Sau khi Triệu Đình Phương qua đời, Sở Việt Dương vốn dĩ muốn đón Sở Vệ
Bình về sống cũng với gia đình anh. Thế nhưng, Sở Vệ Bình không đồng ý.
Cho nên, Sở Việt Dương mỗi ngày tan tầm đều sẽ mang theo vợ và con gái
về nhà ở cùng với cha mình.
Bình thường thì Tố Tố đi làm việc, còn vào ngày nghỉ thì cô sẽ mang
theo Tiểu Bao Tử đi đến nhà cùng với Sở Vệ Bình, hết sức làm cho ông cụ
bớt đi sự cô đơn, cuộc sống được vui vẻ thêm một ít, được phong phú thêm một ít.
Mất đi người bạn già, thời điểm Sở Vệ Bình
nhìn thấy Tiểu Bao Tử thì tâm tình cảm thấy sẽ đỡ hơn. Ngày ấy, khi lần
đầu tiên ông nghe thấy Tiểu Bao Tử gọi ông một tiếng ông nội, đã làm cho ông nước mắt tuôn đầy mặt. Cũng khiến ông không khỏi nhớ tới Triệu Đình Phương, mấy ngày trước chỉ khát vọng được cấp thiết nhìn thấy thằng
cháu đích tôn của mình.
Thật là tiếc nuối, ông tiếc nuối thay cho người bạn già của mình. Cho
đến tận khi qua đời, bà cũng chưa từng được ôm thằng cháu đích tôn một
cái, chưa từng được nghe thằng cháu đích tôn gọi bà một tiếng bà nội.
Thế nào mà bà lại vội đi như vậy chứ, chỉ vài ngày thôi mà bà cũng không chịu đợi đến nơi.
Hiện tại người cũng đã được hoả táng, được
mai táng, nhưng mà bên tai ông lại vẫn luôn quanh quẩn giọng nói quen
thuộc ấy. Trong đầu ông cũng đều là giọng nói và dáng điệu nụ cười của
bà. Ông có cảm giác, cảm thấy bà vẫn như còn sống, chưa từng rời khỏi
bọn họ. Nhưng mà, trên thực tế bà đã đi rồi, đã rời khỏi thế giới này,
cũng không bao giờ còn về được nữa rồi.
Tuy rằng người đã qua đời được mấy ngày, tang lễ cũng đã làm xong, thế
nhưng tâm tình cũng vẫn còn bị nỗi bi thương bao quanh. Ngay cả Tố Tố
cũng có cảm giác như thế. Triệu Đình Phương qua đời, mấy ngày nay, cho
đến tận bây giờ tâm tình của cô cũng vẫn chưa trở lại bình thường.
Tận đáy lòng, sự áy náy lẫn hối hận mỗi ngày đều
quấn quanh lấy cô, làm cho cô cảm thấy giống như sắp hít thở không
thông.
Một con người rõ ràng đang sống sờ sờ như thế, cứ như vậy đã không còn
nữa. Tố Tố có làm thế nào cũng không thể nào tiếp nhận được. Cô thật sự
thương tâm khổ sở mà cũng áy náy thật sâu. Cô thường xuyên ngồi ngẩn
người, trong đầu đều nghĩ đến từng chút, từng chút những điểm tốt, không tốt khi ở chung với Triệu Đình Phương… Tất cả đều hiện lên rõ ràng
trong đầu của cô.
Bên tai cô cũng dường như vẫn còn quanh quẩn giọng nói của Triệu Đình
Phương khi xin lỗi cô. Mà khắc sâu nhất chính là, nội dung cô đã trò chuyện với Triệu Đình Phương ngày hôm đó. Ngày hôm
ấy, bà thực vội vã chỉ nghĩ muốn được trông thấy thằng cháu đích tôn, bà hi vọng có được sự tha thứ của cô, muốn nghe đứa nhỏ gọi bà một tiếng
bà nội. Cô đáp ứng với bà rồi, nhưng lại không thể làm cho Triệu Đình
Phương được như ý nguyện, cuối cùng phải mang theo sự tiếc nuối mà qua
đời.
Mấy tháng này Sở Lăng Xuyên