Tố Tố bị đẩy vào sau
xe, người đàn ông kia cũng lên xe, khởi động xe để đi tìm Trì Suất. Tố
Tố khiến cho người đàn ông kia dừng xe, người kia mắt điếc tai ngơ, Tố
Tố liền lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn báo cảnh sát.
Rốt
cuộc người đàn ông kia cũng dừng xe, tiện tay ném cho Tố Tố một danh
thiếp, có chút vội vàng nói : "Mặt trên có số điện thoại của tôi, nếu
nhìn thấy Trì Suất thì phiền lòng gọi điện cho tôi biết."
Tố Tố
cầm danh thiếp nhanh chóng xuống xe, vừa đứng vững thì chiếc xe kia
nhanh như chớp đi rồi. Tố Tố nhìn tên trên danh thiếp, Trì Dật Phi, cũng họ Trì, vậy hẳn thật sự là chú của Trì Suất rôi.
Nghĩ lại phản
ứng ban nãy của Trì Suất, đoán chừng là gia trưởng cáu kỉnh rồi, cho nên mới nói chú của mình là người xấu, hơn nữa nhìn dáng vẻ lo lắng của
người đàn ông kia, là thật sự quan tâm Trì Suất.
Nhưng mà trời đã dần tối rồi, giờ cái đứa bé Trì Suất không trở về nhà như vậy, có thể
đi chỗ nào ? Nhớ lại mấy ngày nay quả thật Trì Suất có chút gì đó là lạ. Trước kia rất hoạt bát, gần đây giống như buồn bã. Nghĩ đến liền nhịn
không được lo lắng.
Tố Tố muốn tìm Trì Suất, nhưng mà cô không
biết mình có thể đi chỗ nào mà tìm, nơi duy nhất cô có thể đi tìm chính
là trường học. Lúc này trong trường học đã trống không, thầy cô giáo và
học sinh đều về nhà.
Tố Tố đi vòng quanh trường học cũng không
thấy có người, đứng ở trước cửa lớp học để nghi ngơi một chút, khi đang
định rời đi thì nhìn thấy một bóng dáng lén la lén lút, Tố Tố vội vàng
đuổi theo, vừa thấy quả nhiên là Trì Suất.
"Trì Suất !"
Tố Tố kêu to một tiếng, Trì Suất chỉ phải dừng bước lại, dáng vẻ làm sai
chuyện, cúi đầu không dám nhìn Tố Tố, ấp úng kếu : "Cô giáo."
Tố
Tố đi đến trước mặt Trì Suất, nhìn đứa bứ chừng mười tuổi trước mắt này, giơ tay nắm bả vai nho nhỏ của thằng bé, ổn định hô hấp một chút : "Trì Suất, nghe lời cô giáo, về nhà đi."
Trì Suất ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tố, nhíu mày, giãy khỏi tay Tố Tố, vẻ mặt khó chịu nói : "Không, con không quay về."
Tố Tố sợ kích động Trì Suất chạy, cô nhưng không thể đuổi kịp, vội hỏi :
"Được, được, không quay về. Vậy con nói thật cho cô giáo, vừa nãy người
kia thật sự là người xấu sao ?"
Trì Suất không nói.
"Trì Suất, con nói dối gạt lừa gạt người khác, đúng không ?"
Trì Suất có chút không tình nguyện nói : "Không đúng."
"Trì Suất, vì sao con không trở về nhà, có thể nói với cô không ?"
Trì Suất nhíu mày về phía Tố Tố "Con không nên tâm sự cùng cô giáo, cũng
không muốn nghe cô giáo dạy bảo, khi đi học dạy dỗ còn chưa đủ sao."
Đứa nhỏ này thật khó đối phó, Tố Tố ngồi trên bậc thang, vỗ chân của mình
"Lúc này là thời gian tan học rồi, chúng ta bây giờ là bạn bè, cũng có
thể nói chuyện phiếm mà ?"
Trì Suất nhìn Tố Tố, do dự một chút,
cuối cùng đứng thẳng kéo suy nghĩ qua đó, ngồi bên người cô "Cô nói là
thật sao, bây giờ chúng ta là bạn bè, không phải là cô trò sao ?"
Tố Tố vẻ mặt nghiêm túc nói : "Đương nhiên là thực sự. Cô đây là một người bạn lớn rất muốn biết, vì sao con không muốn về nhà, có phải gặp chuyện gì không vui hay không ? Hay là ồn ào mâu thuẫn với người trong nhà ?"
Mặt Trì Suất lại ảm đạm xuống, vốn nên là một đứa nhỏ vô lo vô nghĩ, lại đã tràn đầy đau buồn : "Ba mẹ con ly hôn, con bị phán quyết cho ba con,
nhưng con muốn mẹ con, đã một tháng con không gặp mẹ."
Tố Tố nghe lời nói của Trì Suất, trong lòng nhịn không được bị nhéo một chút "Là mẹ con chưa từng tới thăm con sao ?"
Trì Suất lắc đầu, gần như sắp khóc, đau buồn mà lại phẫn nộ nói : "Là ba
con không cho mẹ thăm con, cũng không cho con tìm mẹ ! Hiện tại còn cũng không biết mẹ con ở đâu, có phải mẹ không quan tâm con hay không, con
còn có thẻ nhìn thấy mẹ hay không."
"Đứa ngốc." Tố Tố có chút đau lòng vuốt vuốt đầ Trì Suất, chuyện gia đình nhà người ta cô không nghĩ
sẽ xen vào bình luận, có thể làm lúc này chính là an ủi vết thương kia
của Trì Suất cẩn thận "Mẹ con vĩnh viễn đều là mẹ con, làm sao có thể
không cần con. Hiện tại ba con không cho con gặp mẹ mình, có thể ông ấy
chưa nghĩ thông suốt một việc, chờ ông ấy nghĩ thông suốt, chắc chắn con sẽ được gặp mẹ con."
Vẻ mặt Trì Suất buồn bực "Ai biết khi nào
thì ba nghĩ thông suốt. Con đã nói với ba nhiều lần, ba nhất định không
cho con thấy mẹ con."
Trì Suất nói xong liền tránh đầu ra, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tố Tố "Cô giáo, cô sờ đầu con mà như thế nào con lại cảm
giác giống như cô đang sờ đầu một con chó, con cũng không phải chó nuôi
của cô. Nói nhiều như vậy cô cũng không giúp con, không có sức lực."
"Làm sao con biết cô sẽ không giúp con ?"
"Con không ngốc, cô lại chưa sinh con qua, cũng không phải đã ly dị. Nhiều
nhất chẳng qua là vừa kết hôn thành phụ nữ có chồng, có thể biết điều
gì. Cắt."
Gào, lòng tốt bị sét đánh rồi, đứa nhỏ này thế nhưng
lại khinh bỉ cô, Tố Tố đứng lên, hai tay chắp sau lưng, hỏi : "Trì Suất, cô hỏi con, bình thường ba con nghe lời ai tốt nhất ?"
"Trước kia nghe lời mẹ con tốt nhất."
"Trừ mẹ con ra còn ai ?"
"Bà nội con. Nhưng mà bà vốn không ở đây." Trì Suất khồn kiên nhẫn trả lời
xong, giống như nghĩ tới điều gì, vụt một tiếng bỗng nhiên đứng lên, con ngươi vốn ảm đạm lại tỏa ra ánh sáng "Như thế nào con không nghĩ tới,
con có thể cầu xin bà nội, làm cho bà nội tìm ba nói chuyện, bà nội hiểu con nhất."
Tố Tố cười cười, trẻ nhỏ dễ dạy thôi "Được rồi, con
nhìn trời cũng tối rồi, ba con với chú con sẽ lo lắng, nghe lời cô giáo, về nhà đi, nam tử hán đại trượng phu, có vẫn đề gì không cần trốn
tránh, biết không ?"
"Hừ, biết ngay cô sẽ lại dạy dỗ mà, bệnh
nghề nghiệp." Trì Suất nói xong, lại thành vẻ mặt lấy lòng hi vọng nhìn
Tố Tố "Cô giáo, cô có thể đưa con về hay không, hôm nay con chạy như
vậy, ba con nhất định sẽ đánh con đấy."
Đây là hi vọng cô đi cho
thằng bé thêm can đảm để biện hộ chứ gì, thở dài cười cười nói : "Thật
sự hết cách với con, đi thôi, cô đưa con về nhà."
Cứ như vậy Tố
Tố và Trì Suất đi ra trưởng học, may mắn là người trực còn ở đây, nếu
không thì không ra được. Gọi taxi đi tới nơi ở nhà Trì Suất. Có chút
giờ, chỉ là cũng nửa giờ đường xe.
Nhà Trì Suất là một tòa biệt
thự xa hoa độc lập, cửa sắt mở ra, một người hầu ở cửa nhìn xung quanh,
sau khi nhìn thấy Trì Suất liền hô to : "Thiếu gia đã trở lại ! Tiên
sinh, thiếu gia đã trở lại !"
Sau khi người hầu hô to gọi nhỏ, từ trong nhà có hai người đàn ông chạy đến, một người lớn tuổi, một người
trẻ hơn một chút, người trẻ tuổi Tố Tố đã gặp qua, là chú của Trì Suất,
người lớn tuổi kia hẳn là ba của Trì Suất đi.
Ba Trì Suất nét mặt đầy vẻ giận dữ, đi đến trước mặt Trì Suất, giống như muốn phát tác, Tố
Tố liền phải mở miệng, cười nói : "Ngài khỏe, ngài là ba của Trì Suất
đi, tôi là cô giáo của Trì Suất - An Nhược Tố, thật vui khi gặp ngài."
Sắc mặt giận dữ trên mặt ba Trì Suất biến mất, tầm mắt rơi vào trên người
Tố Tố, híp mắt đánh giá một chút, đưa tay lịch sự bắt tay cùng Tố Tố :
Chào cô, tôi là ba Trì Suất, đứa nhỏ này lại làm cô giáo thêm phiền toái rồi."
"Không phiền toái đâu." Tố Tố nói xong cúi đầu nhìn về
phía Trì Suất, dịu dàng nhắc nhở "Trì Suất, không phải con có chuyện
muốn nói với ba con hay sao ?"
Trong mắt Trì Suất có chút sợ hãi, nhìn ba mình đang nhìn mình : "Ba, chú, thực xin lỗi, con không nên
không trở về nhà làm hai người lo lắng, về sau con sẽ không làm vậy, xin hai người tha lỗi một lần cho con."
Nghe được con trai mình một
hồi thành khẩn xin lỗi như vậy, tức giận của ba Trì Suất hoàn toàn tiêu
tán, khách sáo mời Tố Tố : "Cô giáo An vào bên trong ngồi đi, hôm nay
thật sự là cám ơn cô, đứa nhỏ này thật sự rất không nghe lời."
"Ngài khách sáo rồi, Trì Suất về nhà, tôi cũng phải về nhà, tạm biệt."
"Dật Phi, tiễn cô giáo An."
"Không cần phiền toái đâu, xe taxi cũng đang chờ rồi." Tố Tố nói xong xoay
người đi đến trước xe taxi, lúc muốn lên xe thì Trì Suất liền hô : "Tạm
biệt cô giáo."
Tố Tố quay đầu cười nhẹ với Trì Suất, vẫy tay rồi
lên xe. Tài xế đổi hướng rời đi, ba Trì Suất liếc mắt nhìn Trì Suất một
cái rồi xoay người đi vào bên trong, Trì Dật Phi vẫn đứng ở nơi đó nhìn
theo phương hướng xe Tố Tố rời đi thật lâu mà không thể hoàn hồn, nhất
là khi Tố Tố nghe được tiếng hô của Trì Suất kia mà ngoái đầu nhìn lại
cười, làm cho tim hắn hơi run lên.
Trì Suất chưa đi vào, nhìn chú của mình nhìn hướng cô giáo An rời đi giống như mất hồn, thở dài nói :
"Chú, thu hồi ánh mắt mê đắm kia của chú đi, cô giáo An đã kết hôn rồi,
con không đùa đâu."
Trì Dật Phi hoàn hồn, nhíu mày nhìn đứa nhỏ
đáng ghét làm cho hắn tìm nửa ngày này, đưa tay một hồi nắm sau cổ thằng bé mà trở vào, Trì Suất đau mà oa oa kêu to, như thế nào mà người nhà
bé lại không có ai dịu dàng giống như cô giáo An vậy, thật buồn bực.
Tố Tố nghĩ chuyện của Trì Suất cũng chỉ là một nhạc đệm trong cuộc sống,
cùng lắm là gặp mặt người nhà Trì Suất một lần, sẽ giống một trang sách
bay qua thôi, nhưng mà có một số việc thường thường là ngoài dự đoán của mọi người.
Thứ Bảy, cô đi lớp học nấu ăn, buổi chiều hoàn thành
giờ học rồi đi ra từ trường học, đang muốn bắt taxi thì đường lại bị
người nào đó ngăn lại, Tố Tố chỉ phải lui ra phía sau một bước, tránh
cho đột nhiên Bắc Nam bị tiếp xúc thân mật với người khác. Sau khi đứng
vững vàng liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông có chút nhìn
quen mắt.
Trì Dật Phi chắn trước mặt Tố Tố, cười nói : "Cô giáo An, không nhớ rõ tôi sao ?"
Là hắn, chú của Trì Suất, hắn tới làm cái gì ? Tìm cô sao ? Nếu như vậy,
làm sao mà hắn biết cô ở chỗ này ? Tố Tố thực nghi hoặc, chân mày hơi
nhíu lại : "Trì tiên sinh có chuyện gì sao ?"
"Chuyện Trì Suất
lần trước vẫn không có cơ hội nói lời cảm ơn, hôm nay gặp gỡ hi
vọng được cô giáo An vui lòng đón tiếp, cùng nhau ăn bữa cơm thường thì như thế nào ?"
Người đàn ông xa lạ mời, trực giác Tố Tố kháng
cự, không do dự mà cự tuyệt : "Ba Trì Suất đẫ nói cám ơn với tôi rồi,
cho nên anh không nất định phải lại cám ơn tôi. Cũng không phải nhiều
chuyện đâu."
Tố Tố nói cong liền phải đi, cái người đàn ông kia
lại ngăn cản Tố Tố : "Vậy cho là tôi xin lỗi cho thái độ ngày đó đi,
chính là ăn bữa cơm thường thôi mà."
Người đàn ông này, nghe
không hiểu cái gì là cự tuyệt sao ? Cô cũng hắn không quen biết, ăn cơm
cái gì. Cho dù quen, bây giờ cô là người đã kết hôn, một mình ăn cơm
cùng người đần ông khác, cũng phải cân nhắc : "Thật có lỗi, tôi đã có
hẹn."
Tố Tố nói xong lách người qua anh, người đàn ông này thật không biết thú vị, liền đi theo Tố Tố : "Để tôi đưa cô đi."
"Không cần."
Một màn Tố Tố cùng người đàn ông quanh co này bị một người thấy được, người đó nhíu mày nhìn trong chốc lát rồi nhấc chân đi đến một tòa cao ốc,
vừa đi vừa lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, dãy số biểu thị tên Triệu
Đình Phương.