Vẻ mặt của Sở Lăng Xuyên vẫn đặc biệt bình tĩnh, nhất là tại thời điểm
này, khi anh đang mang trên mặt một đôi kính mát có mắt kính rất to. Đôi mắt kính to đã che giấu được ánh mắt của anh, lại càng che dấu tâm tình của anh lúc này thật là tốt. Sở Lăng Xuyên chỉ chỉ vào một chiếc bóp
tiền ở trên mặt đất: "Vật này là của ngài có phải không?"
Người đàn ông kia cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên nhìn thấy ví tiền của
mình nằm ngay ở tại bên chân Sở Lăng Xuyên. Lúc này cảm xúc đề phòng của anh ta mới hơi hạ xuống một chút. Đúng vào lúc bàn tay của anh ta rút
ra khỏi chiếc áo tây trang, xoay người lại cúi xuống nhặt một cái, thì
bàn tay của Sở Lăng Xuyên đang lơ đãng đẩy đẩy cái mắt kính lên liền hạ
xuống dưới. Tay của anh lại vừa vặn rơi vào
trên cái tay đang khoác chiếc áo tây trang của người đàn ông kia.
Tay của Sở Lăng Xuyên nhìn như chỉ là tùy ý hạ xuống, nhưng lại dẫn
theo mười phần lực đạo. Người đàn ông kia chợt thấy cổ tay của mình bỗng đau nhói một cái. Sau tiếng kêu đau hừ một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng
vật gì đó rơi xuống đất kêu 'Bốp' một cái, bị vỡ nát, rồi sau đó phát ra âm thanh xèo xèo.
A xít sunfuric?
Những vị phụ huynh khác thoáng sửng sốt một chút, sau đó cũng kịp thời phản ứng, theo bản năng liền tránh đi. Thấy vậy, người đàn ông kia định bỏ chạy, Sở Lăng Xuyên liền đưa tay kéo lại một cái. Người đàn ông liền bị quăng thẳng tắp xuống ở trên
mặt đất, nằm ngửa mặt trên mặt đất, bị ngã đến mức không có cách nào
nhúc nhích nổi.
"Wow!"
Mọi người không khỏi kêu lên một tiếng kinh hãi, mở to hai mắt xem một
màn này. Một số ít người bị cú quăng người kia của Sở Lăng Xuyên làm cho sợ hãi đến ngây người ra. Tựa như không thể tin được cảnh tượng vừa
nhìn thấy trước mắt! Cái quật tay kia, khí lực rốt cuộc mạnh đến mức độ
nào!
Sở Lăng Xuyên nhíu mày nhìn xuống lọ a xít sunfuric đã bị rơi ở trên
mặt đất vỡ nát, bắn văng ra đầy đất. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Anh không
khỏi nhíu mày, lại quay đầu nhìn lại gã đàn ông kia, hắn đang vùng vẫy
muốn đứng lên chạy trốn. Sở Lăng Xuyên sải đổi chân dài một cái liền
vượt qua, tiến lên. Bàn chân to của anh dẫm lên trên lưng gã đàn ông
kia. Gã đàn ông kêu lên thảm thiết, không sao nhúc nhích nổi.
Con ngươi đen của Sở Lăng Xuyên trở nên âm trầm, vẻ mặt lạnh lùng cứng
rắn. Anh đưa tay lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại báo nguy.
Người này liệu có phải chính là người đã động tay chân ở trên xe của Tố
Tố hay không? Người này có phải là một người nằm trong chuyên án mà An
Quốc Đống đang điều tra phá án hay không?
Không đến vài phút sau, cảnh sát nhân dân đã đến nơi. Thời điểm cảnh sát đang định mang gã đàn ông kia đi, thì lại xuất
hiện vài người mặc thường phục đi tới. Họ lấy ra giấy chứng nhận, nói
này vụ án này do bọn họ đang quản lý điều tra, sau đó liền dẫn gã đàn
ông kia đi.
Vốn dĩ mấy người kia còn muốn đưa cả Sở Lăng Xuyên đi để ghi chép biên
bản, thế nhưng Sở Lăng Xuyên không chịu đi. Anh còn phải đón Tố Tố. Tuy
rằng đã bắt được người rồi, thế nhưng anh vẫn thấy không yên lòng. Mấy
người cảnh sát hình sự mặc thường phục kia, ngày thường bọn họ vẫn luôn
cắm chốt ở quanh gần đây. Mỗi ngày bọn họ đều nhìn thấy Sở Lăng Xuyên
tới đón Tố Tố, bọn họ cũng đã biết thân phận của anh. Cuối cùng chẳng
qua sau khi hỏi han anh về tình hình tại hiện trường một hồi, liền xong
chuyện. Việc trở về thẩm vấn người bị tình nghi kia mới là chuyện quan
trọng nhất.
Sở Lăng Xuyên cũng gấp gáp vội gọi