Sở Lăng Xuyên còn
muốn tiếp tục nhưng Tố Tố lại đưa tay chắn mặt anh, không cho anh hôn
khắp nơi. Ánh mắt anh u ám nhìn Tố Tố, lộ ra đều là nhớ nhung và tha
thiết. Anh nhếch môi cười khẽ, cũng đưa tay nắm lấy mặt của Tố Tố, trầm
giọng nói : "Tiểu bảo bối, thật sự muốn em mà, nghĩ đến tâm anh đều đau, mau xoa cho anh đi."
Nói xong lại túm tay Tố Tố dán lên trên
ngực anh, lòng bàn tay Tố Tố bị bắt phải dán vào một mảnh lửa nóng trên
ngực anh, rắn chắc, có lực làm cho cô nhịn không được đỏ mặt, muốn nói
chuyện nhưng nụ hôn của anh lại hạ xuống, một hồi hôn vội vã,
Tố
Tố tránh né nụ hôn của anh, rốt cục có lúc rảnh mà tay che cái miệng làm loạn của anh, đứt quãng nói : "Phải....Sở Lăng Xuyên, dừng lại, em có
lời muốn nói, đừng làm loạn....."
Sở Lăng Xuyên hô hấp có chút
không ổn định, vẫn là dừng hôn lại, nhưng tay vẫn còn làm loạn khắp nơi. Cô gái này, chuyện gì cũng phải nói lúc này, đây không phải là thực sự
tra tấn người khác sao "Nói đi."
Tố Tố trông chừng miệng của anh, không thể trông nom được tay anh, giọng nói bất ổn : "Phiền ngài, về
sau trước khi về nhà có thể báo trước một tiếng hay không, đừng hơn nửa
đêm đột nhiên xuất hiện mà dọa người, được chứ ?"
Bị Tố Tố nói
như vậy, Sở Lăng Xuyên liền làm dáng vẻ tủi thân, tội nghiệp nói : "Tiểu bảo bối, anh đây không phải nghĩ sẽ cho em một cái kinh hỉ sao (*). Em
đây là không muốn anh trở về ?"
(*) kinh hỉ : kinh ngạc + vui mừng
"Hả ? Không phải, không phải, không có không muốn anh trở về, chính
là....chính anh biết em nhát gan mà cho nên tiếp nhận được đầu tiên là
kinh sợ, sau mới là vui mừng. Cái này, chào mừng anh về nhà tiểu Xuyên
Xuyên." Tố Tố nói xong còn vỗ tay "bốp bốp" vài cái tỏ vẻ nhiệt liệt
hoan nghênh.
"Cái này cũng kém không nhiều lắm." Đối với biểu
hiện của Tố Tố thì Sở Lăng Xuyên rất hài lòng, đang muốn tiếp tục thì Tố Tố lại đẩy anh "Sở Lăng Xuyên, có thể hỏi một chút hay không. Anh cái
người này hơn mười ngày một chút tin tức cũng không có là cái tình huống gì ? Thần long thấy đầu không thấy đuôi (*), phất phất ông tay áo đi
rồi lại phất phất ống tay áo đã trở về, là cái tình huống gì vậy ?"
(*) Ý chị là anh đi thì chị biết nhưng về thì không ai biết đó.
Tiểu nha đầu lừa đảo biết tìm anh, biết nhớ anh thật là không dễ dàng mà.
Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Tố Tố
"Không nên hỏi thì đừng hỏi. Vẫy vẫy em lại thành thói quen."
"Được được, em không hỏi, em mới không hiếm lại để biết đâu. Nhưng mà có
chuyện em lại nghĩ là muốn nói đi, vẫn là tốt bụng nói cho anh." Tố Tố
vừa nói xong eo đã bị Sở Lăng Xuyên nhéo một chút, ngứa, nhịn không được mà vặn vẹo thân thể một chút, trong lúc vô tình nhìn thấy thời gian đã
hơn 11 giờ "Đừng làm loạn, em muốn nói chuyện chình là ngày mai phải đi
làm, van cầu ngài phá lệ khai ân để cho em ngủ một giấc an ổn đi. Hơn
nữa BCS cũng không có."
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt kìm nén, quên đi,
trước bỏ qua cho cô. Thứ nhất là nhìn phần ngày mai cô phải đi làm, thứ
hai là bởi vì không có BCS cũng không thể tận hứng cho nên anh nhịn :
"Được, vậy anh đành uất ức một đêm, tạm thời tha cho em một mạng."
Tố Tố im lặng, Sở Lăng Xuyên lại ôm Tố Tố vào trong ngực, ôm nhau ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên ra ngoài chạy bộ thì lúc về có mua bữa
sáng. Tố Tố cũng đã rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng thì Sở Lăng Xuyên
muốn đưa Tố Tố đi làm, lúc này cô mới nói : "Mẹ chúng ta bị bệnh, hiện
tại đang ở bệnh viện nên anh đi thăm một chút đi."
"Vào viện sao
?" Sở Lăng Xuyên nhướng mày, tâm nhảy lên liền vội vàng hỏi : "Bị bệnh
gì, làm sao mà tối hôm qua không nói cho anh."
Tố Tố đổi giày
xong liền quay đầu nhìn anh một cái : "Bị sỏi thận, đã làm phẫu thuật
rồi nên đoán chừng rất nhanh là có thể xuất viện. Anh đừng lo lắng, dì
giúp việc đã ở đó chăm sóc rồi. Ngày hôm qua em không nói cho anh biết
là bởi vì thời gian quá muộn rồi, cho dù anh có qua đó thì mẹ cũng ngủ
rồi, cho nên mới không nói cho anh biết."
Sở Lăng Xuyên nghe được là không làm sao thì trái tim lơ lửng lúc này cũng hạ xuống, nhưng cùng lúc đó thì trong lòng cũng tràn đầy đau lòng, không lên tiếng mà ôm lấy Tố Tố đi ra cửa, vội vàng đi đến bệnh viện.
Vốn là Triệu Đình
Phương nằm viện ba bốn ngày là có thể xuất viện cho nên khi thời gian
vừa đến liền ồn ào phải ra viện. Bà cũng không nguyện ý ở bệnh viện
nhiều thêm một ngày, cũng không có chuyện gì thì ở nhờ chỗ này làm gì,
cho nên sáng sớm liền thúc giục ba Sở làm thủ tục xuất viện.
Khi
Sở Lăng Xuyên chạy tới thì lại vượt qua mẹ mình đang ra khỏi viện, Triệu Đình Phương thấy con trai xuất hiện thì trong lúc nhất thời có tinh
thần hơn lúc trước "Tiểu Xuyên, sao con lại tới đây, con trở về lúc nào
vậy ?"
"Mẹ à, làm sao mà người bị ốm mà cũng không nói cho con."
Trong lòng Sở Lăng Xuyên tràn đầy đau lòng cùng hụt hẫng, khi mẹ mình
cần mình nhất thì từ đầu đến cuối anh không có cách nào để chăm sóc bên
cạnh "Đã khỏe chưa ạ ?"
Mặt Triệu Đình Phương không quan tâm,
giống như chỉ là cảm vặt nên không có gì lớn liền cười lớn : "Sớm đã
không sao. Ngày hôm qua đã có thể xuất viện nhưng ba con không cho,
không phải là để mẹ ở lại thêm một ngày sao, hôm nay đã có thể xuất
viện."
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn sắc mặt mệt mỏi của ba mình
một chút "Ba à, sắc mặt của người không tốt lắm, mấy ngày nay ba đã mệt
nhọc đi."
Sở Ba nhìn Sở Lăng Xuyên một chút rồi lại nhìn về phía
vợ mình, cười cười nói : "Ba đây là lo lắng thôi, ngược lại Tố Tố mấy
ngày nay đã chịu vài đêm đoán chừng là mệt muốn chết rồi."
Triệu
Đình Phương lại trách mắng : "Mẹ cũng đã nói với Tố Tố đừng nói cho con, đứa nhỏ này thật là miệng không kín mà, mẹ đây cũng không làm sao."
"Được rồi, bà cũng đừng ngoài miệng một kiểu trong lòng một kiểu. Con trai có thể tới trong lòng bà cũng thầm vui mừng đi. Còn nữa, Tố Tố nói cho
Tiểu Xuyên cũng không phải là muốn cho trong lòng bà vui vẻ sao, sớm
bình phục hay sao ?"
Triệu Đình Phương không nói gì, nhịn không
được mà cười khẽ. Xem ra lời của ba Sở đã trúng suy nghĩ của bà rồi, Sở
Lăng Xuyên vốn còn lo lắng quan hệ giữa Tố Tố và mẹ mình đây, hiện tại
xem ra đã không có gì phải lo lắng rồi.
Thủ tục xuất viện cũng đã làm xong, dưới sự hướng dẫn của Sở Lăng Xuyên thì Triệu Đình Phương
cũng thuận lợi xuất viện. Về đến nhà, Triệu Đình Phương và ba Sở ngủ cho tới trưa, Sở Lăng Xuyên thì lại gọi điện thoại cho Tố Tố nói cho cô
biết mẹ đã xuất việc. Buổi trưa sau khi cô cũng đừng tự đi qua, buổi
chiều sau khi tan việc anh sẽ đến đón cô.
Triệu Đình Phương ở
bệnh viện mấy ngày cũng không nghỉ ngơi được tốt, ba Sở lại lo lắng cho
bà nên cũng không kiên định quá. Hiện tại cũng đã về nhà cho nên hai
người thực sự ngủ cho tới trưa, khi tỉnh lại đã là....buổi trưa.
Trong phòng rất yên tĩnh, khi hai người chậm rãi đi ra từ phòng ngủ thì đúng
lúc cô giúp việc cũng từ phòng bếp đi ra. Định đi đến xem hai người đã
tỉnh dậy hay chưa, sắp ăn cơm nên khi thấy hai người đi ra liền vội nói : "Tỉnh rồi, vừa đúng lúc cơm chín đó."
"Đây là do ở nhà tốt, coi
như phòng bệnh có tốt hơn nữa nhưng nói chung cảm thấy có cái gì đó
không đúng." Triệu Đình Phương vừa nói vừa cùng ba Sở đi tới phòng ăn.
Trên bàn thức ăn tỏa ra mùi thơm làm người ta muốn nhanh chóng ăn.
Hai người nghe thấy trong phòng bếp có người vẫn đang xào rau mà Triệu Đình Phương liền nhịn không được hỏi cô giúp việc sau lưng : "Người nào đang ở trong phòng bếp vậy ?"
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt kìm nén, quên đi,
trước bỏ qua cho cô. Thứ nhất là nhìn phần ngày mai cô phải đi làm, thứ
hai là bởi vì không có BCS cũng không thể tận hứng cho nên anh nhịn :
"Được, vậy anh đành uất ức một đêm, tạm thời tha cho em một mạng."
Tố Tố im lặng, Sở Lăng Xuyên lại ôm Tố Tố vào trong ngực, ôm nhau ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên ra ngoài chạy bộ thì lúc về có mua bữa
sáng. Tố Tố cũng đã rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng thì Sở Lăng Xuyên
muốn đưa Tố Tố đi làm, lúc này cô mới nói : "Mẹ chúng ta bị bệnh, hiện
tại đang ở bệnh viện nên anh đi thăm một chút đi."
"Vào viện sao
?" Sở Lăng Xuyên nhướng mày, tâm nhảy lên liền vội vàng hỏi : "Bị bệnh
gì, làm sao mà tối hôm qua không nói cho anh."
Tố Tố đổi giày
xong liền quay đầu nhìn anh một cái : "Bị sỏi thận, đã làm phẫu thuật
rồi nên đoán chừng rất nhanh là có thể xuất viện. Anh đừng lo lắng, dì
giúp việc đã ở đó chăm sóc rồi. Ngày hôm qua em không nói cho anh biết
là bởi vì thời gian quá muộn rồi, cho dù anh có qua đó thì mẹ cũng ngủ
rồi, cho nên mới không nói cho anh biết."
Sở Lăng Xuyên nghe được là không làm sao thì trái tim lơ lửng lúc này cũng hạ xuống, nhưng cùng lúc đó thì trong lòng cũng tràn đầy đau lòng, không lên tiếng mà ôm lấy Tố Tố đi ra cửa, vội vàng đi đến bệnh viện.
Vốn là Triệu Đình
Phương nằm viện ba bốn ngày là có thể xuất viện cho nên khi thời gian
vừa đến liền ồn ào phải ra viện. Bà cũng không nguyện ý ở bệnh viện
nhiều thêm một ngày, cũng không có chuyện gì thì ở nhờ chỗ này làm gì,
cho nên sáng sớm liền thúc giục ba Sở làm thủ tục xuất viện.
Khi
Sở Lăng Xuyên chạy tới thì lại vượt qua mẹ mình đang ra khỏi viện, Triệu Đình Phương thấy con trai xuất hiện thì trong lúc nhất thời có tinh
thần hơn lúc trước "Tiểu Xuyên, sao con lại tới đây, con trở về lúc nào
vậy ?"
"Mẹ à, làm sao mà người bị ốm mà cũng không nói cho con."
Trong lòng Sở Lăng Xuyên tràn đầy đau lòng cùng hụt hẫng, khi mẹ mình
cần mình nhất thì từ đầu đến cuối anh không có cách nào để chăm sóc bên
cạnh "Đã khỏe chưa ạ ?"
Mặt Triệu Đình Phương không quan tâm,
giống như chỉ là cảm vặt nên không có gì lớn liền cười lớn : "Sớm đã
không sao. Ngày hôm qua đã có thể xuất viện nhưng ba con không cho,
không phải là để mẹ ở lại thêm một ngày sao, hôm nay đã có thể xuất
viện."
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn sắc mặt mệt mỏi của ba mình
một chút "Ba à, sắc mặt của người không tốt lắm, mấy ngày nay ba đã mệt
nhọc đi."
Sở Ba nhìn Sở Lăng Xuyên một chút rồi lại nhìn về phía
vợ mình, cười cười nói : "Ba đây là lo lắng thôi, ngược lại Tố Tố mấy
ngày nay đã chịu vài đêm đoán chừng là mệt muốn chết rồi."
Triệu
Đình Phương lại trách mắng : "Mẹ cũng đã nói với Tố Tố đừng nói cho con, đứa nhỏ này thật là miệng không kín mà, mẹ đây cũng không làm sao."
"Được rồi, bà cũng đừng ngoài miệng một kiểu trong lòng một kiểu. Con trai có thể tới trong lòng bà cũng thầm vui mừng đi. Còn nữa, Tố Tố nói cho
Tiểu Xuyên cũng không phải là muốn cho trong lòng bà vui vẻ sao, sớm
bình phục hay sao ?"
Triệu Đình Phương không nói gì, nhịn không
được mà cười khẽ. Xem ra lời của ba Sở đã trúng suy nghĩ của bà rồi, Sở
Lăng Xuyên vốn còn lo lắng quan hệ giữa Tố Tố và mẹ mình đây, hiện tại
xem ra đã không có gì phải lo lắng rồi.
Thủ tục xuất viện cũng đã làm xong, dưới sự hướng dẫn của Sở Lăng Xuyên thì Triệu Đình Phương
cũng thuận lợi xuất viện. Về đến nhà, Triệu Đình Phương và ba Sở ngủ cho tới trưa, Sở Lăng Xuyên thì lại gọi điện thoại cho Tố Tố nói cho cô
biết mẹ đã xuất việc. Buổi trưa sau khi cô cũng đừng tự đi qua, buổi
chiều sau khi tan việc anh sẽ đến đón cô.
Triệu Đình Phương ở
bệnh viện mấy ngày cũng không nghỉ ngơi được tốt, ba Sở lại lo lắng cho
bà nên cũng không kiên định quá. Hiện tại cũng đã về nhà cho nên hai
người thực sự ngủ cho tới trưa, khi tỉnh lại đã là....buổi trưa.
Trong phòng rất yên tĩnh, khi hai người chậm rãi đi ra từ phòng ngủ thì đúng
lúc cô giúp việc cũng từ phòng bếp đi ra. Định đi đến xem hai người đã
tỉnh dậy hay chưa, sắp ăn cơm nên khi thấy hai người đi ra liền vội nói : "Tỉnh rồi, vừa đúng lúc cơm chín đó."
"Đây là do ở nhà tốt, coi
như phòng bệnh có tốt hơn nữa nhưng nói chung cảm thấy có cái gì đó
không đúng." Triệu Đình Phương vừa nói vừa cùng ba Sở đi tới phòng ăn.
Trên bàn thức ăn tỏa ra mùi thơm làm người ta muốn nhanh chóng ăn.
Hai người nghe thấy trong phòng bếp có người vẫn đang xào rau mà Triệu Đình Phương liền nhịn không được hỏi cô giúp việc sau lưng : "Người nào đang ở trong phòng bếp vậy ?"
Cô giúp việc vội nói : "Hôm nay đồ ăn
thế nhưng đều không phải tôi làm mà là Xuyên Tử làm. Tôi thật không nghĩ tới Xuyên Tử sẽ nấu cơm nên liền đi xem sách nấu ăn một chút, xào một
chút là được, hơn nữa mùi còn rất thơm."
Lúc này Sở Lăng Xuyên
vừa bưng món ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra ngoài, thấy ba mẹ liền
cười nói : "Ba mẹ đã dậy rồi. Vừa lúc ăn cơm, mẹ nên ăn nhẹ nên đặc biệt vì mẹ mà làm đó."
Triệu Đình Phương nhìn con trai làm một bàn
thức ăn như vậy thì trong lòng vừa vui vẻ vừa đau lòng, không nhịn được
mà nói : "Được được nhưng con vào phòng bếp làm gì, thật vất vả mới trở
lại một chuyến thì nghỉ ngơi là được."
Sở Lăng Xuyên đặt món ăn
trên bàn, đi tới nắm bả vai Triệu Đình Phương mà đỡ bà ngồi xuống "Mẹ à, người hiện tại phải làm chính là cho con trai chút mặt mũi mà cùng ba
ăn nhiều một chút đấy. Ba, người ăn cơm."
Ba người ngồi xung
quanh một chỗ, vô cùng náo nhiệt mà ăn cơm, Triệu Đình Phương và ba Sở
đối với tay nghề của con trai thì khen không dứt miệng.
Lúc xế
chiều, anh trai Sở Lăng Xuyên đi công tác về thì biết được tin mẹ mình
bị bệnh, nhà cũng không trở về mà đơn vị cũng không lo lắng đi liền vội
vàng chạy đến, thấy mẹ mình không bị làm sao thì lúc này mới yên tâm.
Mãi cho đến buổi chiều thì Triệu Đình Phương liền đuổi mọi người đi, muốn
con trai cả nhanh về nghĩ ngơi, vừa trở về đã đến đây thì khẳng định sẽ
mệt chết mà ngày mai còn phải đi làm. Đuổi xong anh trai lại lại đuổi Sở Lăng Xuyên, để cho bọn họ cũng nhanh chóng về nhà, nên nhìn con gái thì nhìn con gái, nhìn vợ mình thì nhìn vợ mình. Bà cũng đã xuất viện nên
đã không sao nên không cần bọn họ chăm sóc.
Sở Lăng Xuyên cùng
anh trai cũng rời đi, mẹ mình đã không sao rồi thì bọn họ cũng yên tâm.
Sở Lăng Xuyên cùng anh trai đi trường học khác nhau để đón con gái còn
Sở Lăng Xuyên lại đi trường học để đón Tố Tố khi tan giờ.
Đi tới
cửa trường học, đợi 10 phút thì rốt cuộc cũng thấy được Tố Tố đang cùng
đồng nghiệp vừa đi vừa nói gì đó. Không cần Sở Lăng Xuyên gọi Tố Tố thì
cô cũng liền thấy được anh rồi, dáng người cao lớn liếc mắt đã thấy, cặp mắt sâu xa kia còn đang phóng điện về hướng cô nữa. Nói tạm biệt với
đồng nghiệp rồi Tố Tố cũng đi tới chỗ anh. Cô không nghĩ tới anh ở đây
nên nhịn không được hỏi : "Như thế nào mà anh không chăm sóc mẹ anh
nhiều hơn ?"
Đôi mắt Sở Lăng Xuyên vui vẻ nói : "Anh vốn muốn
chăm sóc mẹ nhưng mà không phải là mẹ để cho anh tới chỗ em sao, còn nói cái gì mà bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng nên liền đuổi anh cùng anh trai ra ngoài, anh đây là nahnh chóng tới đây báo cáo với em đấy."
"Thật nhiều lời." Tố Tố nhịn không được cười khẽ.
Hai người cười nói lên xe, Sở Lăng Xuyên khởi động xe rồi đi về phía trước. Lúc lái xe Sở Lăng Xuyên không nhịn được mà quay đầu liếc mắt nhìn Tố
Tố, còn dơ một cánh tay sờ sờ đầu nhỏ của Tố Tố "Tiểu bảo bối, mấy ngày
nay chăm sóc mẹ anh làm em vất vả rồi. Như vậy đi, hôm nay chúng ta ăn
sẽ tiệm."
Hai mắt Tố Tố sáng lên : "Món cay Tứ Xuyên ?"
Sở Lăng Xuyên rất ăn ý nói : "Chỗ cũ."
Hai người đi tới nhà hàng món cay Tứ Xuyên kia, ăn một bữa thỏa thích, thế
này mới về nhà. Xe đang chạy trên đường về nhà thì đột nhiên dừng lại,
Tố Tô không hiểu quay đầu nhìn anh "Có chuyện gì vậy ?"
Sở Lăng
Xuyên ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tố Tố, ý bảo cô sát lại đây một chút, Tố Tố liền phối hợp mà đưa tới anh một lỗ tai, làm thần thần bí bí "Nói đi, chuyện gì vậy ?"
"Tiểu bảo bối, giao cho em một nhiệm vụ vinh quang mà lại khó khăn."
Tố Tố nhíu mày nhìn anh "Nhiệm vụ gì cơ ?"
Ánh mắt Sở Lăng Xuyên nhìn sang ven đường, đưa tay ôm cổ Tố Tố, ý bảo cô
nhìn về phía bên ngoài "Mục tiêu hiệu thuốc, hoặc là siêu thị bên cạnh,
đút mục tiêu BCS vào trong túi, thời gian năm phút đồng hồ, đi nhanh về
nhanh."
"Cái gì ?" Tố Tố trợn tròn mắt, con ngươi trợn to nhìn
chằm chằm khắc sâu ngũ quan của Sở Lăng Xuyên, không dám tin hỏi : "Anh, anh, anh muốn em đi mua cái thứ đó sao. A, em không đi, nếu muốn anh tự đi đi."
Sở Lăng Xuyên cố ý vẻ mặt kinh ngạc nói : "Còn có chuyện em không dám làm sao ? Lần trước không phải em nói mọi việc luôn có lần đầu tiên sao, đi đi, anh là hậu thuẫn kiên cường của em, chờ em."
"Em không đi, cùng lắm thì....Ừm, cùng lắm thì không làm thì không phải
được rồi sao." Tố Tố bĩu môi một cái với anh, không có việc gì lớn cả,
dù sao cô cũng không gấp, không cần phải đi mua cái thứ đó.
Sở
Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, ở bên tai cô nói thầm "Vợ à, em biết thực lực
của chình mình, hoàn toàn không đỡ được tấn công của anh, hoặc là em
muốn cho anh mau làm tiểu Xuyên xuất hiện ? Vợ à, nếu không...."
"A, dừng lại !" Tố Tố mặt "xoát" một cái liền đỏ, đẩy anh ra mà vừa xấu hổ
vừa giận nói : "Em đi mua, cái này có cái gì ghê gớm chứ, không phải là
mua BCS sao, cắt."
Tố Tố nói xong mở cửa xuống xe, sống lưng
thẳng tắp, quay đầu lại cho tức giận rồi quay đầu đi đến hiệu thuốc. Khi đi tới cửa thì lại co rúm lại, quay đầu liếc mắt nhìn Sở Lăng Xuyên
đang ló đầu ra từ cửa sổ xe, trong lòng cô đầy căm phẫn mà nhắm mắt đi
vào.
Ước chừng đã qua năm phút đồng hồ, Tố Tố rốt cuộc cũng đi ra từ hiệu thuốc, vô cùng lo lắng lên xe, mặt đỏ như quả táo chìn vậy.
Trong ngực cô ôm một đồ không để cho người khác nhìn, ánh mắt liếc chung quang chính là lại không nhìn Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên nghẹn cười,
cố ý hỏi : "Đã mua sao ?"... "Mua rồi." Tố Tố âm vang nói, sau đó thúc
giục "Lái xe đi, lo lắng làm gì vậy."
Sở Lăng Xuyên cười khởi
động xe, chở vợ bảo bối của anh mà đi về nhà. Vừa vào cửa nhà thì Tố Tố
liền ném đồ vật trong tay mình "Ba" một tiếng ở trên bàn uống trà, người giống như con chuột mà chạy vào trong phòng phủ, "phanh" một tiếng đóng của lại giam mình bên trong.
Hành động của Tố Tố làm cho Sở Lăng Xuyên có chút gãi đầu, liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ rồi lại cúi đầu nhìn đồ trên bàn, mặt nhất thời đen lại, đây chính là Tố Tố mua BCS sao ? Rõ ràng là đã mua thuốc Tiêu Viêm.
"An Nhược Tố !" Sở Lăng Xuyên
hét lớn một tiếng, người cũng chạy vào phòng ngủ thì thấy Tố Tố vẻ mặt
chột dạ cười về phía anh. Sở Lăng Xuyên có chút dở khóc dở cười, đi tới
trước mặt Tố Tố, trong mắt đều không có ý tốt : "An Nhược Tố, xem ra em
thật sự muốn anh làm cho Tiểu Xuyên xuất hiện."
Tố Tố lui về phía sau, lùi đến nỗi phía sau chân bị vướng mà ngã ngồi ở trên giường, lắc
đầu, dùng sức lắc đầu "A, Sở Lăng Xuyên, anh đừng kích động. Hãy tỉnh
táo, bình tĩnh, cái đó, em không có mua là bởi vì, bởi vì.... A, bởi vì
trong hiệu thuốc tất cả BCS bán hết rồi, cho nên...A !"
Tố Tố đã
bị Sở Lăng Xuyên giống như con sói đang đói bụng đụng ngã, còn muốn nói
gì đó nhưng miệng đã bị anh hôn, mùi hương dương cương của đàn ông dày
đặc bao quang cô, lưỡi anh cũng mạnh mẽ cạy hàm răng cô ra, xông vào.
Hôn vội vàng mà mạnh mẽ làm cho Tố Tố thở không thông, cô muốn nói mình còn chưa đánh răng nhưng mà nơi nào còn có cơ hội. Anh bá đạo mạnh mẽ làm
cho cô không có đường sống chống đỡ, quần áo bị cởi đi, hai thân thể dây dưa ở chung một chỗ.
Sau khi triền miên thì anh ôm cô đi tắm
một chút. Tắm xong trở lại phòng ngủ đi ngủ thì Tố Tố rất buồn rầu mà Sở Lăng Xuyên lại rất đắc ý, cô lo lắng nếu mình thật sự mang thai thì
phải làm sao giờ.
Cô cũng đã kết hôn, chắc chắn phải mang thai
nhưng mà cô còn chưa chuẩn bị để làm mẹ, làm mẹ rốt cuộc lag cái cảm
giác gì ? Có chút mong đợi lại có chút sợ.
Sở Lăng đắc ý do cảm
giác không mang BCS rất tốt mà có thể làm tiểu Xuyên xuất hiện còn cực
kỳ tốt hơn, anh nhịn không được nghĩ đến đứa con của mình cùng Tố Tố sẽ là hình dạng gì ? Vậy nhất định là một đứa nhỏ rất ưu tú, tuyệt đối
luôn.
Hai người trong long suy nghĩ mà đi ngủ. Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng thì Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố đi làm. Ngồi ở trong xe mà anh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố đều là vẻ mặt u sầu, còn có
chút hồn vía lên mây.
"An Nhược Tố, nghĩ cái gì vậy mà không lên tiếng."
Tố Tố hoàn hồn, miễn cưỡng nhìn anh một cái, miệng đóng mở cho anh hai chữ : "Cầm thú."
Sở Lăng Xuyên rốt cuộc hiểu rõ, nha đầu lừa đảo này từ sáng sơm đã không
yên lòng, bụng đầy tâm sự à do đêm qua không dùng BCS. Nha đầu này như
vậy là không muốn sinh đứa nhỏ cho anh sao ? Nghiêm mặt nói : "Được rồi, đừng kéo mặt ra nữa, em cho răng một lần có thể có tiểu Xuyên sao ?"
"Nhỡ đâu lại trúng thì sao ? Hơn nữa....Tối ngày hôm qua đó là một lần sao
?" Tố Tố buồn bã nhìn anh, còn có chút tội nghiệp làm Sở Lăng Xuyên có
chút buồn bực, lại có chút bất đắc dĩ nói : "Đều như vậy thôi, thuận
theo tự nhiên đi, ngoan nào. Thật ra có một tiểu Xuyên nhỏ nữa cũng
không tồi, lúc anh không ở nhà còn để tiểu Xuyên bên cạnh em, như vậy em cũng không cô đơn."
"Anh tập trung lái xe đi." Tố Tố nhẹ giọng
nhắc nhở sau đó không nói thêm gì nữa. Mới vừa kết hôn không bao lâu, cô ngay cả làm vợ cũng không thích ứng được đây chứ còn làm mẹ cho con thì cô càng thêm không có chuẩn bị gì hết.
Sau khi đưa Tố Tố tới
trường học thì Sở Lăng Xuyên trở về chỗ ba mẹ bên kia. Cả nhà tìm hiểu
rồi quyết định, buổi tối người một nhà sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm ăn
mừng đồng chí Triệu Đình Phương đã xuất viện, cũng là nhân lúc Sở Lăng
Xuyên khó có được trở lại nên người một nhà sẽ tụ họp một chút.
Buổi sáng Sở Lăng Xuyên ở nhà cùng ba mẹ, buổi chiều lại ra ngoài gặp mấy
người bạn thân, nhìn thời gian một chút không sai biệt lắm thì liền lái
xe đến trường học đón Tố Tố. Khi lái xe đến trường học thì đột nhiên
thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc. Anh định thần nhìn lại thì
kia không phải vợ bảo bối nhà anh An Nhược Tố hay sao ? Anh vội vàng thả chậm tốc độ, lại thấy Tố Tố vào một hiệu thuốc, nhịn không được nghĩ
đến cô vào hiệu thuốc làm gì, không được thoải mái hay sao ?
Lái
xe qua đó rồi dừng ở bên đường. Xuống xe, lúc anh đang muốn đi vào bên
trong thì thấy Tố Tố đi ra, Sở Lăng Xuyên bước nhanh đi qua đó mà chắn
trước mặt cô nói : "Chỗ nào không thoải mái sao ?!"
Sở Lăng Xuyên đột nhiên xuất hiện như vậy dọa Tố Tố giật mình. Cô ngẩng đầu liền thấy được Sở Lăng Xuyên ánh mắt quan tâm mà nắm thật chặt hộp thuốc nhỏ
trong tay : "A, không có, không có không thoải mái."
"Đang cầm
trong tay cái gì vậy ?" Sở Lăng Xuyên ánh mắt sắc bén liếc mắt liền thấy Tố Tố nắm chặt thứ gì đó trong tay, còn giấu ở trong tay. Nha đầu thối
này còn không đổi được tật xấu nói dối mà.
Tố Tố chột dạ cười
cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ mê người, nói sang chuyện khác :
"Anh tới đón em sao ? Chúng ta có thể đi rồi, em vừa đúng lúc xin nghỉ
với nhà trường nên hôm nay có thể đi sớm một chút."
Sở Lăng Xuyên không dễ lừa gạt như vậy đâu, nghiêm mặt mà đưa tay cầm lấy đồ Tố Tố
dấu ở phía sau tay. Rồi sau đó gỡ tay Tố Tố đang nắm chặt ra, một hộp
thuốc nhỏ rơi vào trong mắt, anh đưa tay cầm lấy rồi hung hăng trợn mắt
nhìn Tố Tố một cái, sau đó xem rõ phía trên hộp thuốc. (Ahihi ~~ Chuyện
hay sắp đến rồi ~)
Nhìn một chút thì sắc mặt anh liền trở mù mịt, cuối cùng là tức giận, lại là thuốc tránh thai. Sở Lăng Xuyên bóp hộp
thuốc kia ở trong lòng bàn tay, dùng sức vò lại đến nỗi nhăm nhúm rồi
dùng sức ném, vứt xuống cạnh chân : "An Nhược Tố, anh thật con mẹ nó
muốn nhốt em vào trong phòng tối !"
"Sở Lăng Xuyên, anh, anh thật không có tư cách, ném loạn vứt đi rồi còn chửi bậy. Anh, anh đừng đi
theo em, đừng nói em biết anh." Tố Tố nói xong muốn thoát khỏi phạm vị
hỏa lực của người nào đó, nhưng mà vừa mới đi một bước thì cổ tay đã bị
túm lại.
Sở Lăng Xuyên không có nói gì, mặt lạnh kéo Tố Tố đi đến chỗ đỗ xe. Tố Tố rập khuôn đi theo, cảm nhận được người nào đó nồng nặc tức giận, anh sinh giận dữ cái gì vậy, nên tức giận là cô có được hay
không ? Rõ ràng là nói tạm thời không muốn bé cưng hay lắm mà anh lại cố ý buông thả, thật đáng đánh !