của bậc mẫu nghi. Như thế bảo sao Trần Vạn Ngôn không cáu giận mà cãi cố cho được? Không nghe nhưng Nhạc Hy cũng biết phần
thắng thuộc về phía Chu Hậu Thông. Hắn vốn là kẻ bảo thủ, sao có thể bị
một đại thần làm cho nao núng chứ? Chưa kể là Trần Vạn Ngôn cũng chẳng
phải người có tiếng nói trong triều đình.
Nhạc Hy cuối cùng đã
trút được đi nửa gánh nặng. Trong việc này, có may mắn là Chu Hậu Thông
đã đứng về phía Hoàng hậu, cho nên mọi thứ mới được êm xuôi. Một nửa
gánh nặng vẫn canh cánh trong lòng Nhạc Hy chính là việc tra xét tử thi
hoàng hạc của Đại lý tự.
Khi điều tra ra đây thực sự là một
chuyện tình cờ, nhất định đám đại thần phe Trần Vạn Ngôn sẽ vẫn tiếp tục không buông tha cho Hoàng hậu. Và trong thời gian này, nếu trong hậu
đình xảy ra bất cứ việc xấu nào, bất kể là ngẫu nhiên hay cố ý, mọi tội
lỗi hầu như sẽ bị gán cho Hoàng hậu, giống như sự việc của Phương Tử
Huyên ngày hôm qua. Chu Hậu Thông sẽ bảo vệ Hoàng hậu, nhưng hắn không
thể bảo vệ nàng ấy được mãi trước sức ép từ đại thần triều đình. Chưa kể nếu việc này lan truyền tới bách tính, danh tiếng Hoàng hậu sẽ càng bị
ảnh hưởng nặng nề.
Dù buổi triều sớm đã qua, Hoàng hậu tạm thời
yên ổn, thế nhưng đó mới chỉ là trước mắt. Xét trên lâu dài, Hoàng hậu
vẫn còn nhiều bất lợi về sau.
Nhạc Hy lại đưa tay day nhẹ hai bên thái dương. Phương Hà liền tới bên cạnh, giúp nàng bôi một ít cao rồi
xoa nhẹ thái dương giúp nàng. Suốt đêm qua Nhạc Hy mất ngủ, cho nên lúc
này dậy, đầu hơi đau nhức.
Bên ngoài điện có tiếng của Như Dung: "Nương nương, Như Dung xin cầu kiến."
Nhạc Hy đứng dậy, nói vọng ra: "Vào đi!"
Như Dung bước vào điện, gương mặt thị hơi âu lo, đôi mày cong hơi chau lại, cánh môi lại hơi mím. Nhạc Hy đoán được thị có điều muốn bẩm báo nhưng
lại e dè, liền bảo: "Ngươi có chuyện gì, cứ nói đi!"
Như Dung ấp úng thưa: "Nương nương... trong cung có chuyện rồi!"
Đầu óc Nhạc Hy bất ngờ choáng váng, chân tay dường như vô lực. Nàng đưa tay ôm đầu thật chặt, suýt chút nữa thì ngã ra phía sau. Tay phải nàng vội
vịn lấy bàn uống trà, tay trái nắm vào tay Phương Hà thì mới có thể đứng vững được. Linh tính mách bảo nàng, này là chuyện không tốt liên quan
đến Hoàng hậu.
Khép mi thở dài, có lẽ lại thêm một biến cố nữa đến với Trương gia rồi...
-------
*Cho đến chương này, tác giả đặc biệt phải chú thích. Trong lịch sử, Dương
Đình Hòa quy tiên vào năm 1529, hiện tại, truyện đang ở năm 1532, tức là 3 năm sau khi Dương Đình Hòa chết đó. Tuy nhiên nói thẳng ra thì tác
giả đã làm sai lịch sử. Ngoài ra thì Dương Đình Hòa vốn là một văn quan
trọng thần, một trí sĩ thời Minh. Ặc thế nhưng vào truyện tui ổng hóa
thành một lão "hồ ly" trên triều. Như đã nói ban đầu thì Minh Cung
Truyện trọng cung đấu hơn triều đấu, cho nên nhiều chi tiết trên tiền
triều sẽ sai so với lịch sử.
Và Dương đại nhân đây chính là một ví dụ điển hình.
Đừng thắc mắc vì sao chỉ vì hoàng hạc rơi xuống cung Khôn Ninh mà trách
nhiệm lại thuộc về Hoàng hậu nương nương nhé. Người xưa chung quy là khá mê tín, cho nên thường vì một số hiện tượng mà hay đoán ra điềm may
điềm rủi các kiểu thôi.