Tố Tố không nhịn được liền đưa tay ôm lấy mặt anh, "Thuốc đắng dã tật,
có lợi cho bệnh. Phải nghe lời em nói, ngày mai em sẽ dẫn anh đi gặp bác sĩ."
Sở Lăng Xuyên nắm giữ lấy tay Tố Tố, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, cúi đầu, cọ vào mũi cô, "Không cần đi có được không? Bà xã, cái loại thuốc
này thật sự rất là khó uống."
"Có cái gì mà khó uống kia chứ?" Tố Tố không nhịn không được lại lôi ra gốc gác câu chuyện năm xưa của anh, nhắc nhở, "Em nhớ là lúc trước
người nào đó đi đến nhà của em giống như là thổ phỉ, nói muốn lấy
em. Lại còn uống một chén nước trà vừa chua
vừa cay vừa mặn, ánh mắt cũng không hề chớp lấy một cái. Vậy mà khi uống thuốc bắc lại kêu là khó uống như vậy chứ?"
"Cô nhóc này, em cũng đủ hư đó." Sở Lăng Xuyên nhe nanh cắn vào miệng
của Tố Tố một cái. Cô nhóc này vậy mà còn dám nhắc lại chuyện cũ! Bất
quá một chén kia 'Trà' thật sự đãlàm cho anh suốt đời khó quên, mặn chết người, cay chết người, khó uống chết người đi được.
Nhắc tới năm đó, anh nhịn không được mà cảm khái. Hai người bọn họ tan
tan hợp hợp, dây dưa quấn quít với nhau. Thời gian trải qua vậy mà cũng
đã được hơn bốn năm rồi. Lúc trước anh thật sự ngang ngược, giống y như thổ phỉ, đòi muốn kết hôn với cô, mà cô
lại không tình nguyện.
Hiện tại, cũng đã trải qua hơn bốn năm rồi. Từng có nhấp nhô từng có ân ái, từng có thống khổ bởi sự xa cách tới bốn năm, giờ đây anh đã có con trai, có gia đình. Nếu như không có quá khứ đau khổ, làm sao hiện tại
có sự ngọt ngào được đây.
Bốn năm, thời gian hai người ở cùng nhau thực sự lại ít đến thương cảm. Đừng nói bình thường chung đụng thì ít, mà xa cách thì nhiều, chỉ cần
nói đến hai năm không hề có tin tức kia, thời gian ly biệt của bọn họ
còn rất nhiều, nhiều hơn nữa....
Tố Tố vẫn còn có thể quan tâm đến anh, tiếp nhận
anh, đã là may mắn lớn nhất của anh rồi. Có lẽ, nếu không phải là có đứa con trai kia, giờ phút này hai người bọn họ sớm đã trở thành người xa
lạ ngoài đường, hiện tại làm sao có thể ở gần nhau như thế này được đây?
Sở Lăng Xuyên mải nghĩ không nói năng gì, Tố Tố liền kéo anh: "Sở Lăng
Xuyên, anh đừng nghĩ muốn trốn tránh vấn đề nhé! Dù sao em bất kể, không đi cũng phải đi, đi cũng phải đi, anh phải nghe theo em."
"Được, anh nghe lời em." Sở Lăng Xuyên nói xong liền ôm lấy Tố Tố. Hai
người trầm mặc, ôm lấy nhau, dựa vào nhau, làm cho trái tim sát gần nhau hơn. Hia người bọn họ nương tựa vào nhau, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cùng
nhau bước qua điểm thấp nhất của cuộc đời.
Bóng đêm trầm lắng. Hai người cũng đã ngủ thiếp đi, chỉ đơn thuần ôm
lấy nhau, không có kịch liệt triền miên, không có hoan ái đến