Editor: Mẹ Bầu
Bàn tay to của Sở Lăng Xuyên nắm lấy bả vai của Tố Tố, khẽ hô lên có chút kích động: "Câu nói ở phía trước kia, cái câu
nói phía trước kia mà!"
Tố Tố nâng tay, hơi nghiêng đầu một chút, nhíu mày, nói vẻ thật ảo não: "Câu gì kia, em quên mất rồi."
Sở Lăng Xuyên liền nảy sinh ác độc rồi. Một tay anh vòng ôm lấy Tố Tố, ấn
cô ngã xuống giường, cúi đầu xuống liền hôn lên, dùng nụ hôn để xoa dịu
lại sự bất an trong lòng mình. Sở Lăng Xuyên sợ hãi, nhưng nghĩ sợ, thì
anh cũng phải buộc cô nói.
Tố Tố khẩn trương, ngộ nhỡ bác sĩ y tá đến thì làm sao bây giờ, nên vội vàng đẩy anh ra.
Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên chính là không chịu buông cô ra. Tố Tố mặt
hồng tim đập, hai tay dùng sức đẩy mặt anh ra, ánh mắt sáng trong nhìn
anh, nhẹ nhàng dịu dàng thổ lộ tâm ý của bản thân đối với anh: "Em yêu
anh, Xuyên tử! Em yêu anh, Sở Lăng Xuyên!"
Đầu tiên Sở Lăng Xuyên ngẩn người ra, rồi sau đó anh nhìn chằm chằm vào Tố Tố, nở nụ cười thật ngây ngốc. Trong phút chốc sự vui sướng đã đong đầy trái tim của anh.
Phảng phất như sau cơn mưa được nhìn cầu vồng, phảng phất như anh nắng
ấm hòa tan dòng sông băng.
Đáy lòng Sở Lăng Xuyên giống như đang nở hoa vậy. Đại khái đây chính là lý do khiến cho anh vui mừng, giống như hoa nở trong lòng. Sở Lăng Xuyên sững sờ nhìn Tố Tố, trong
mắt anh đều là sự vui sướng lẫn kích động. Trên mặt Sở Lăng Xuyên vẻ
kích động lại càng không cách nào hình dung ra được.
Thời điểm anh đối với cô nhất kiến chung tình, ở trong lòng cô có người
khác. Thời điểm anh yêu cô khắc sâu, trong lòng của cô vẫn là người
khác. Anh rất không dễ dàng mới đợi được đến một câu nói thích của cô,
nhưng lại bởi vì sự hiểu lầm cùng chia lìa, mà tan thành mây khói.
Hơn bốn năm rồi. Anh đã yêu cô được bốn năm rồi. Mà những lời nói này anh
cũng đã đợi suốt bốn năm. Hiện tại rốt cục anh đã chờ được rồi. Anh đã
chờ được đến khi bảo bối của anh nói yêu anh. Nếu như không phải là đang ở trong bệnh viện, nhất định sẽ Sở Lăng Xuyên sẽ ôm lấy cô, xoay tròn cô trong trời đất, nhất định sẽ vênh váo cười
to đầy vẻ đắc ý, sau đó sẽ hướng về phía chân trời xanh biếc bát ngát
kia mà hô thật to: Sở Lăng Xuyên yêu An Nhược Tố, An Nhược Tố yêu Sở
Lăng Xuyên.
Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên như đang chìm trong nụ cười ngây ngô. Đây đại khái
chính là một lần anh bị luống cuống, cũng như ngu ngốc nhất khi đang ở
trước mặt Tố Tố. Anh phảng phất như không tinvào những gì mà tai mình đã nghe được: "Nói lại lần nữa đi, bảo bối, em nói lại lần nữa!"
Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên bày ra cái bộ dáng ngốc nghếch, lẫn mừng rỡ
như điên, chỉ vì một câu em yêu anh kia của cô. Cô liền vươn hai tay ra
nhốt chặt cổ lấy của anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên môi của anh,
"Em yêu anh! An Nhược Tố yêu Sở Lăng Xuyên."
Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, vùi đầu vào trong cổ của cô, thân thể lay
động, không biết là anh đang cười hay là đang khóc nữa. Tố Tố mờ mịt
rồi, có phải anh đã bị kích động tới mức thành ra như vậy hay không? Cô
đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng của anh: "Sở Lăng Xuyên, bình tĩnh lại nào,
đừng căng thẳng thế, anh phải bảo trì hình tượng chứ, không thể dọa
người như vậy!"
Nhưng thân thể Sở Lăng Xuyên lay động càng ngày
càng lợi hại. Rồi sau đó tiếng cười của anh không thể nào nén lại được
nữa, thẳng đến cất tiếng cười to! A, điên rồi, cái người đàn ông này
điên mất rồi, nhất định sẽ làm y tá tới đây mất thôi!
Tố Tố nóng
nảy, bẻ mặt anh lên, hướng về phía cái miệng anh đang toét ra cười kia,
đặt lên đó một nụ hôn. Cho anh cười này! Hừ, nếu cô không làm như vậy
thì sẽ khiến người ta phải chú ý!
Sở Lăng Xuyên nói chung là vẫn
rất bình tĩnh, anh cũng không phải là một người không bình tĩnh. Bất quá một chiêu này của Tố Tố dùng rất có hữu dụng. Cô đã thành công ngăn lại lại trận cười như điên của anh. Sau một hồi, môi của hai người mới có
thể tách ra được.
Tó Tố híp mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt anh
đang nở nụ cười xấu xa, "Bảo bối, nụ hôn mạnh mẽ của em đúng là cực kỳ
vô địch. Lúc trước anh chính là đã bị bắt làm tù binh bởi nụ hôn mạnh mẽ này của em đó...."
Bốp! Bả vai của Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố đập
cho một cái. Cô lườm anh trắng mắt: "Đứng đắn một chút đi nào. Nơi này
chính là bệnh viện đó. Anh còn là Giải Phóng Quân