Lạc Tử Dạ run rẩy, mới chỉ một ánh mắt lại khiến cho toàn thân nàng chấn động kịch liệt, một luồng khí tức mạnh mẽ vô cùng, thế kinh thiên, uy động địa, lan cuồn cuộn như những cơn lốc
xoáy dữ dội khiến cho người ta phải toát mồ hôi lạnh.
Trên đời này, có một thứ gọi là khí thế đế vương, tuy vô sắc vô thanh,
vô hình vô dạng nhưng lại thực sự tồn tại, thực sự hiện hữu có thể khiến vạn người quy phục.
Đúng như lời Long Ngạo Địch đã nói, hắn , chính là muốn tất cả phải quỳ xuống thần phục!
----
Trong lòng mềm nhũn tê liệt, hai chân vô lực không nhích nổi một bước nhưng vẫn cố ra vẻ ung dung, run giọng nói:
" Không phải muốn bản thái tử đến sửa sang sao? Gạch ngói đã chuẩn bị đủ chưa? Vôi, xi măng thì thế nào? Công cụ thi công bày sẵn rồi chứ? Có
trang bị mấy trợ thủ bưng cơm rót nước cho gia không? Ít nhất cũng phải
chọn người nào dáng dấp thanh tú chút đấy nhé!"
Nói xong, thấp thấp thỏm thỏm vác bao đồ đi vào.
Phượng Vô Trù không đáp lời, cánh tay đặt trên ghế vương hơi nâng lên,
lập tức có người đi đến bên cạnh dỡ bao đồ trên lưng Lạc Tử Dạ xuống.
Lạc Tử Dạ vác nãy giờ cũng khá mệt mỏi, lập tức thả tay. Hạ nhân vừa mở
bao đồ ra, bên trong nào là ngân phiếu, kim quang bảo thạch, đồ cổ, vàng bạc kim cương lấp lánh lòe lòe!
Nhiếp chính vương điện hạ cũng đứng dậy, chậm rãi bước từ trên ghế vương đi xuống. Mỗi một bước đều thể hiện phong thái vương giả, mỗi một cái
liếc mắt cũng tỏa ra khí thế khiến kẻ khác thất kinh, sắc bén tựa lưỡi
dao, lạnh lẽo như băng hàn. Khi hắn bước lại gần dường như không khí
xung quanh cũng trở lên ngột ngạt đến mức nghẹt thở, Lạc Tử Dạ không
nhịn được mà trong lòng nảy sinh cảnh giác.
Hắn bước đến ngưỡng cửa cách Lạc Tử Dạ mấy bước chân thì dừng lại, ánh
mắt ngạo mạn lướt qua bọc đồ rồi quét sang Lạc Tử Dạ trước mặt, giọng
nói trầm thấp lạnh lùng chậm rãi vang lên: " Đây là lễ vật thái tử mang
tới sao?"
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, vội vàng xông lên tính cướp lại bao đồ, tay khua liên tục: " Nào, nào, không phải!"
" Vậy sao?" Mày kiếm khẽ nhếch, tiến lên thêm ba bước, rất nhanh đến bên cạnh Lạc Tử Dạ, âm thanh trầm bổng nhẹ tựa như làn khói mỏng chậm rãi
tản ra quện chặt toàn thân khiến cho Lạc Tử Dạ rùng mình, " Không phải
lễ vật, vậy là thái tử tính định bỏ trốn đấy sao?"
Nhớ đến lời Diêm Liệt nói khi nãy ' vương có lệnh, thái tử dám bỏ trốn
bắn chết tại chỗ ', hai tay của Lạc Tử Dạ bỗng cứng đờ, nếu lúc này mình thừa nhận thì chết chắc rồi! Nàng nghiêng đầu ngắm khuôn mặt hoàn mỹ
của Phượng Vô Trù, cười hì hì:
" Đâu có, gia đang tính mời nhiếp chính vương du xuân một chuyến. Trên
đường ,nhiếp chính vương thích cái gì... bao đồ gia mang nhiều tiền như vậy, đều mua được hết cho ngài, ngài xem ,gia nói có phải không?"
Thế nào cũng được, cứ không mất tiền là được! Tuy không phải kẻ yêu tiền như mạng, nhưng nàng tuyệt đối không bao giờ chấp nhận đang từ ' thổ
hào' biến thành ' thổ dân' được!
"Mời cô?"
Hắn nhướn mày, đột nhiên đưa tay bóp chặt cằm Lạc Tử Dạ, ngón tay thon
dài chạm vào da thịt non mịn, so với cằm nam nhân bình thường thì nhẵn
bóng hơn nhiều. Nếu ở trên nam nhân bình thường khác, có lẽ hắn sẽ cảm
thấy rất ' bà ' , nhưng ghép trên mặt Lạc Tử Dạ hoàn toàn không có cảm
giác này!
Lực tay hắn không mạnh nhưng vẫn khiến cho Lạc Tử Dạ đau đớn. Ngước mắt
nhìn gương mặt tuấn mỹ yêu dị như ma quỷ, máu mũi lại bắt đầu nhộn nhạo, cơ bản vốn định tung ma trảo hất tay hắn ra, cuối cùng lại trở thành
vuốt ve bỉ ổi...
Vuốt ve....
Môt...hai...ba cái... cho đến khi nước mắt sắp tuôn ào ào ra đến nơi, mới gật đầu lia lịa : " Đúng, đúng ... mời ngài!"
Khóe mắt Phượng Vô Trù giật giật. Con ngươi ma mỵ liếc nhìn ma trảo
không ngừng vuốt ve mu bàn tay mình, lòng bàn tay ấm áp mềm mại, trong
lòng thoáng rung động, nhưng dù sao bị một gã đàn ông sờ mó như vậy,
nhiếp chính vương điện hạ cũng khó tránh khỏi việc rợn hết tóc gáy!
Hắn thu tay lại, ấn đường hơi nhăn, nhưng vẫn như cũ quyến rũ khiếp người.
Phượng Vô Trù thế mà lại bỏ qua chuyện này.. mắt lướt qua túi đồ, trầm
giọng nói: " Mấy thứ này, Cô cũng không thèm để ý. Nhưng ngươi phải nói
cho Cô biết, hôm nay Long Ngạo Địch đã nói những với ngươi những chuyện
gì?"
Phượng Vô Trù cúi xuống nhìn, con ngươi âm u thăm thẳm , hun hút tựa vực nước sâu không đáy gắt gao nhìn thẳng vào mắt Lạc Tử Dạ, không cho phép nói một nửa câu nói dối.
Lạc Tử Dạ chớp mắt, bỗng mất đi cơ hội sờ mó trai đẹp, cảm giác giống
như bị mất đi thứ gì đó, mất mát vô cùng. Nàng tặc lưỡi mấy cái, tâm
cũng hiểu đoạn đối thoại của nàng với Long Ngạo Địch nhất định không thể nói, khẽ nuốt nước bọt, cười hì hì:
" À... thì bàn đến mấy chuyện cưới gả ấy mà! Gia nói, gia công y thụ, mà y hổng chịu nên cứ tranh luận mãi thôi!"
Lời vừa thốt ra, thế gian nín thở, trời đất bàng hoàng....
Không những chân mày khóe mắt nhiếp chính vương điện hạ co giật liên hồi mà đám người Diêm Liệt cũng muốn thổ ra máu.
Cách lý giải với người bình thường là bất thường, nhưng đặc biệt với vị
thái tử mặt dày như bê tông này thì chuyện đồi phong bại tục, thế sở bất dung như thế có tính là gì?!
Nhiệt độ trong mắt Phượng Vô Trù chìm xuống, nhiếp chính vương điện hạ
hít mạnh một hơi, cực lực khắc chế kích động muốn một chưởng đập chết
con bọ đang ngọ nguậy trước mắt. Hồi lâu mới mở mắt, trong con ngươi đen láy như có dòng tơ máu lưu chuyển, giọng nói lạnh lẽo như muốn đông
chết người: " Chỉ có vậy thôi? "
Không ngoài sở liệu, hắn không tin nhưng chuyện kia nàng cũng đâu thể
nói được chứ! Nghĩ một hồi, sắc mặt nghiêm túc như mẹ chết gườm lại hắn, nuốt thêm ngụm nước bọt,miệng hùng hùng hổ hổ:
"Phải hay không chẳng lẽ với trí thông minh của ngài lại không đoán được ra sao? Ngài cần gì phải múa phụ thêm làm gì ? Mà phụ hoàng hạ lệnh cho bản thái tử tới đây thi công sửa chữa chứ không khiến bản thái tử phải
trả lời tất cả câu hỏi của nhiếp chính vương! "
Phượng Vô Trù nghe xong, mí cũng chưa từng giật lấy một cái, băng dưới đáy mắt tựa như dày thêm ba thước...
Lặng phắc như tờ, không một tiếng động.
Tất cả đều tái mặt nín thở chờ cơn thịnh nộ ập xuống. Bỗng thấy tiếng
cười lớn trầm bổng hùng hậu như tiếng chuông chùa ngân nga, một lần nữa
không chút thương hương tiếc ngọc đưa tay bóp chặt cằm của Lạc Tử Dạ,
lạnh giọng: " Lạc Tử Dạ, Cô thích ngươi ương ngạnh gàn dở! Hi vọng ngươi có thể bảo trì phong độ này lâu lâu một chút, đừng khiến cho Cô mất
hứng quá sớm!"
Dứt lời liền buông tay, quay sang phân phó Diêm Liệt: " Đưa hắn đi tắm rửa sạch sẽ, nếu còn muốn bước chân vào trong đại điện!"
Nghe lệnh, Diêm Liệt mới nhận ra sai sót của bản thân mình. Theo lệ, bất cứ người nào đi vào đều phải thanh tẩy sạch sẽ mới được bước vào đại
điện. Y nhanh chóng ra hiệu, vừa lệnh cho hạ nhân bưng chậu nước tới cho Lạc Tử Dạ rửa mặt, vừa quay sang cung kính bẩm báo với Phượng Vô Trù:
" Mạt tướng lập tức sẽ sai người lau sạch sẽ những chỗ thái tử từng đi qua ngay đây ạ!"
Lạc Tử Dạ không bẩn, nàng cũng không kì thị người bị bệnh rối loạn nhân
cách ám ảnh cưỡng chế, hay còn gọi là chứng bệnh ưa sạch sẽ, thế là một
bên nghe lời ngoan ngoãn rửa mặt, một bên liếc nhìn bóng lưng cao lớn
của Phượng Vô Trù, úp úp mở mở hỏi dò: " Ngài mắc bệnh sạch sẽ sao?"
Người nọ hơi quay đầu, dư quang khóe mắt liếc nàng một cái, trên gương
mặt tuấn mỹ khiến cho người người trầm đọa, lộ rõ sự ghét bỏ, đáp: "
Không có."
Tay đang xoa mặt của Lạc Tử Dạ bỗng cứng đờ, cau mày hỏi: " Trên người
ta làm gì có cái gì bẩn đâu, ngươi không mắc bệnh còn bắt ta tắm tắm cái gì?"
Vấn đề ngu xuẩn này cũng phải hỏi khiến cho nhiếp chính vương điện hạ
chịu không nổi mà quay ngoắt đi, âm thanh từ tính trầm bổng xen lẫn
khinh bỉ ngạo mạn truyền tới :
" Cô không mắc bệnh gì hết, dù trên người ngươi không có gì nhưng với Cô vẫn là dơ bẩn. Không tắm rửa sạch sẽ, không xứng được bước chân vào
vương phủ ! "
Ý là chê nàng dơ bẩn đó hả? Trái tim dễ bị tổn thương của Lạc Tử Dạ bỗng nhói lên cơn đau buốt, sắc mặt từ xanh chuyển sang tím tái, nàng hoàn
toàn không thể nhịn thêm được nữa, giật mạnh cái bồn rửa mặt trong tay
hạ nhân ,hất thẳng nước vào người nhiếp chính vương cao cao tại thượng,
nhe răng trợn mắt rít lên:
" Mi không mắc bệnh sạch sẽ, ông thì có! Mi bẩn như vậy, không tắm cho sạch, làm sao xứng với tầm mắt của ông!"