Mặc
cho nàng trừng mắt cả buổi, kết quả là người kia từ đầu tới cuối vẫn cứ
lạnh nhạt thờ ơ, tay nâng chén rượu, lông mày hơi nhếch, con ngươi lấp
lánh tia sáng màu vàng quỷ dị như đèn laze quét qua người Lạc Tử Dạ,
phảng phất như chúa tể cao cao tại thượng nhìn xuống một con kiến hôi,
đầy mỉa mai và khinh bỉ !
Giống như đang ngầm nói cho nàng biết, nơi này xảy ra chuyện gì cũng đều phải do hắn định đoạt. Bất kì một quyết định nào cũng phải thông qua
hắn, hắn mới là người ra phán quyết cuối cùng! Mọi chuyện chưa tới phiên nàng làm chủ! Nàng muốn làm gì cũng phải được hắn cho phép. Ngay cả
trong suy nghĩ muốn đối nghịch với hắn, dám mạo phạm hắn, thì chuyện gì
cũng sẽ không thể đạt!
Trong đại điện trở nên im ắng kì dị, bầu không khí đối chọi giằng co gay gắt, Lạc Tử Dạ lúc này mới bắt đầu cảm giác vết thương nhói lên. Cảm
nhận này vô cùng rõ ràng, mỗi một sợi giây thần kinh trên khắp cơ thể
truyền đến cơn đau thống khổ giống như mỗi giây mỗi phút đang nhắc nhở
nàng, hắn chính là địch, đối nghịch với hắn sẽ phải gặp kết quả như thế
nào, phải trả giá đắt ra sao! nhưng điều này cũng không thể làm cho nàng cúi đầu, trái lại chỉ thấy sống lưng nàng thẳng tắp , ánh mắt càng thêm kiêu ngạo quật cường!
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt chứa đầy tức giận cùng sát khí!
Hoàng đế im lặng, qua một lúc lâu, cuối cùng vẫn là thản nhiên lựa chọn
thỏa hiệp! giọng nói uy nghiêm chậm rãi vang lên: " Mặc dù thái tử hôm
nay làm rất nhiều hành động khiếm nhã nhưng nếu nhiếp chính vương đã
thích thì ngươi cứ lui xuống trước đi. Công lao của nhiếp chính vương
đối với xã tắc Thiên Diệu, trẫm đương nhiên sẽ phải chiếu cố đến tâm
tình của ngài ấy. Chuyện không hợp lễ nghi làm nhục quốc thể xảy ra hôm
nay, trẫm tạm thời sẽ không truy cứu !"
Tuy rằng ép buộc phải lựa chọn thỏa hiệp nhưng lão hoàng đế vẫn rất giỏi biện minh, những lời nói này rõ ràng ngầm ám chỉ, thân là đế vương một
nước chỉ vì luận công lao chiếu cố chứ không phải vì thần tử mà phải cúi đầu!
Mà theo cách xử lý công việc của Phượng Vô Trù từ trước đến giờ đều
không hỏi quá trình mà chỉ quan tâm đến kết quả, cho nên mặc hoàng đế
nói gì hắn cũng không có ý kiến. Hắn nhếch môi cười với Lạc Tử Dạ, đôi
môi mỏng khẽ cong lên : " Hôm nay Cô vương cũng được xem như vì thái tử
mà cầu tình, thái tử tính cảm tạ Cô vương thế nào đây ?"
Đệch ..Cảm tạ ? Mặt Lạc Tử Dạ xanh mét, tiện nhân não bị bò đá này đã
hỏng hết chuyện của nàng thì chớ, giờ còn muốn nàng cảm tạ ? Nàng cũng
không tin hắn thật sự tốt đến mức muốn giúp nàng hay là đang ngấm ngầm
dở trò gây chuyện! Đêm nay tặng hắn một liều thuốc xổ bày tỏ tấm lòng đã đủ thành ý ,phỏng?
Trong lòng buồn bực lời nói đến cổ họng cũng đành nuốt lại, nàng tức
giận đến mức nôn ra máu nhưng vẫn cố kìm nén. Một lúc lâu bỗng chợt mỉm
cười ra vẻ quan tâm hỏi : " Tất nhiên rồi ! Không biết nhiếp chính vương điện hạ đã có người trong lòng hay chưa ?"
Lời vừa bật ra khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt. Không lẽ thái tử
thật sự quyết tâm theo đuổi nhiếp chính vương đến cùng ư?
Phượng Vô Trù hơi hơi nâng mắt, tay khẽ xoay chén rượu, suy nghĩ một lúc tiếp sau đó thờ ơ lạnh nhạt liếc nàng một cái, giọng nói trầm thấp lạnh như rượu ủ nghìn năm chậm rãi vang lên : " Chưa có !"
Nói xong liền tiếp tục liếc mắt quan sát Lạc Tử Dạ.Trong bụng cũng tò
mò, Lạc Tử Dạ đột nhiên hỏi vấn đề này làm cái gì? Người trong lòng?
Trên đời này đếm được số người khiến cho hắn để mắt còn chẳng nổi mấy
người chứ đừng nói là người trong lòng!
" Nha, hóa ra là không có !" Lạc Tử Dạ đáp lời tỏ vẻ ngạc nhiên. Tiếp
đó, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp, " Nhiếp chính vương điện hạ tâm tính ấm áp thiện lương ,lại lấy việc giúp người làm niềm
vui cuộc sống. Bản thái tử đã từng nghe nói những người như vậy bởi vì
tâm quá thiện nên thường được trời cao ưu ái hết sức, tất cả bọn họ hiển nhiên đều là những người hoàn hảo. chỉ có điều, đường nhân duyên lại vô cùng trắc trở, mười lần yêu thì tám lần thất bại, cuối cùng sẽ phải
sống già trong sự cô đơn tuyệt vọng. Hơn nữa còn có một điểm nữa là lần
đầu tiên khi bọn họ yêu một người, nhất định sẽ theo đuổi thành công
nhưng quá trình so với việc đi bộ trên con đường dài mười vạn tám nghìn
dặm còn gian khổ gấp tỉ lần. Bởi nhiếp chính vương điện hạ chính là
người có tấm lòng trung quân ái quốc khiến cho người người cảm kích, cho nên bản thái tử thật sự muốn quan tâm nhiều hơn một chút !’’
Nói đến đây, con bò to như ngươi đã hiểu ra vấn đề hay chưa? Ông trời
nhất định bắt tên khốn khiếp như ngươi yêu mười lần bị đá tám, vất vả
lắm mới được yêu một lần nhưng lại gặp vô vàn khó khăn và đầy rủi ro
trắc trở !
Nói trắng ra đây chính là ngang nhiên công khai nguyền rủa nhân duyên
của Phượng Vô Trù! Nhưng chỉ có như vậy mới vuốt ve nổi sự phẫn nộ của
nàng ngày hôm nay!
Từ đầu đến giờ tâm tư Diêm Liệt có chút phức tạp, ánh mắt kỳ quái liếc
nhìn Phượng Vô Trù . Vương nhà y hiển nhiên không đơn thuần gây phiền
phức cho thái tử, nhưng sự thật rõ ràng là đang giúp thái tử. Bởi
vì....nhưng là... có điều y nghĩ mãi không thông đó là, thải tử mạo phạm vương tự tìm đường chết, Vương vì cớ gì lại còn muốn giúp hắn?
Nhóm đại thần nghe xong chuyện này, ngơ ngác nhìn nhau một hồi lâu.
Không ít người trong lòng không hiểu nổi, tình huống này , rõ ràng thái
tử chọc giận hoàng thượng, nhiếp chính vương đỡ lời cho nên thái tử mới
miễn bị trách phạt. Cớ sao thái tử không những không cảm tạ còn nói
những lời khiến cho người ta khó nghe đến vậy?
Trái lại, Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh lại ý tứ nhìn nhau,
trong lòng hiểu rõ tâm tư của Lạc Tử Dạ chỉ sợ không đơn thuần như vậy.
Mà vị sứ giả đến từ cố đô phái đến cũng giả bộ câm điếc, giống như cái
gì cũng không nghe, không nhìn thấy, cúi đầu nên ăn liền ăn, nên uống
liền uống...
Phía đằng kia, Long Ngạo Địch trầm ngâm, đôi con ngươi đỏ như máu hơi co lại nhưng rất nhanh trở lại bình thường...
Phượng Vô Trù nghe vậy cũng không tức giận, trái lại lại như nghe thấy
chuyện gì buồn cười, hắn nhướn mày cười lớn. Tiếng cười trầm thấp đầy
châm chọc truyền vào tai Lạc Tử Dạ : " Thái tử không cần bận tâm, thử
thách cùng sự tôi luyện của ông trời, Cô vương trước sau giờ chẳng để
trong mắt! Mà người Cô yêu, cho dù nàng có nguyện ý hay không cũng đều
do Cô quyết định. Chỉ có kẻ mạnh mới là người nắm chắc guồng quay của
bánh xe vận mệnh. Cái gọi là gian nan theo đuổi, Cô vương e là đời này
không có cơ hội để trải nghiệm !"
Khóe miệng Lạc Tử Dạ co quắp, ý tứ này rõ ràng là nếu hắn coi trọng cô
nương nhà ai, mặc kệ người ta có đáp ứng hay không cứ bắt trước đã.
Trong thế giới của hắn, sẽ không bao giờ có chuyện phải theo đuổi người
khác, hắn thích thì sẽ trực tiếp đoạt lấy. Có bản lĩnh thì chạy đi, mà
không có bản lĩnh thì có không yêu cũng phải ép bản thân mà chịu đựng,
bởi vì hắn là kẻ mạnh, mà lời của kẻ mạnh chính là phán quyết! Người ta
có nguyện ý hay không, vốn dĩ chẳng quan hệ gì tới hắn!
Mặt Lạc Tử Dạ vặn vẹo, khóe mắt run run, miệng giật không ngừng, một hồi lâu mới xốc lại tinh thần trừng mắt nói : " Hừ...mong sự thật được như
lời của ngài, cũng chỉ xin đến lúc đó, hi vọng nhiếp chính vương sẽ
không cùng người thương diễn một đoạn hí kịch dở sống dở chết. Chỉ sợ
ngài cầu mà không được thành đôi, lúc ấy mới thấm thía đời người có bao
nhiêu bi kịch !"
Dứt lời, nàng xoay người tìm vị trí của mình ngồi xuống. Cũng bởi khi
nãy phải nhảy nhót một hồi nên chân của nàng lúc này cực kì đau nhức,
cảm giác xương cốt như muốn gãy lìa cả ra! Cho dù như thế nhưng nàng
tuyệt đối không cau mày, vẻ mặt giống như không có chuyện gì xảy ra,
thản nhiên trở lại chỗ ngồi của mình. Tất cả dự tính đều hỏng bét, chân
và đùi đau cũng không dám kêu một tiếng, không những thế còn phải đối
phó với tiện nhân bò đá kia. Nếu bây giờ đưa cho nàng một con dao phay,
nàng thực sự muốn lột da, xả thịt, mổ bụng , uống máu hắn !
" Thái tử yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu!" Ngữ khí vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ, tao nhã nâng chén rượu ngửa đầu uống cạn, giữa hai hàng lông
mày cũng chẳng buồn nhăn lấy một cái !
Có điều, nhiếp chính vương điện hạ không biết rằng, sự ngạo mạn ngạo mạn của hắn và lời nguyền Lạc Tử Dạ hôm nay, tuy rằng
trong tương lai không nghiệm hoàn toàn, nhưng cũng ứng hơn một nửa ! Tỷ
như lần đầu tiên yêu người, con đường theo đuổi vô cùng gian truân, thấu hiểu sâu sắc nỗi thống khổ của một kiếp người... Đương nhiên, việc này
hồi sau hãy nói !
Sau
khi Lạc Tử Dạ ngồi xuống, cuộc tranh luận về bài hát ' trái táo nhỏ '
rốt cuộc cũng dừng lại. Cũng vào lúc này, một vị đại thần bỗng nhiên
nhìn xung quanh, cau mày hỏi : " Thọ yến của bệ hạ hôm nay, thất hoàng
tử điện hạ cớ sao lại không tới ?"