(*) Nguyên văn để
dịch đúng thì phải là “Ghét thằng cha này rồi!” nhưng mình thấy nghe hơi quá nên để là “người đàn ông” sẽ lịch sự hơn.
Trái tim, rất đau, nhịn không được muốn hỏi cho dù anh sẽ không nghe thấy, Sở Lăng Xuyên, mọi chuyện đều là giả dối sao?
Tố Tố phần nào thất hồn lạc phách về nhà, tâm trạng cực tệ, dù cho đã gắng sức che dấu nhưng vẫn bị cha mẹ nhận ra, hỏi cô làm sao vậy, không muốn để cha mẹ biết nên cô liền tìm lý do có lệ cho qua chuyện.
Ăn
tối xong liền về phòng nghỉ ngơi, nằm trên giường, cầm điện thoại, do dự vài lần rốt cuộc cũng bấm gọi cho anh nhưng lại tắt máy, lên QQ anh
cũng không online.
Trong lòng vô cùng buồn phiền, giống như
có một tảng đá to lớn đè trong ngực, nặng nề đến không thở nổi. Dù cho
cô không muốn tin rằng những khi hai người bên nhau là giả nhưng hôm nay thấy được mọi chuyện, khiến cô không thể không nghi ngờ được.
Chẳng lẽ người chung tình trong mắt cô, người đàn ông yêu thương mà bao dung
với cô thực ra lại là kẻ bạc tình, bên ngoài một vẻ bên trong một vẻ?
Anh là người như vậy sao? Cảm thấy không phải vậy nhưng nhớ lại dáng vẻ
thân thiết của anh cùng cô gái đó, nghĩ đến khi mơ ngủ anh đã gọi cái
tên Tiểu Hồng nào đó, tin tưởng của cô với anh từng chút nhạt dần.
Muốn ngủ cũng không được, muốn gào khóc một trận cũng không được, lăn qua
lăn lại trên giường, trong lòng khó chịu liên tục mắng Sở Lăng Xuyên,
tên xấu, chị bị anh làm đau lòng đây này, mắng anh xong lại mắng bản
thân.
Cô quá không có tiền đồ, từ khi kết hôn tới bây giờ, đối
với việc anh luôn tốt với cô, anh chỉ vừa bắn ra một chút mật ngọt chết
ruồi thôi cô đã không còn chút chống cự, anh đối tốt với cô, cô liền
chấp nhận, còn tạo thành thói quen trầm mê trong đó.
Cô càng hãm
càng sâu, không thể tự thoát ra được, đợi đến khi anh rời xa, lạnh lùng, hoặc... phản bội, vậy đau thương cô phải nhận lại càng lớn, lớn đến
không thể tưởng tượng. Cô đã đau đớn qua một lần, vì sao lại vẫn tin
tưởng những người đàn ông xấu, vì sao vẫn không học ngoan được?
Rốt cuộc sau khi xoắn xuýt, tổng kết một kết luận, đó chính là cô đáng bị vậy!
Tố Tố mất ngủ, buổi sáng Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống đã thức giấc
nhưng Tố Tố vẫn chưa tỉnh đều thấy lo lắng. Lý Nguyệt Hương vào phòng Tố Tố nhìn một chút, thấy Tố Tố đang ngủ đến không biết trời đất liền lặng lẽ ra ngoài.
Lý Nguyệt Hương nhịn không được nói nhỏ với An Quốc Đống, hôm qua khi ra ngoài còn rất tốt, tại sao lúc trở về lại như vậy, dáng vẻ thất hồn lạc phách như vừa chịu đả kích nào đó vậy.
Tuy
An Quốc Đống lo lắng nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông, đâu thể hiểu được tâm tư đàn bà con gái. Vợ chồng già ăn sáng trước, cứ đi quanh
phòng khách nhưng không thể đánh thức Tố Tố, chỉ có thể lo lắng chờ con
gái yêu tỉnh dậy rồi hỏi han.
Tố Tố tỉnh lại thì đã là giữa trưa, có chút choáng váng đi ra khỏi phòng, khi nhìn thấy cha mẹ đang đi vòng quanh thì cô sửng sốt một chút, mơ màng hỏi: "Cha mẹ, mọi người đang
làm gì vậy?"
Lý Nguyệt Hương vội hỏi: "Con gái, con đã dậy rồi,
hẳn đã đối bụng, mẹ sẽ hâm nóng lại bữa sáng cho con, nhanh đi rửa mặt
rồi ăn gì đó đi. Hiện giờ không chỉ một mình con, mặc kệ có chuyện gì,
không thể tỏ tính tình ra được."
An Quốc Đống nhìn dáng vẻ uể oải chán nản, nhịn không được nói "Tố Tố, có chuyện gì thì nói với người
nhà một chút, một người biết bớt một phần buồn. Nói ra, mọi người cũng
có thể suy nghĩ cho con."
Vốn luôn luôn lo lắng cho cô, trong
lòng Tố Tố cảm thấy áy náy, vội vàng cười cười: "Cha mẹ, thật xin lỗi,
khiến mọi người lo lắng rồi, con thực sự không sao mà. Chuyện hôm qua đã qua, không phải hôm nay là khởi đầu mới sao? Con đi rửa mặt chút."
Tố Tố cố gắng điều chỉnh tâm tình, bắt bản thân nhớ kỹ ba điều, thứ nhất,
không thể vì đàn ông mà lo được lo mất, thứ hai, luôn suy nghĩ vì tiểu
Xuyên nhỏ trong bụng, thứ ba, phải vui vẻ mỗi ngày.
Đương nhiên,
nói thì dễ mà làm thì khó, nhưng Tố Tố đã có cố gắng, tận lực làm việc
khác để bản thân không suy nghĩ miên man, vậy nên những ngày sau coi như cô cũng khá thoải mái.
Mỗi sáng cùng mẹ dắt Soái Ca ra ngoài đi
bộ, ban ngày không có việc gì thì học làm đồ thủ công giết thời gian.
Tối đến thì đi dạo, xem ti vi, cùng mẹ tranh luận xem anh nam chính nào
đẹp trai, sau đó hai mẹ con bị đồng chí An Quốc Đống hung hăng khinh bỉ.
Ban ngày quả thực phong phú, nhìn thì vô tư vui vẻ nhưng mỗi buổi đêm tĩnh
lặng đến, nằm trên giường, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó Sở
Lăng Xuyên dịu dàng với cô gái khác tại quảng trường khiến cho trái tim
người ta lạnh lẽo kia.
Thậm chí khi ngủ thiếp đi, trong mơ cũng
không thoát được ma chú của anh, tất cả đều là anh, tốt, không tốt,
khiến cô không còn nơi nào lẩn trốn. Tố Tố cảm thấy bản thân đã không
cứu được rồi, bị trúng độc Lăng Xuyên quá sâu rồi!
Lại một tuần
nữa, một nhà ba người đi ăn tối, Tố Tố cùng mẹ dắt Soái Ca, tiêp đến
liền đi bộ loanh quanh, cha cô không muốn đi nhà liền ở lại trông nhà.
Khi Tố Tố cùng mẹ tản bộ liền tiện đường đi đến cửa hàng thú cưng gần đó,
mua một món đồ chơi cho Soái Ca, lúc này mới chậm rãi về nhà.
Lên tầng, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, vừa mở thì Soái Ca lanh lợi chui
ngay vào nhà vệ sinh bên cạnh, chà móng vuốt trên chiếc khăn lau hơi ẩm.
Ngay lúc Tố Tố và mẹ đang đổi giày đi vào thì Soái Ca đã hoàn thành công
việc, chạy ra ngoài trông khá đáng yêu. Hai mẹ con đang rửa tay thì nghe được một hồi sủa của Soái Ca.
Chẳng lẽ đang chơi đùa với cha
sao? Đang lúc Tố Tố nghĩ như vậy, cũng đang ra ngoài nhà vệ sinh, đi qua cửa liền nhìn thấy trong phòng khách có hai người ngồi, một người là
cha cô, còn người chính là người đàn ông khiến cô đau lòng còn hao tâm
tổn phí Sở Lăng Xuyên.
Hai người đều dùng ánh mắt thâm thúy nhìn
cô, giống như cố ý không lên tiếng để cho cô một sự kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng). Nếu là trước kia, cô khẳng định sẽ thực sự vui vẻ, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy anh, một màn tại quảng trường lại mãnh liệt
xuất hiện, rối loạn xoay chuyển trong đầu cô.
Nhìn thấy anh, trái tim dường như bị thứ gì đó đâm vào, bén nhọn nhói đau, rồi sau đó là
cảm giác cô cũng không rõ, đờ đẫn nói một câu: "Anh đã về rồi."
"Xuyên tử đã về rồi." Lúc này Lý Nguyệt Hương cũng bước ra nhà vệ sinh, thấy
Sở Lăng Xuyên thì có chút vui mừng ngoài ý muốn, cười nói: "Về từ bao
giờ vậy con."