Em là vợ của anh, thế nhưng người nhà của anh. . . tất cả mọi người đều
coi em như một người ngoài. Người nhà của anh coi em như người ngoài thì em đây nhận lấy, không cần! Bọn họ lạnh lùng với em, em cũng có thể
không cần, nhưng mà, em không thể chịu nổi một người vẫn cứ luôn miệng
nói yêu em như anh, mà cũng đối xử với em như vậy!
Cho dù thế nào thì em cũng nghĩ không thông, một người luôn yêu em như
anh, tại làm sao lại có thể nhẫn tâm như vậy. . . Hai năm, Sở Lăng
Xuyên, anh đi không phải chỉ là hai ngày, cũng không phải hai tháng, mà
là hai năm đấy! Hơn bảy trăm ngày ngày đêm đêm, anh đã nhẫn tâm tuyệt
tình như thế, để cho em ngày ngày coi chừng
nỗi đau xót như vậy.
Anh có thể đi làm sự nghiệp của anh, nhưng mà, em chỉ muốn anh đi thì
có một lời cáo biệt… Cho dù chỉ là có mấy cái chữ, một câu nói thôi, như vậy ít nhất em có thể biết, trong lòng anh vẫn còn có em. Nhưng mà anh
lại không hề nói, anh không nói… mà anh cứ bỏ đi như vậy!
Anh yêu em sao? Yêu em ư, em từng đã không chỉ một lần hỏi bản thân
mình như vậy. Anh nói yêu em..., vậy làm sao anh có thể cứ vô tình bỏ
lại em một mình như vậy! Em chỉ nghĩ ra được một đáp án, chính là anh
không hề thương em, không thương. . .
Anh có biết cảm giác trái tim của một người từ thương tâm tuyệt vọng,
đến lúc trái tim nguội lạnh như tro bụi, là
như thế nào không? Nó thật giống như. . . Bị người ta cắt một lớp da,
rồi sau đó lại từ từ lớn lên thêm một chút.
Em cảm thấy em đã chết một hồi, rồi sau đó lại sống lại được. Em sống
lại rồi, Sở Lăng Xuyên, em đã không còn đau đớn, cũng không còn khó chịu nữa rồi, sẽ không còn hận, sẽ không còn oán nữa rồi. Nhưng vì sao anh
lại không chịu buông tha cho em, vì sao anh nhất định phải trở lại làm
cho em đau đớn một lần nữa, vì sao. . . !"
Tố Tố kêu gào, rốt cuộc cô không nói được nữa, chỉ còn thừa lại trái
tim đầy thương tích và tiếng khóc rống lên. Mỗi một âm thanh nỉ non, mỗi một câu nói, từng con chữ, đều phảng phất như là từng lưỡi dao găm
xuyên thấu trái tim Sở Lăng Xuyên, để cho anh tiếc nuối gay gắt, khó
chịu lợi hại, cũng hối hận đến đòi mạng.
Anh siết chặt hai tay, để cho cô bi thương nỉ non ở trong lòng anh. Tiếng khóc cùng nước mắt của cô đã thiêu đốt trái tim của anh, khiến cho nước mắt của anh vốn không dễ dàng rơi xuống, mà giờ đây từ trên khuôn mặt cương nghị tràn ngập sự đau đớn kia của anh,
nước mắt cũng phải chậm rãi rơi xuống.
Cái gì mà gọi là lời xin lỗi..., tất cả đều không thể xóa đi được nỗi
đau đớn của cô, không cách nào xóa đi được tội lỗi của anh. Anh chỉ có
thể nỉ non ở bên tai cô từng tiếng, từng tiếng: "Bảo bối, anh yêu em,
anh yêu em, chưa từng bao giờ thay lòng đổi dạ."
Anh khẽ đẩy cô hơi xa ra một chút, nhìn gương mặt tràn đầy