Sở Lăng Xuyên đi mang theo nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước còn có
nhàn nhạt không an lòng. Mà Tố Tố lại bận rộn với công việc của mình nên hoàn toàn không biết suy nghĩ của Sở Lăng Xuyên.
Buổi sáng sau
khi lên lớp một tiết thì cô trở lại phòng làm việc liền nhìn thấy một bó hoa tươi to để trên bàn, các đồng nhiệp thì đều nháy mắt về phía cô.
Người nào tặng hoa nhỉ ? Tố Tố không nghĩ ra được nên cũng không cười
vui vẻ mà lại hơi nhíu mày. Nghĩ đến lần trước bởi vì không giải thích
được việc nhận vòng tay Trì Dật Phi tặng cho cô mà đã chịu nhiều đau khổ rồi, hoa này đối với Tố Tố cùng bom hẹn giờ thì không sai biệt lắm đâu.
Ngồi đối diện với cô là một đồng nghiệp hình như không biết
tâm tình của Tố Tố nên trêu ghẹo hỏi : "Mới vừa rồi mình giúp cậu nhận
lấy đó. Này, An Nhược Tố, là người nào tặng hoa vậy ?"
Tố Tố cười một cái, vẻ mặt nghi hoặc nói : "Mình nơi nào biết được."
Nói xong cô cũng ngồi xuống, giơ tay cầm hoa lên mà nhìn một chút thì thấy
bên trong có tấm thiếp. Cô mở ra thì liền thấy được dòng chữ mạnh mẽ có
lực, vừa nhìn chữ viết kia thì cô đang hồi hộp cẩn thận liền thả lỏng
lại. Hoa là Sở Lăng Xuyên tặng, nội dung trong thẻ viết là : Tiểu bảo
bối, hoa tươi tặng mỹ nhân. Hi vọng mỹ nhân sẽ nhớ anh tốt đẹp, đừng nhớ anh xấu xa đấy. Hôn em tiểu bảo bối. Tặng hoa cho em, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân mà, Xuyên.
Nhìn thấy mà Tố Tố nhịn không được bật cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào nhưng lại cũng cảm thấy buồn cười,
ừ, còn có chút buồn nôn nữa. Người đàn ông này, nếu không sến súa thì
không phải là người, đối với người ta tốt thì càng làm cho người ta
không chống đỡ mà chịu nổi.
Tiểu Chu cũng đến gần, nhìn chăm chú khuôn măt ngọt ngào cùng mỉm cười kia của Tố Tố mà cười nói : "Ái chà,
trên đó viết cái gì vậy, xem cái đó làm Tố Tố của chúng ta vui vẻ kìa.
Một người vui không bằng nhiều người vui, cho xem một chút nha."
Tố Tố cất tấm thiệp đi, đảo qua mấy đồng nghiệp tò mò mà cố ý thừa nước
đục thả câu : "Đây việc riêng tư của mình, thứ cho không chia sẻ đâu."
"Hẹp hòi mà."
Mọi người cũng không ồn ào nữa, Tố Tố lại nhìn nội dung trên thiệp kia một
lần nữa, đã nhìn thấy một chữ là nụ cười trên mặt lại (vui vẻ) hơn một
phần.
Cô hiểu ý tứ của Sở Lăng Xuyên khi tặng hoa, là không để
cho cô ghi hận anh đã hung hăng nhốt cô vào nhà vệ sinh, thật là rất
biết lấy lòng mà, nói xin lỗi nhưng lại khoe khoang, thực hết cách với
anh.
Đang suy nghĩ thì điện thoại di động lại reo lên tiếng tin
nhắn gửi đến, cô cầm di động ra rồi mở tin nhắn thì liền thấy là Sở Lăng Xuyên gửi tới. Anh hỏi cô có nhận được hoa không, có thích hay không,
cô liền trả lời : Đã nhận được hoa, anh tốt xấu em đều nhớ hết, chờ anh
trở lại sẽ tìm anh tính sổ. Chú ý thân thể đấy.
Gửi đi rồi thì
bên kia tin nhắn lại không có nhắn lại nên đoán chừng là anh đi làm việc rồi. Tố Tố cũng không có đợi hồi âm mà lại vùi đầu vào công việc tiếp.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, tâm tình của Tố Tố rất tốt.
Sau
khi tan việc thì cô cầm bó hoa này về nhà. Cũng bởi vì bó hoa này mà cô
đành xa xỉ gọi xe taxi một lần, xe buýt chen chúc đoán chừng sau khi về
nhà thì hoa này cũng quang can tư lệnh rồi (?).
Về đến nhà thì
chuyện đầu tiên Tố Tố làm là cắm bó hoa vào lọ hoa rồi lại ngơ ngác ngây ngốc gục xuống bàn nhìn một hồi, giống như đang suy nghĩ rất nhiều
chuyện nhưng lại giống như cái gì cũng không nghĩ, chẳng qua chỉ là một
mảng khoảng không.
Khi cô phục hồi tinh thần rồi xoay người nhìn lại, cả căn phòng lớn như vậy lại chỉ có chính cô, đột nhiên cảm thấy
cuộc sống của cô bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ, thiếu đi anh thì giống
như thiếu đi chút gì đó, là cái gì đây ?
Không phải không thừa
nhận, Sở Lăng Xuyên là một người có thể làm người khác cảm giác được rõ
ràng sự tồn tại của mình, coi như anh chỉ trở về một ngày hay là hai
ngày nhưng cũng đủ làm cho cô khó có thể bình tĩnh rồi. Chung đụng mỗi
một ngày nhưng hai người gần như đã giống hình với bóng rồi. Hơn nữa nói chung là sẽ có nhiều hoặc ít chuyện khó có thể quên được xảy ra làm cho trí nhớ của cô khắc sâu mà tự mình nhớ lại.
Cãi nhau, hạnh phúc, chiến tranh lạnh, vui vẻ, thậm chí ngay cả khi hai người cùng nhau ăn
cơm cô cũng đều khắc sâu, cùng với cảm giác lúc bản thân cô bình thường
hay là ăn cơm cùng người nhà lại không giống nhau. Bọn họ chung đụng mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc cũng đều đánh thẳng vào lòng cô. Lúc cô thích ứng được cảm giác đánh thẳng vào như vậy khi hai người ở cùng nhau thì anh
liền rút lui.
Giống như hai người đang đấu tranh anh dũng, khi
cô vừa quay đầu lại thì Sở Lăng Xuyên lại chợt không thấy, để lại cô một người đơn độc mà chiến đấu anh dũng. Cô đơn, trong lòng cũng không biết là tư vị gì nữa. Nhất là vào lúc này khi về nhà, nhìn căn phòng trống
không, cuối cùng lại nhớ tới từng hành động mà anh từng làm trong căn
phòng này, mỗi tiếng nói cử động, nhớ đến khi anh nghiêm mặt, khi lưu
manh tức giận, khi lại cực vô lại hay khi lại dịu dàng, vậy mà lại rõ
ràng ở trong đầu cô đến vậy.
Tố Tố ngồi cạnh bàn, ngơ ngác nhìn
hoa trong bình mà không hiểu sao hôm nay cô lại bị làm sao mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy, theo đạo lý thì cô đã qua cái tuổi đó rồi chứ.
Oh ! Cô chán nản (*) vuốt vuốt đầu mình, đứng dậy đánh mình hai cái, nâng
cao tinh thần một chút để đi nấu cơm, còn ngâm nga hát nữa chứ, dù sao
mà nói thì tâm tình cô cũng rất tốt.
(*) Ý ở đây là chị chán nản khi mình lại tự dưng đa sầu đa cảm đi nhớ cái này cái kia như vậy đó,
giải thích để mọi người không nhầm với phần dưới nhé.
Khi bận rộn để đồ ăn lên bàn xong rồi, lúc cô đang định chuẩn bị ăn thì một hồi
chuông cửa vang lên, Tố Tố tới cửa nhìn thì lại là Mạc Tiểu Nhiên mấy
ngày nay không thấy đây. Mạc Tiểu Nhiên giá lâm, đương nhiên là đã có
chuyện.
Tố Tố để Mạc Tiểu Nhiên đi vào rồi trêu ghẹo nói : "Ơ, hôm nay trận gió nào đã thổi ngài tới đây vậy."
"Mình đây không phải là nhớ tới cậu một mình cô đơn mà tốt bụng đến đây chơi
cùng cậu sao. Oa, cậu nấu cơm sao, mình ngửi thấy mùi thức ăn thật thơm, vừa đúng lúc đang đói bụng." Mạc Tiểu Nhiên rất không khách sáo nói.
"Mũi của cậu đủ linh hoạt, nhanh đi rửa tay đi, vừa đúng lúc cùng mình ăn
cơm." Tố Tố vừa nói vừa đẩy Mạc Tiểu Nhiên đến cửa nhà vệ sinh rồi sau
đó trở về phòng bếp, lấy bát đũa, hai món ăn một món canh, vừa đủ hai
người các cô ăn.
Sau khi rửa tay thì Mạc Tiểu Nhiên đi tới phòng
ăn, ngồi đối diện Tố Tố "Mình không khách sáo đâu, tiểu dạng, cậu thế
nhưng học được nấu ăn." Nói xong cô cũng không khách sáo mà bắt đầu ăn
"Thủ nghệ không tệ đâu."
"Ăn ngon thì liền ăn nhiều một chút đi, không đủ thì tí nữa mình trộn sa lát cho."
"Đủ rồi đủ rồi, buổi tối ăn nhiều sẽ bị mập ra."
Sau khi hai người cười cười nói nói và cơm nước xong xuôi thì liền ngồi ở
phòng khách xem ti vi. Mạc Tiểu Nhiên đột nhiên mở miệng nói cho Tố Tố,
cô tối hôm nay sẽ ở đây, điều này lại làm cho Tố Tố có chút giật mình.
Mạc Tiểu Nhiên đã quen giường nên chưa bao giờ qua đêm ở nhà người khác, điều này làm cho Tố Tố cảm thấy nha đầu này nhất định là có chuyện,
liếc nhìn cô một cái rồi nói : "Mạc Tiểu Nhiên, nói đi, rốt cuộc là có
chuyện gì. Mình nhớ là cậu đã quen giường đấy, không nói thì đừng trách
mình vứt cậu ra cửa."
"Tố Tố, Tố Tố thân mến à. Cậu sẽ không tàn
nhẫn như vậy chứ, mình nhưng là chị em tốt nhất của cậu đó, cậu nhẫn tâm nhìn mình không có nhà để về sao."
Mạc Tiểu Nhiên túm tay Tố Tố
mà làm nũng làm cho cô cảm thấy cả người nổi hết da gà, bất đắc dĩ nói : "Được rồi, được rồi, không nói thì mình cũng không tin cậu có thể vẫn
không để cho mình biết. Nhìn phần cậu đáng thương như vậy nên mình sẽ để cậu ở lại một đêm đi."
"A vậy mình cũng đi tắm. Tìm đồ ngủ cho mình nhé."
Tố Tố đối với Mạc Tiểu Nhiên thì trực tiếp hết chỗ nói rồi, đứng dậy mà đi tìm cho cô một bộ đồ ngủ để mặc.Sau khi hai người tắm rửa liền đi ngủ,
nhưng mà Mạc Tiểu Nhiên đã quen giường nên một đêm cũng ngủ không ngon.
Tố Tố tất nhiên là không tồn tại vấn đề quen giường nên ngủ đến thiên hôn
địa ám. Buổi sáng khi tỉnh dậy thì thì thấy Mạc Tiểu Nhiên với hai con
mắt gấu trúc (0.0) làm cô không nhịn được mà nghĩ rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì lại khiến cho Mạc Tiểu Nhiên hy sinh một đêm mà ngủ cùng cô?
Nhưng mà Mạc Tiểu Nhiên không nói thì cô cũng không tiện đi tra hỏi ngọn nguồn, một ngày nào đó cô sẽ biết thôi. Cô tin chắc vậy.
Tố Tố
nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng rồi cùng Tiểu Nhiên ăn cơm, xong liền cầm
cặp ra cửa. Mạc Tiểu Nhiên ngáp cả ngày, dáng vẻ thiếu ngủ đến đáng
thương. Tố Tố thì lại tinh thần phấn chấn với vẻ mặt rạng rỡ. Hai người
một trước một sau ra khỏi khu nhỏ, lúc đang chờ xe buýt thì liền có một
người đàn ông chặn lại đường đi của hai người.
Tố Tố định thần
nhìn lại liền có chút kinh ngạc, thế nhưng lại là Cố Minh Thành. Mạc
Tiểu Nhiên bỗng thay đổi, dáng vẻ như gặp phải quỷ : "Cậu ở đây làm cái
gì vậy ?"
Cố Minh Thành ngược lại rất bình tĩnh, cười cười nói : "Mình đi ngang qua, vừa đúng lúc vậy mình đưa hai người đi làm nhé."
Không đúng, hai người này có chuyện rồi. Tố Tố nghi hoặc đánh giá Mạc Tiểu
Nhiên cùng Cố Minh Thành, đang lúc cô muốn nói chuyện thì Mạc Tiểu Nhiên không khách sáo nói : "Tự chúng tôi sẽ ngồi xe, còn phải nhờ cậu đưa đi sao ?"
Mạc Tiểu Nhiên nói xong kéo tay Tố Tố đi, Cố Minh Thành
lại một phen kéo lại tay của Mạc Tiểu Nhiên tạo nên một vòng quái dị,
một người đàn ông hai cô gái lại tay cầm tay mà lôi lôi kéo kéo ở chỗ
này, không quái dị mới là lạ. Cố Minh Thành cầu cứu nhìn về phía Tố Tố : "Chị dâu, em tìm Tiểu Nhiên có chút việc, có thể giúp đỡ em chút được
hay không ?"
"Tố Tố, mình cùng anh ta không có chuyện gì cả, chúng ta đi, Cố Minh Thành, cậu buông tay ra."
Mạc Tiểu Nhiên nói xong muốn kéo Tố Tố đi nhưng Cố Minh Thành lại không
buông tay của Mạc Tiểu Nhiên. Mạc Tiểu Nhiên cũng không buông Tố Tố, vừa một hồi lôi kéo lại lôi kéo lần nữa, ai cũng đều khó khăn. Tố Tố bất
đắc dĩ rồi, làm như vậy là làm khó cô, rất không tốt bụng mà đẩy tay Mạc Tiểu Nhiên ra : "Mình nói cho hai người các cậu, có chuyện gì thì nhanh chóng nói rõ ràng đi, mình còn phải đi làm đấy. Tiểu Nhiên mình đi
trước nhé."
Tố Tố nói xong xoay người rời đi, Mạc Tiểu Nhiên nhìn bóng lưng Tố Tố mà tức giận gào : "An Nhược Tố cậu cái người phản bội
này, có phải bằng hữu của mình không vậy ? Mình chọn lầm bạn tốt, chọn
lầm bạn tốt rồi !"
Nghe được Mạc Tiểu Nhiên than vãn nhưng Tố Tố
cũng không quay đầu lại, chào một cái rồi tiếp tục đi. Mạc Tiểu Nhiên
thì bị Cố Minh Thành kéo đi mà nhét vào trong xe, sau đó Cố Minh Thành
lái xe như một làn khói mà rời đi. Tố Tố dám chắc, hôm nay khi hết giờ
làm Mạc Tiểu Nhiên nhất định sẽ tới trường học chặn cô lại.
Sự
thật đã chứng minh, Tố Tố rất hiểu rõ Mạc Tiểu Nhiên. Sau khi cô hết giờ làm, mới ra cổng trường liền bị Mạc Tiểu Nhiên chặn lại mà không nói
hai lời liền kéo cô đi, đi tới trước xe của Mạc Tiểu Nhiên liền mở cửa
lên xe. Khi Mạc Tiểu Nhiên khởi động xe mà đi về một hướng nào đó thì
mới mở miệng nói chuyện : "An Nhược Tố, mình nói cho cậu một chút, cậu
có còn là bạn bè của mình hay không vậy ? Thế nhưng lại ném mình cho Cố
Minh Thành rồi liền đi luôn, cậu không sợ mình bị bắt nạt sao. Cậu đúng
là cũng quá không chính nghĩa đi ?"
Mặc dù An Nhược Tố tên có một chữ "trắng" nhưng cô cũng không phải ngồi không đâu, nhíu mày nói :
"Cậu ấy còn có thể ăn cậu sao, cậu không ăn cậu ta đã không tệ rồi. Mình đối với cậu rất yên tâm, hơn nữa người nào đó cũng không có nói cho
mình biết có chuyện gì mà."
Mạc Tiểu Nhiên im lặng, cuối cùng hung hăng nói : "An Nhược Tố, cậu lợi hại, bữa tối mời cậu."
Lần này hai người không có đi nhà hàng món cay Tứ Xuyên mà lại đi ăn món ăn Hồ Nam. Bây giờ Mạc Tiểu Nhiên hoàn toàn cố gắng tránh gặp Cố Minh
Thành rồi, sợ gặp phải Cố Minh Thành mà nhà hàng món cay Tứ Xuyên cũng
không dám đi. Lúc ăn cơm Tố Tố mới từ trong lời nói ấp a ấp úng mà mơ hồ kia hiểu rõ được. Thì ra đêm sinh nhật cô hôm đó thì Mạc Tiểu Nhiên và
Cố Minh Thành đã có một đêm kích tình, sau khi xong rồi thì Mạc Tiểu
Nhiên lại bắt đầu trốn tránh Cố Minh Thành.
Nghe được chuyện
giữa Mạc Tiểu Nhiên và Cố Minh Thành kia là gì, đầu tiên Tố Tố bị kinh
hãi rồi sau đó lại là không rõ vì sao lại thành mối quan hệ như kẻ thù
vậy, cô liền nhịn không được hỏi : "Tiểu Nhiên, cậu không thích Cố Minh
Thành sao ?"
"Không thích."
Mạc Tiểu Nhiên dứt khoát trả
lời lại lần nữa làm kinh hãi Tố Tố, cô trợn to hai mắt nhìn chằm chằm
Mạc Tiểu Nhiên : "Không thích thì làm sao lại phát triển tới bước này
ngày hôm nay chứ ? Cậu rốt cuộc đã nghĩ gì vậy ?"
"Mình coi cậu
ấy là bạn bè có được hay không." Mạc Tiểu Nhiên vẻ mặt buồn rầu, hối
hận, vò đầu nói : "Cái kia chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi, một lần
trong nháy mắt bị kích thích mà ma xui quỷ khiến, không phải là vì tình
yêu đâu."
"Cho nên cậu liền trốn tránh cậu ấy ? Nhưng mà tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp." Kích tình là ma quỷ đấy. Tố
Tố không nhịn được muốn tốt cho chị em của mình mà đồng cảm một phen,
cái này thật là một chuyện khó xử mà "Cậu định làm như thế nào đây ?"
Mạc Tiểu Nhiên buông tay ra "Không biết nữa, trước tiên tránh mấy ngày rồi nói sau."
Đang nói đến đây thì điện thoại di động của Tố Tố vang lên, là tiếng ngáy
khiến cho người khác muốn cười, liền đưa tới mấy ánh mắt dò xét. Tố Tố
vội vàng lấy điện thoại ra nghe máy, bên trong truyền đến tiếng nói của
Sở Lăng Xuyên : "Tiểu bảo bối, em đang làm gì vậy ?"
Mạc Tiểu
Nhiên đoán là chồng nhà Tố Tố gọi tới nên liền nháy mắt về phía Tố Tố,
nhỏ giọng nói : "Chồng cậu chắc gọi điện thoại kiểm tra đây mà, xem cậu
có hồng hạnh xuất tường (*) hay không."
(*) hồng hạnh xuất tường : nghĩa là ngoại tình đó, nhưng trong câu này mình để nguyên vì nghe nó hay hơn nhiều.
"Tới địa ngục đi." Tố Tố liếc mắt nhìn Tiểu Nhiên một cái, lại không nhịn
được cười mà hạ thấp giọng nói : "Em đang ăn cơm với Tiểu Nhiên đây, còn anh đã ăn chưa ?"
"Mới vừa ăn thôi. Tiểu bảo bối, anh muốn em
làm thịt gà xào cay nhưng mà Chủ Nhật tuần này anh không về được, em nói phải làm sao bây giờ ?"
Tố Tố hiểu Sở Lăng Xuyên nói lời này có ý gì, là muốn cô đi thăm anh mà lại cố ý giả bộ không hiểu, cô liền trêu
chọc anh : "Gặm ? Để em nghĩ một chút, cái kia nếu không thì em làm xong rồi chuyển phát nhanh đến cho anh ?"
Sở Lăng Xuyên bên kia tim
của anh đã yên lặng rơi lệ rồi, cô gái này vẫn giận anh đi. Anh muốn
chính là người làm thịt gà xào cay, không phải thịt gà : "Cái đấy nhiều
phiền toái lắm, em trực tiếp nhanh chóng đưa tới là được."
"Vậy đến lúc đó em sẽ xem một chút, nếu công ty chuyển phát nói cho phép chuyển người sống thì em sẽ chuyển phát mình qua."
Tố Tố vừa mới nói xong thì Sở Lăng Xuyên liền nói thẳng : "Được, anh sẽ
chờ chuyển phát nhanh. Các em cứ từ từ ăn, anh còn có việc nên cúp máy
trước."
"Em còn chưa nói hết đâu." Tố Tố nói nhưng không có người trả lời, bên kia đã cúp máy rồi. Không chịu nổi người này rồi, bao giờ
cũng không cho người ta cơ hội nói hết, thật quá đáng mà. Thân thể Mạc
Tiểu Nhiên run lên, cau mày nói : "Ôi chao, buồn nôn chết mất, ăn cơm
đi, đừng làm cho mình ăn không trôi nữa. Mình nói cho cậu, cách điện
thoại cũng có thể tán tỉnh ve vãn. Mình thật phục cậu."
Tố Tố liếc cô một cái, rất oan uổng nói : "Mình nào có tán tỉnh ve vãn, đây là nói chuyện bình thường có được không ?"
"Bình thường ? Cái này cũng gọi là bình thường, cậu cũng không chú ý đến
giọng nói của mình sao, trở nên mềm mại làm nũng, thật buồn nôn mà." Mạc Tiểu Nhiên vừa nói liền run lên, dáng vẻ bị buồn nôn đến run rẩy.
"Mình nói cậu vừa mất thân, thế nào mà ngay cả trí khôn trong đầu cũng đi theo mất rồi."
Ăn bữa tối xong, Tố Tố cùng Mạc Tiểu Nhiên liền ai về nhà nấy nhưng mà Tố
Tố trở về lại là nhà ba mẹ. Lúc về đã 8 giờ nên người trong nhà cũng
chưa ngủ mà đang ở phòng khách xem ti vi, Soái Ca thì đang ở trên đất
chơi vui vẻ nên đều không để ý đến cô.
"Ba mẹ, con đã về rồi đây. Soái Ca, chị về rồi đây."
Lý Nguyệt Hương thấy Tố Tố về liền hỏi một chút : "Làm sao mà giờ này lại
về, có phải cùng Tiểu Nhiên chúng nó đi chơi hay không ?"
Tố Tố
đi tới mà ôm lấy mẹ "Mẹ, người hiểu con rất rõ. Mới vừa nãy con ở cùng
Tiểu Nhiên. Cơm con cũng ăn rồi. Hôm nay con sẽ ở lại chỗ này không đi,
được không vậy ?"
Đang nói thì điện thoại trong nhà vang lên, ba
An liền đưa tay nhận máy, sau khi nói mấy câu liền đưa điện thoại cho Tố Tố : "Là Xuyên tử."
Hả ? Không phải vừa mới gọi điện tới hay sao ? Hơn nữa anh làm sao mà biết cô sẽ về đây, Tố Tố nhận lấy rồi để bên
tai, không nhịn được hỏi : "Làm sao mà anh biết em ở chỗ này vậy ?"
Giọng nói của Sở Lăng Xuyên thật thấp mà trầm trầm xuyên thấu qua điện thoại
truyền tới : "Điện thoại di động của em gọi không được, gọi về nhà mình
cũng không có người nhận cho nên liền gọi tới đây hỏi thôi. Sau này nên
về nhà sớm một chút đấy, buổi tối không an toàn biết chưa ?"
"A ? Thật xin lỗi, làm anh lo lắng đi. Điện thoại di động của em có lẽ bị
hết pin rồi, em không sao cả, anh yên tâm đi." Tố Tố lúc này cũng hiểu,
anh gọi điện thoại tới chính là muốn hỏi cô một chút đã về nhà chưa, là
lo lắng cô.
Hai người lại nói một lát nữa rồi Sở Lăng Xuyên để Tố Tố đưa điện thoại cho Nguyệt Hương, thăm hỏi hai vị trưởng bối, lúc này mới cúp điện thoại, Lý Nguyệt Hương hỏi Tố Tố : "Xuyên tử Chủ Nhật này
lại không về sao ?"
Tố Tố đùa nghịch với Soái Ca, trả lời mẹ mình : "Vâng, anh ấy nói không trở về được nên muốn con đi thăm anh ấy."
Lý Nguyệt Hương nghe Tố Tố muốn đi thăm Sở Lăng Xuyên thì giống như rất
vui vẻ liền vội nói : "Vừa đúng lúc mẹ làm chút thịt bò khô cùng pa tê,
con mang đến cho Xuyên tử đi."
Tố Tố vừa nghe mẹ so với cô còn
kích động hơn thì liền vội nói : "Mẹ à, thân thể mẹ không tốt thì cũng
đừng giằng co. Trong siêu thị có bán mà, con mua qua đó mua một chút là
được."
Mặc dù Tố Tố nói như vậy nhưng Lý Nguyệt Hướng vẫn kiên
trì làm theo ý nghĩ của chính mình. Định ở thứ Năm này mà tìm người giúp đỡ làm rất nhiều thịt bò khô cùng thịt pa tê để chờ Tố Tố mang đến cho
Sở Lăng Xuyên.
Sau khi ngày hôm nay qua thì ngày hôm sau Tố Tố
cũng đã ở trong điện mà thông báo cho Sở Lăng Xuyên rồi. Thảo luận thứ
Sáu tuần này sẽ để Sở Lăng Xuyên ở chỗ xuống xe chờ cô. Bởi vì xin nghỉ
với trường học sẽ không tốt nên sau khi tan việc liền đi cho nên đến
được đó thì trời cũng đã tối đen rồi.
Sở Lăng Xuyên nghe được Tố
Tố sẽ tới thì trong lòng đương nhiên vui vẻ, chờ đợi và mong ngóng. Rất
nhanh đã đến thứ Sáu, sáng sớm anh liền gọi điện cho Tố Tố, dặn dò cô
trên đường đi chú ý an toàn, cố gắng lên đường sớm một chút.
Buổi tối ngày trước đó thì Tố Tố ngủ ở nhà ba mẹ cho nên sáng sớm Lý Nguyệt
Hương đã sắp xếp thu thập xong đồ bà đã chuẩn bị cùng với đồ Tố Tố mua.
Để Tố Tố trực tiếp đi đến trường học thì như vậy sẽ không lãng phí thời
gian bắt xe về nhà, hi vọng cô đến sớm một chút.
Đồ đạc được sắp
xếp đầy một túi đeo trên lưng, cũng xếp thêm một bộ quần áo đã giặt. Bởi vì gần trường học không có trạm xe nên sau khi tan giờ làm thì đồng
nghiệp đã đưa cô đi một đoạn đường rồi thuận lợi đến chỗ đợi xe, không
có chậm trễ thời gian.