Nhìn Tố Tố cúi đầu không nói lời nào, Sở Lăng Xuyên đưa tay nâng cằm, để mặt cô đối diện anh, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt ảm đạm của cô hỏi: “Tại sao em không nói một câu?”
Vốn trong lòng Sở Lăng Xuyên
cũng không thoải mái gì, khi trở về không tìm thấy cô đã rất gấp gáp,
sau đó lại biết được bảo bảo đã không còn nữa anh đã rất đau lòng rồi.
Bây giờ anh tìm được cô, nhưng thái độ hờ hững là sao đây, lòng anh tràn đầy lửa giận:
“An Nhược Tố, đứa bé không còn anh cũng
đau đớn, anh cũng muốn ở cạnh em bất cứ khi nào để có thể chăm sóc nhưng anh không làm được, anh nợ em, chúng ta không có duyên với đứa bé, đó
là điều anh không hề muốn. Anh không muốn em phải khổ sở, thương tâm,
nếu em oán trách anh thì hãy nói ra, em khóc đi, phát tiết hết ra ngoài
đi, hiện tại anh đã ở đây rồi không phải sao?”
Giờ phút
này anh đang ở đây nhưng cô không cần nữa. Anh hét lên cái gì, cô còn
chưa chất vấn thì thôi, cô tức giận nói: “Vâng, anh ở đây nhưng rất tiếc là em không cần nữa! Sở Lăng Xuyên, em không cần anh nữa!”
Tố Tố nói xong lập tức đứng dậy đi vào phòng trong, không quan tâm đến
anh. Sở Lăng Xuyên nổi giận, tiến lên níu cánh tay cô, lớn tiếng hỏi:
“An Nhược Tố, em có ý gì?Tại sao em lại trở nên như vậy? Em không cần
anh? Là mình anh tự mình đa tình?”
“Đúng, anh … là anh tự mình đa tình!” Uất ức trong lòng cô bộc phát, cô giận anh,
lúc cô cần anh nhất thì anh ở đâu, giận anh tại sao lại thân mật cùng
người phụ nữ khác, giọng cô chua chát: “Anh để dành tình cảm của mình
cho người khác đi, em không cần.”
Khuôn mặt Sở Lăng Xuyên khiếp sợ, cô không cần anh, có phải cô có người khác rồi hay không? Là
anh tự mình đa tình sao? Lúc trước mẹ nói những lời đó anh đều không để
trong lòng, Tố Tố yêu thương bảo bảo anh đều biết, cô sẽ không cùng
người đàn ông khác thuê phòng, lại còn tự mình phá bỏ đứa bé, anh tình
nguyện tin tưởng đứa bé mất đi là ngoài ý muốn.
Nhưng bây giờ thái độ của cô thật khiến người ta hoài nghi, nghĩ lại những lời
Triệu Đình Phương, Sở Lăng Xuyên giận dữ quát lên: “Không cần? Không cần anh, vậy em có người nào, cần người nào? Là Thẩm Hạo Vũ sao?”
“Sở Lăng Xuyên, em không muốn nhìn thấy anh! Anh cút đi!”
Sở Lăng Xuyên đứng bất động khiến cô không cách nào đẩy ra, anh bắt được
tay cô, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt bốc lửa: “An Nhược Tố, tại sao đứa
bé không còn?”
“Anh có ý gì?”
“Ý ở mặt chữ.”
Tố Tố lạnh người đi, đột nhiên hiểu ra lời của anh có ý gì, có phải anh
nghi ngờ cô không cần đứa bé không? Lúc cô khó khăn khổ sở thì anh không có ở đây, bây giờ anh còn nghi ngờ cô sao?
Cô đột nhiên
cảm thấy vô lực, cô gả cho anh giống như cả cho một tòa nhà cùng một cái điện thoại, cô đang hoài nghi anh, người phụ nữ ở cùng anh khiến cô
không thoải mái, vậy mà bây giờ mới biết căn bản anh không tín nhiệm cô.
Vậy bây giờ hai người ở chung một chỗ còn ý nghĩa gì nữa. Hôm đó chuyện ở
quán rượu và chuyện bảo bảo khiến cô đột nhiên không còn cảm thấy hứng
thú với bất cứ chuyện gì nữa, cô mệt mỏi, chán ghét phải chờ đợi, chán
ghét hiểu lầm, chán ghét giải thích.
Cô thật sự muốn giải thoát, cô không muốn chờ đợi cả thời gian đằng đẵng nữa, cô thừa nhận
mình ích kỉ tùy hứng, nhưng cô không thể duy trì lí trí, tim đau đớn
chất chứa toàn bộ lửa giận, cô gào thét: “Sở Lăng Xuyên, chúng ta ly hôn đi!”
Cô nói xong, không khí hoàn toàn tĩnh mịch, cô khẽ
thở hổn hển nhìn anh, mà sắc mặt của Sở Lăng Xuyên giống như kết một
tầng băng lạnh lẽo, sự giận giữ không còn mà dần biến thành lạnh lùng hờ hững, tay buông lỏng dần, trầm mặc không nói lời nào, xoay người rời
đi, để lại cho Tố Tố bóng lưng tĩnh mịch.
Anh mở cửa đi ra ngoài, cô bị bỏ rơi, Tố Tố ngơ ngác sững sờ, đột nhiên
chạy đến mở cửa nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn yên tĩnh, không thấy bóng dáng của anh, anh đi thật rồi!
Trong lòng cô không biết
là tư vị gì, vừa mâu thuẫn vừa khổ sở, cô đóng cửa lại, thân thể trượt
dài rồi ngồi bệt xuống đất, đột nhiên khóc thất thanh. Kết thúc! Tất cả
đã kết thúc rồi!
Hãy để mọi thứ trở về như ban đầu sau khi tiểu Xuyên mất đi.
Tố Tố ngồi im như thế khóc, không biết qua bao lâu, cho đến khi cha mẹ cô
trở lại nàng mới ngừng lại. An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương đi vào thấy
khuôn mặt cô toàn nước mắt, hai người sợ hết hồn.
“Thế
này là sao đây?” Lý Nguyệt Hương lo lắng dìu Tố Tố lên giường, ban ngày
còn rất tốt, sao bây giờ lại khóc thế này, lần này nước mắt Tố Tố chảy
như mưa, bà đưa khăn giấy cho cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tố Tố nhận lấy khăn giấy xoa lỗ mũi, nghẹn ngào, “Con không sao, tự nhiên muốn khóc cho nhẹ lòng, con không sao rồi.”
“Đừng suy nghĩ nữa, tất cả đã trôi qua rồi.” Lý Nguyệt Hương an ủi Tố Tố, An
Quốc Đống tìm di động của mình, mở ra thấy cuộc gọi nhỡ của Sở Lăng
Xuyên là nhiều nhất.
Ông nhìn Tố Tố khóc nức nở khẽ cau
mày, nói với cô: “Lăng Xuyên gọi điện thoại, chắc là về nhà không tìm
được chúng ta nên nóng nảy.”
Lý Nguyệt Hương vừa nghe
xong nhìn Tố Tố, bà có chút nóng nảy, “Con gọi điện về cho Lăng Xuyên
đi, bảo nó đừng gấp, có thời gian rảnh thì đến đây đi du lịch, thuận
tiện nghỉ ngơi một chút cũng được.”
“Cha, cha đừng gọi.”
Tố Tố biết không thể gạt được ánh mắt của cha nên cô do dự một chút,
“Anh ấy vừa đến đây, chỉ là lại đi rồi.”
Lý Nguyệt Hương
trừng mắt, bà không ngờ Sở Lăng Xuyên vừa đến đây, chỉ là vì sao lại đi
luôn? Thấy Tố Tố khóc thảm như vậy thì chắc chắn là cãi nhau, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đi? Hai con cãi nhau? Bởi
vì chuyện đứa bé à?”
Đứa bé không có, Lăng Xuyên cũng
thương tâm, dù con có oán giận nó nhưng cũng phải thông cảm cho tình
cảnh khó xử của nó.
“Con đó, cái tính khí này!” Lý Nguyệt Hương có chút bất đắc dĩ định cầm điện thoại gọi cho Sở Lăng Xuyên
nhưng điện thoại bên kia tắt máy, có lẽ là hết pin.
“Thôi, đừng gọi, để cho hai đứa tỉnh táo đã.” An Quốc Đống nói xong thì đi vào trong, Lý Nguyệt Hương còn muốn hỏi nguyên nhân tại sao cãi nhau, chỉ
vì Sở Lăng Xuyên không có ở nhà sao? Nhưng cuối cùng nhìn đôi mắt của đỏ hoe kia cũng không đành lòng.
Tố Tố nằm trên giường buồn bực, lần này hai người thật sự cãi nhau rồi. Hết ngày nghỉ, ba người
thu dọn hành lí trở về nhà. Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống đều gọi thử
cho Sở Lăng Xuyên nhưng đều không liên lạc được. Có lẽ Sở Lăng Xuyên
thật sự tức giận rồi.
Sau khi về nhà, Tố Tố cũng điều chỉnh lại tâm trạng để bắt đầu đi làm. Từng ngày trôi qua, cô và Sở Lăng
Xuyên không hề liên lạc lại với nhau, hai người như chưa từng quen biết, chờ đến lúc liên lạc lại thì cũng chỉ là nói chuyện ly dị thôi.
Ba mẹ Tố Tố không liên lạc được với Sở Lăng Xuyên, cũng dần dần không gọi
nữa, quay sang ép hỏi Tố Tố mới từ trong miệng cô biết được, hai người
cãi nhau, muốn ly hôn.
Mấy ngày nay, Tố Tố đã học được cách
dùng nụ cười để che dấu tất cả suy nghĩ và cảm xúc trong lòng, khổ sở
cũng cười, đau lòng cũng cười, bị hỏi không thể trả lời cũng cười, cho
nên lúc bị ba mẹ dạy dỗ, cô bèn cợt nhả nói, sống với nhau không hợp,
chia tay cũng không phải chuyện xấu, nói xong liền bị ba mẹ mắng cho một trận. Trời càng ngày càng lạnh, lúc trước chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng nhưng bây giờ phải đổi thành áo bông thật dầy rồi, không khí lạnh làm
người ta co rúm lại, nhưng trên xe buýt vẫn luôn luôn tấp nập, chật
chội, đông đúc.
Hôm nay nhiệt độ rất thấp,
đáng lẽ sau khi tan làm Tố Tố định về nhà luôn, lại bị Mạc Tiểu Nhiên và Hàm Hàm gọi đi chơi. Lâu rồi ba người không ăn món cay Tứ Xuyên, nhưng
bây giờ muốn ăn thử món Hồ Nam, nên quyết định tìm một nhà hàng Hồ Nam
đặt chỗ.
Mạc Tiểu Nhiên đến sớm nhất, dưới chỉ thị qua điện
thoại của Tố Tố và Hàm Hàm đã gọi xong đồ ăn, Hàm Hàm và Tố Tố đến sau,
ngồi ở phòng có máy sưởi ấm gấp mười lần ở ngoài, nếu không đã chết cóng rồi.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì thức ăn được mang lên, ba người đã đói lả rồi, ăn không cần khách sáo, cả người ấm lên,
bây giờ mới vừa ăn vừa nói chuyện, hàn huyên một lát thì đề tài chuyển
sang Tố Tố, Mạc Tiểu Nhiên hỏi Tố Tố: "Ông chồng nhà cậu còn chưa quay
về sao?"
Tố Tố ăn một miếng thức ăn bên trong quả ớt, cay thật đã, hít một hơi mới nói:"Không, sao tự nhiên nhắc tới anh ta vậy?"
Mạc Tiểu Nhiên cũng tính là biết về chuyện của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên khá
nhiều, dù sao ngày đó đi bệnh viện thăm Sở Lăng Xuyên, cô cũng đi cùng,
"Này, cậu định ly hôn với anh ta thật à? Sao lạnh nhạt thế?"
Hàm Hàm bấm đốt ngón tay đếm, "Hả, Tố Tố, cậu với anh ta chia tay từ trước
tháng tám một chút, đến bây giờ cũng được 5 tháng rồi, tận 5 tháng đấy,
tớ thấy hai người như vậy không ổn?"
Tố Tố chỉ lo ăn không
nói câu nào, nhìn mặt tưởng bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã sớm
dậy sóng. Cũng phải, từ lúc ở bên anh qua ngày Quân đội Nhân Dân, coi
như anh và cô gặp mặt hai lần, đều chẳng vui vẻ gì, lại còn rất ngắn
ngủi.
Bây giờ là tháng một rồi, trời đông giá rét, bọn họ
chia tay cũng lâu rồi, cô và anh cũng không gặp một lần, hai người cứ
lạnh nhạt như vậy, mặc dù chưa ly hôn, nhưng thật ra trên danh nghĩa thì đã ly hôn rồi.
Lúc ấy cô vô cùng tức giận, kêu gào đòi ly
hôn, cô nhất thời không lựa lời nói, buột miệng nói muốn ly hôn, nhưng
có lẽ anh cho là thật, nghĩ tới đó, cô mạnh miệng nói: "Đừng nhắc tới
anh ta, thật đáng ghét, muốn ly hôn thì cứ việc, dùng dằng như vậy là có ý gì? Không biết thanh xuân của người con gái rất đáng quý sao?"
"Được, qua đây nhanh lên."
Nói xong liền cúp, Tố Tố nghi ngờ nhìn Mạc Tiểu Nhiên, nhịn không được hỏi: "Ai muốn tới đây thế?"
"Một người bạn, cậu cũng biết." Mạc Tiểu Nhiên mặt vô sự nói xong, cúi đầu
ăn, Tố Tố quyết không tha, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là ai vậy, úp úp mở
mở mãi."
"Cậu ăn đi, lát nữa người đó đến không phải sẽ biết sao." Mạc Tiểu Nhiên gắp một miếng ớt nhét vào miệng Tố Tố, sau đó tươi cười, Tố Tố không cay không vui, nhai nhóp nhép nuốt xuống.
Không tới năm phút đồng hồ, cửa phòng mở ra, Tố Tố quay đầu nhìn, là Thiệu
Minh Thành, thật là ngoài ý muốn, nhưng anh ta lại là bạn rất tốt của Sở Lăng Xuyên, không hiểu sao nhịp tim bất chợt trở nên thất thường.
Thiệu Minh Thành sau khi thấy Tố Tố, rất cường điệu kinh ngạc một chút, cười
nói: "Chị dâu, sao trùng hợp vậy, chị cũng ở đây à. Tiểu Nhiên thật là,
không chịu nói cho em biết một tiếng.
Tố Tố
cười cười, đang định nói, lại thấy La Vĩ Khôn đi vào, đến lượt Hàm Hàm
trợn tròn mắt, "Anh? Sao anh lại tới đây?" Có vẻ rất không hoan nghênh.
"Anh và Minh Thành đi chung với nhau, cậu ta tới được còn anh thì không hả,
có đạo lý gì vậy." Nói xong hai người bước đến, Thiệu Minh Thành ngồi
bên cạnh Tiểu Nhiên, La Vĩ Khôn vừa mới ngồi xuống cạnh Hàm Hàm, cô lại
ngồi dịch ra, đang định tìm chỗ khác, đúng lúc này một người đàn ông cao to lại đi vào.
Là anh, Sở Lăng Xuyên!
Khuôn mặt cương nghị, so với trước kia càng lạnh lùng, âm trầm, hai mắt sáng ngời nhưng lạnh lẽo, quần đen, áo khoác ngoài màu xanh dương đậm, mặc vào
trên thân thể cao to của anh, rất ngầu.
Hàm Hàm thấy người
này vào, quên mất đang định làm gì, bị La Vĩ Khôn kéo vào ngồi xuống bên cạnh, bỏ không vị trí cạnh Tố Tố, để cho một người vào cuối cùng vừa
vặn ngồi.
Khoảnh khắc Tố Tố thấy người đi vào, cả người
giống như bị điện giật, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn, cặp mắt trợn
to, miệng cũng không nói được. Trời ạ, không thể tin được, Sở Lăng Xuyên lại có thể xuất hiện trước mặt cô như thế này.
Chuyện
cãi nhau căng nỏ giương tên rõ ràng trong đầu như mới vừa xảy ra hôm
qua, cô nhất quyết đòi ly hôn, anh đá cánh cửa, một đi không trở lại, từ đó hai người không hề gặp lại hay gọi điện cho nhau.
Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, hai người mãi mãi không qua lại
gì với nhau nữa, không ngờ, anh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô
trong tình huống như vậy, cô không hề hay biết, thật bất ngờ, không thể
tin được, thật muốn phát điên.
Ánh mắt Sở Lăng Xuyên lướt
qua Tố Tố rất nhanh, nhìn Hàm Hàm và Tiểu Nhiên rồi gật đầu, xem như
chào hỏi, sau đó rất không khách sáo ngồi cạnh Tố Tố.
Không khí có vẻ trầm xuống, La Vĩ Khôn và Hàm Hàm vội vàng khuấy động bầu
không khí. Gọi nhân viên phục vụ mang thêm mấy món ăn, mọi người cùng
tán gẫu, cười nói sôi nổi, cố gắng xua tan bầu không khí ảm đạm.
Tay chân Tố Tố luống cuống, tim nhảy loạn, tay muốn cầm đũa mà không được,
cuối cùng buông đũa, hai tay nắm lấy vạt áo của mình, nhìn Mạc Tiểu
Nhiên, cô dám gọi Sở Lăng Xuyên tới?
Trong khi Tố Tố ở
bên này rối rắm, Sở Lăng Xuyên lại rất bình tĩnh tự nhiên, trò chuyện
vui vẻ với mọi người, coi Tố Tố như không khí. Có anh ở đây, Tố Tố càng
buồn bực, thở cũng không nổi.
Vốn là cặp vợ chồng thân
mật nhất, bây giờ ngồi cạnh nhau lại như người dưng nước lã, không ai để ý đến ai, người không biết lại tưởng bọn họ có thâm thù đại hận gì.
Tố Tố đột nhiên đứng lên khiến mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm, bao gồm cả Sở Lăng Xuyên, đôi con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng thâm thuý hướng về cô, Tố Tố đưa tay chỉ về phía cửa: “Tôi đi vệ sinh.”
Nói xong liền trốn đi thật nhanh, Sở Lăng Xuyên khẽ nhíu mày, Tố Tố vừa đi, anh cũng đứng lên: “Xin lỗi, tôi đi trước.”
Tố Tố vừa đi ra có cảm giác có người cũng ra theo, không phải là Sở Lăng
Xuyên chứ? Quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên là anh, không nhanh
không chậm đi phía sau, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô
đột nhiên chạy nhanh về phía trước như thể bị Sở Lăng Xuyên đuổi theo.
Sở Lăng Xuyên không ngờ Tố Tố sẽ dùng chiêu này, anh sải bước đuổi theo,
Tố Tố giống như bị ma đuổi, điên khùng xông về phía trước, thấy cửa
tolet liền nhảy vào.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố chằm chằm,
thấy cô vào cũng vào theo. Mấy người khách đang đi và nhân viên đang bận rộn ở hành lang đều dừng lại, nhìn hai người kẻ chạy người đuổi, giương mắt lên nhìn cửa tolet.
Sau vài giây, Sở Lăng Xuyên vội
che đầu chạy ra, mấy người phụ nữ cầm túi xách, còn có cả giầy cao gót,
quơ múa chào hỏi Sở Lăng Xuyên. Một dì quét dọn vệ sinh, cũng không
khách khí cầm chổi đập loạn lên người anh!
Khốn kiếp! Anh thế mà lại xông vào nhà vệ sinh nữ!