Sở Lăng Thiên gầm liên khiến cho Tố Tố cảm thấy thực oan uổng, ngoại trừ ở cạnh anh, đến cửa doanh trại cũng chưa một mình đi ra thì làm sao có
xem mắt gì được. Người đàn ông này lại bị thần kinh chỗ nào đây? Dù sao
cô cũng không thẹn với lương tâm, khí thế mười phần nói: "Sở Lăng Xuyên, anh vu oan hãm hại em, em xem mắt, anh có lầm không đấy?!"
"Tự mình nhìn đi!" Sở Lăng Xuyên đen mặt nhét di động vào tay cô, Tố Tố
nhanh chóng chìn, khi cô thấy được nội dung tin nhắn thì măt cũng tái
đi, đây thực sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mà.
Là Trần Kiến Đông gửi tới, nhưng sao hắn lại vô duyên vô cớ gửi đến cái
tin nhắn này vậy, cái gì mà tiếp tục phát triển, cái gì mà tương lai tốt đẹp. Hai người bọn họ cực kỳ xa lạ, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt hôm
nay, xem mắt cái gì chứ? Cô cũng không biết sao lại như thế này nữa.
Sở Lăng Xuyên đen mặt, chắp tay sau lưng, dáng vẻ như muốn ăn thịt
người, giọng nói lạnh lùng: "An Nhược Tố, em nói anh nghe xem, tại sao
lại có chuyện này, hả? Cái gì hắn không xấu, cái gì tiếp tục phát triển, cái gì tương lai tươi đẹp trong miệng em, có phải em quên mất bản thân
đã là vợ của Sở Lăng Xuyên anh, trong bụng còn có đứa con của anh, muốn
trèo tường sao?"
"Trèo, trèo cái đầu anh ấy." Tố Tố tức giận trừng mắt nhìn anh, đẩy anh
ra đi về giường, quyết định gửi tin nhắn để hỏi rõ ràng, có thể thấy
được nhắn tin cũng hơi phiền toái, cho nên cô trực tiếp gọi điện cho
Trần Kiến Đông, cũng để chế độ loa ngoài để Sở Lăng Xuyên nghe rõ ràng.
Di động vang lên tiếng nhạc chuông, được một lúc liền có người bắt máy,
không đợi Tố Tố nói chuyện thì bên kia đã trực tiếp nói: "An An, cậu xem xét như thế nào, mình chờ câu trả lời của cậu."
Tố Tố vội vàng giải thích: "Trần Kiến Đông, chỗ này có phải có nhầm lẫn
gì đó không, thứ nhất, mình muốn nói với cậu, mình đã kết hôn rồi..."
"Cái gì? Cậu đã kết hôn rồi?" Trần Kiến Đông bên kia giống như vô cùng
kinh ngạc ngắt lời Tố Tố, lập tức rất không vui nói Tố Tố, "An An, cậu,
tại sao cậu có thể như vậy, vì sao đã kết hôn