Xe vừa chạy được một đoạn đường, đột nhiên La Vĩ Khôn cho xe ngừng lại.
Bốn bề vắng lặng, yên tĩnh, đến ngay cả một tiếng gió thổi cũng đều
không nghe thấy. La Vĩ Khôn ghé sát mặt gần lại chỗ Hàm Hàm. Cô chớp
chớp mắt nhìn lại La Vĩ Khôn: "Này, anh muốn làm cái gì vậy? A!"
Đôi môi của Hàm Hàm liền đã bị La Vĩ Khôn bịt kín lại rồi. Nụ hôn bất
thình lình và rất chính xác này của anh làm cho cô có chút khó hiểu, sao anh lại thế này? Đang lúc thời điểm như thế này, đang lúc tâm tình như
thế này, mà La Vĩ Khôn còn có tâm tư để hôn môi được sao? Ngay tại lúc
Hàm Hàm còn đang nghĩ ngợi, thì La Vĩ Khôn đã buông lỏng đôi môi của cô
ra. Anh nhếch môi cười, đưa tay nắm lấy cái cằm của cô. Ánh mắt của anh
sáng quắc nhìn sang cô: "Hàm Hàm bảo bối, mới vừa
rồi em đã nói yêu anh rồi! Em vẫn luôn luôn yêu anh, có đúng không? Nói
mau." Những lời nói vừa rồi của Hàm Hàm, cho dù thế nào La Vĩ Khôn cũng
không phản ứng kịp. Không phải, là đến lúc này thì anh mới kịp phản ứng
được! Như vậy là anh cũng quá trì độn mất rối: "Anh đã nghe lầm rồi, em
mới chưa nói gì hết."
"Vừa rồi anh chỉ muốn ôm em mà hôn tới, nhưng đáng tiếc là anh chỉ lo
xoay xở cùng với ba mẹ của anh." La Vĩ Khôn cười tủm tỉm nhìn Hàm Hàm,
tâm tình vô cùng tốt, " Hàm Hàm bảo bối, em nói lại lần nữ đi."
"Không muốn nói nữa!" Hàm Hàm đẩy mặt La Vĩ
Khôn ra, cười cười! Thật không trách được anh bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà mà tâm tình lại tốt như vậy đâu. Cô cười cái bộ dáng ngốc kia của anh.
La Vĩ Khôn, anh cũng có thời điểm phạm phải mơ hồ sao!
La Vĩ Khôn đánh tới, hung tợn uy hiếp, "Không nói thì anh liền muốn em ở ngay trong này!" A a, không trách được đến lúc này anh mới phát tác ra
như vậy. Hóa ra, cái suy nghĩ này vẫn luôn tồn tại trong tâm ý của anh.
Hàm Hàm vội vàng đẩy La Vĩ Khôn ra: "Nếu anh dám làm như vậy, em đây sẽ
không cần anh, không thương anh nữa."
La Vĩ Khôn càng vô lại: "Em dám không thương anh, không quan tâm đến anh nữa xem, anh liền
muốn em ở ngay trong này đấy!"
Hai người bọn họ giống như hai đứa trẻ nhỏ đấu võ mồm với nhau vậy. Nói xong, cả hai người đều cười rộ lên khanh khách, gắt gao ôm lấy nhau.
Bàn tay của La Vĩ Khôn vuốt ve lên mái tóc của Hàm Hàm. Môi của anh hôn lên môi lên lỗ tai của cô: "Hàm Hàm bảo bối, em chính là bảo bối của
anh bị mất đi, mà lại tìm lại được. Anh yêu em, Hàm Hàm bảo bối!"
Hàm Hàm ôm chặt lấy La Vĩ Khôn, "Em cũng vậy, em yêu anh, Vĩ Khôn! Thế
nhưng nếu như anh lại buông tay với em thêm một lần nữa, còn làm tổn
thương