"Tiểu Nhiên bị Giản Ngọc Sanh làm cho tức giận đến phát run. Cô không
thể nào tin được những lời nói như vậy lại đã được nói ra từ trong miệng của Giản Ngọc Sanh. Được lắm, anh đã cho là như thế, vậy thì cứ coi như là như vậy đi, vừa vặn coi như ngày là sự kết thúc đi. "Đúng thế, là em muốn cùng anh ấy ôn lại mộng cũ, muốn nối lại tiền duyên. Cho nên, vì
vậy các vấn đề của vợ cũ của anh đang cho em khó chịu và khiến em không
được vui. Em không thể tiếp tục với cuộc sống thế này nữa, đó chính là
lý do của em!"
Tiểu Nhiên tức giận rống lên xong cũng đã tiêu hao hết khí lực. Vẻ mặt
của Giản Ngọc Sanh cũng âm trầm đáng sợ. Ngay lúc anh đang định nói tiếp gì đó, thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Giản Ngọc Sanh mang cái vẻ
mặt giận dữ đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Thiệu Minh Thành đang ôm đứa
nhỏ vẫn còn chưa đi. Anh không khỏi nhíu mày,
hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Thiệu Minh Thành đẩy Giản Ngọc Sanh ra, tiến vào trong phòng. Đi đến
đến bên cạnh ghế sofa, anh đưa tay ra, nắm lấy tay của Tiểu Nhiên lôi
dậy, rồi sau đó gắt gao quàng ở bên hông của cô. Tiểu Nhiên mờ mịt, giãy dụa: "Anh làm gì thế? Buông tay ra!"
Giản Ngọc Sanh đi tới nhìn thấy hai người đang ôm lấy nhau như vậy, anh có một loại xúc động muốn đánh người. Việc này Thiệu Minh Thành lại
dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tiểu Nhiên, rốt cục em cũng đã nói với anh
ta rồi! Nếu đã nói tất cả, như vậy sẽ không cần phải che giấu nữa. Chúng tôi tính toán hợp lại, cho nên, Giản tiên sinh, anh có thể lo liệu hợp
lại với vợ trước của anh được rồi đó!"
Thiệu Minh Thành nói xong, Tiểu Nhiên liền hôn mê. Thời điểm cô bày ra cái vẻ mặt muốn mắng anh nói hươu nói vượn, thì
Thiệu Minh Thành lại hôn xuống, ngăn chặn luôn miệng của cô, làm cho cô
không nói ra lời được. Tiểu khả ái nhìn thấy bộ dạng này của ba mẹ, hoàn toàn bị sợ quá mức rồi. Cô bé mở to hai mắt nhìn qua nhìn lại ba người
lớn, không biết nên khóc hay là nên kêu to.
Giản Ngọc Sanh đứng ở nơi đó, hai tay nắm chặt thành quả đấm. Thời điểm nắm tay anh muốn vung lên về phía Thiệu Minh Thành, thì tiểu khả ái lại khóc lên. Nước mắt tí tách tí tách rớt xuống đất, mà Thiệu Minh Thành
cũng kết thúc cái hôn này, ôm lấy thắt lưng Tiểu Nhiên đi ra ngoài. Còn
Giản Ngọc Sanh cuối cùng chính là đứng ở nơi đó, vẻ mặt âm u.
Tiểu Nhiên bị Thiệu Minh Thành cứng rắn kéo đi, túm chặt đi xuống lầu. Tiểu khả ái khóc cực
kỳ thê thảm, không biết người lớn như thế này là thế nào, chính là bị
dọa đến oa oa khóc lớn, gọi ba mẹ.
Tiểu Nhiên thấy con gái bị hù sợ, liền ôm lấy đứa nhỏ từ trong lòng
Thiệu Minh Thành ra. Cô trấn an con gái, cũng không giãy dụa nữa, tùy ý
để cho Thiệu Minh Thành ôm lấy bả vai của cô, nhét cô cùng đứa nhỏ vào
trong xe.
Trong lòng cô cũng khó chịu lợi hại, ôm lấy tiểu khả ái đang nỉ non,
nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Trong lòng cô vừa thống khổ
lại vừa rối loạn thành một đoàn. Cô giống như một
chiếc thuyền con ở trong biển rộng bị lạc mất phương hướng lại không thể tìm thấy đất liền.
Cô bị lạc, tuy nhiên cô lại biết rất rõ ràng, cô và Giản Ngọc Sanh đã xong rồi, nhưng mà cô cũng
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com