Đúng như vậy, như thế thì thật tốt, thật tốt. Nhưng mà, hết thảy những
thứ này giờ đây đã không còn nữa rồi. Tiểu Nhiên lắc đầu, khó chịu nói:
"Thiệu Minh Thành, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ nữa. Tôi đã không còn phải là tôi của trước đây nữa. Mà anh cũng không phải là anh
của trước đây nữa rồi. Thời điểm anh hôn tôi, anh thật cũng không để ý
một chút nào đến việc, tôi đã từng được người đàn ông khác hôn hay sao?
Không để ý tôi đây đã từng sống cùng với người đàn ông khác thật hay
sao?
Được, cho dù anh nói không để ý, nhưng là mà tôi lại để ý, tôi không có cách nào để quên được... Tôi đã tận mắt thấy một màn kia, tôi không
cách nào quên được anh và người đàn bà kia đã cùng nhau dây dưa như thế
nào. Tôi không thể quên được hai thân mình
trần truồng, anh ôm chân cô ta, mà hai chân của cô ta thì khoác lên trên vai anh. Anh đã dùng sức giữ lấy cô như thế nào, cho đến bây giờ tôi
vẫn đều nhớ được rành mạch. Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, bên tai tôi đều có thể vang lên tiếng thở dốc của anh khi ấy, ... Trong nháy mắt đó phảng
phất như là vĩnh hằng, vĩnh viễn ngừng lại ở trong trí nhớ của tôi, tôi
không thể nào quên được, không thể nào quên được!"
Tiểu Nhiên bình tĩnh nói, đến cuối cùng lời nói biến thành cuồng loạn
gầm nhẹ, nước mắt phẫn nộ từ lâu đã sớm chảy tràn. Đúng vậy, cô không
thể quên được, không thể quên được một màn kia rơi xuống đã làm cho cô
thống khổ gần như đến chết. Một màn kia vĩnh viễn là sự thương tổn trong lòng cô, mỗi khi nào nhớ tới, thì máu tươi lại sẽ
đầm đìa.
Mà Thiệu Minh Thành cũng thật giống như đã bị câu thần chú làm định
thân. Sự đau đớn từ đáy lòng anh một mực lan tràn đến tứ chi bách hài
(*), nước mắt cũng đã đảo quanh ở trong hốc mắt. Anh chỉ biết, Tiểu
Nhiên đã biết đến chuyện này. Nhưng anh lại không biết, khi cô tận mắt
nhìn thấy một màn kia, khi đó cô đã phải thương tâm muốn chết đếncỡ nào, đã triệt để tuyệt vọng thất vọng tới cực điểm đối với anh như thế nào!
(*) Tứ chi bách hài (四肢百骸) hay tứ chi bách thể(四肢百体): tứ chi và trăm
xương; các bộ phận thân thể. Ý chỉ các bộ phận toàn thân của con người.
Anh không biết Tiểu Nhiên làm thế nào để vượt qua được, làm thế nào cô
thoát ra được khỏi sự thống khổ cùng cõi lòng tan nát khi bị anh làm tổn thương nặng nề như vậy! Có lẽ là bởi vì con gái. Đứa con chính là suối
nguồn vui vẻ của cô, cho nên, cô mới có thể vượt qua được.
Đau lòng đến không cách nào hô hấp nổi, cũng không
cách nào nói ra được một câu. Tiểu Nhiên đẩy anh ra, đứng dậy, đưa tay
lau qua quít lệ rơi trên mặt, lập tức thuần thục tìm được vị trí để ví
tiền từ trên người anh. Cô lấy ra 100 đồng, ra vẻ kiên cường nói: "Tôi
lấy của anh 100 đồng, chắc anh cũng không cần phải để ý đâu nhỉ. Tôi đi
trở về nhà. Thiệu Minh Thành, anh đừng có lãng phí thời gian trên người
tôi mãi như vậy! Anh cũng đã trưởng thành rồi, nếu có người thích hợp
thì đừng bỏ lỡ nữa. Cuộc sống một mình
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com