Editor: Mẹ Bầu
An Quốc Đống bị mất đi sự liên lạc với mọi người trong gia đình. Hơn
nữa, địa điểm ông bị đưa đến để thẩm vấn cũng được giữ bí mật. Có bảy
tám người thay phiên nhau để giám sát ông. Cho dù là ban đêm, cũng có
người không ngủ không nghỉ để giám sát ông.
Bị chụp cho cái mũ với tội danh tham ô, đối với An Quốc Đống mà nói, đó là một chuyện vô cùng nhục nhã, cũng là một nỗi oan uổng rất lớn. Ông
biết, đây là có người muốn quật ngã ông. Mặt khác, ông cũng biết rất rõ
ràng người ra tay hạ độc thủ phía sau màn là ai, chỉ là ông vẫn không có chứng cớ. Cho nên đã bị chậm một bước, bị người ta xuống tay trước.
Ông là một một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, hiện tại lại là
Phó Cục Trưởng, cho nên, cả tâm lý lẫn tố chất của ông đều rất tốt. Cho
dù hiện tại các nhân viên điều tra luân phiên nhau đặt thẩm vấn ông về
vấn đề chốt, thậm chí còn gợi mở, dùng phương pháp tâm lý chiến để ép
buộc ông phải thừa nhận chuyện ông đã tham ô. Nhưng An Quốc Đống từ đầu
đến cuối đều rất nhất quán phản ứng lại rất nhanh, kiên quyết không chịu thừa nhận. Ông là một người trong sạch, cho nên cho dù phải chết, ông cũng tuyệt không chịu vác cái tội danh này ở
trên lưng.
An Quốc Đống không lo lắng cho chính mình, mà chính là chỉ lo lắng cho
người trong nhà. Nhất định mấy mẹ con đều sẽ rất lo lắng, lo lắng đến
hỏng rồi. Thế nhưng ông lại không thể nào liên lạc được với người ở bên
ngoài được, không biết phải đến thời điểm nào ông mới có thể được đi ra
ngoài, có thể được trả lại sự trong sạch.
Mặc dù lần này gặp phải tình thế nghiêm trọng như thế, An Quốc Đống vẫn đang nằm ở trên giường để ngủ. Có lo âu lo lắng cũng vô ích, huống chi
ông là một người ngay thẳng, không có việc gì phải thẹn với lương tâm.
Ông ăn ngon ngủ ngon, trừ những chuyện này ra, ông còn tin tưởng ở một
suy nghĩ, đó chính là, tà không thể thắng được
chính. Ông tin tưởng tổ chức nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự
trong sạch cho ông.
An Quốc Đống còn đang ngủ mơ mơ màng màng, thậm chí ông còn nằm mơ thấy Tiểu Bao Tử, thì đột nhiên có người nắm lấy bả vai của ông. Là một
người trong ngành cảnh sát hình sự lâu năm, sự cảnh giác đã làm cho ông
lập tức tỉnh lại, "Ai?"
An Quốc Đống vừa hô lên một tiếng, miệng đã liền bị che lại. Rốt cuộc
ông đã nhìn thấy, có một cái bóng người dáng vẻ cao lớn đang đứng ở bên
giường. Sau khi nhận ra rõ ràng người vừa mới tới, An Quốc Đống không khỏi mở to hai mắt, là Sở
Lăng Xuyên!
An Quốc Đống sau một chút kinh ngạc liền ngồi dậy. Sở Lăng Xuyên cũng buông lỏng bàn tay đang che miệng An Quốc Đống ra.
"Ba." Sở Lăng Xuyên giảm thấp giọng xuống chào một câu.
An Quốc Đống nhìn ra nhân viên giám sát ở bên ngoài. Cậu ta đang nghiêng ngả ở trên ghế so