Editor: Mẹ Bầu
Anh đeo đôi găng tay vào rồi vỗ vỗ, sau đó liền
giở trò xấu đi sờ mặt cô. Tố Tố vội vàng quay mặt đi, mà Sở Lăng Xuyên
cũng không trêu chọc cô nữa. Anh ôm lấy cô, đôi con ngươi đen nặng nề
ngóng nhìn cô, lại hôn hít xuống trên cặp mắt của cô, xúc động nói: "Bảo bối, hai năm qua anh thật sự rất nhớ em, mỗi khi nghĩ tới em, thì anh
lại liền giở đôi găng tay mà em đã đan cho anh ra để xem. Thời điểm trời lạnh, vốn dĩ anh nghĩ sẽ đi đôi găng tay này vào, nhưng rồi anh lại sợ
sẽ làm rách mất nó! Cho nên, đôi găng tay mà em đã đan cho anh, đến bây
giờ vẫn còn hoàn hảo không hề hao tổn gì. Anh thấy tương lai vẫn có thể
để lại cho con trai chúng ta đi được."
Tố Tố có cảm giác mình
đúng là rất không có tiền đồ chút nào. Lời nói của anh đã khiến cho hốc
mắt của cô nóng lên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, trái tim lại chua xót.
Trong cổ cô thật giống như bị cái gì đó làm cho nghẹn tắc lại, muốn nói
ra câu gì đó, nhưng đến một chữ cũng không nói nên lời.
Sở Lăng Xuyên lại một lần nữa hôn lên trên đôi môi của cô. Đôi bàn tay đeo đôi gắng len lông kia cũng vỗ về lên da thịt của cô. Khiến cho cô trở
nên ngứa ngáy, không tự chủ được mà uốn éo người. Cô nghĩ muốn đẩy anh
ra, thật sự cô rất ngứa, hơn nữa, anh cho rằng chỉ cần nói vài lời nói
êm tai kia thôi, là đã nghĩ khiến cho cô tha thứ cho anh được rồi, là
anh có thể muốn làm gì với đối cô thì làm hay sao?
Nhưng mà, cho
dù cô có giãy dụa thế nào đi nữa, anh chính là cũng không chịu buông cô
ra, lại càng hôn cô triền miên và kịch liệt. Trái tin cùng thân thể của
anh đều đang rất kích động. Trong lòng anh là sự khát vọng vợ con, thân
thể anh đã phải ẩn nhẫn suốt hai năm rồi. Nói anh không muốn cô là giả
dối, di@en*dyan(lee^qu.donnn), anh có chút vội vàng tháo đôi găng tay
len lông đang đeo ở trên tay ra, đặt ở bên gối. Bàn tay anh nắm giữ hai
bàn tay cô đang chống ở trên ngực của anh theo bản năng, giọng nói trầm
trầm khàn khàn khẽ lầm bầm: "Nơi này rất nhớ em, bảo bối, nơi này cũng
muốn nữa..."
Sở Lăng Xuyên nói xong liền vội vàng và xúc động
tiến quân thần tốc... A! Anh không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh nóng
lòng và cường thế tiến vào, khiến cho Tố Tố có chút ăn không tiêu. Huống chi, lâu như vậy cô cũng chưa từng làm thứ này, trong lúc nhất thời cô
có chút không cách nào thích ứng được. Cô không nhịn đau không được, kêu hừ một tiếng, cũng phụ giúp anh, muốn cho anh mau đi ra ngoài.
Mà anh cũng có chút bị đau, nhưng hơn tất cả là sự thỏa mãn. Anh kêu rên,
cũng hôn lên môi Tố Tố, diễnđànlêquýđôn làm cho cô không có cách nào phát ra tiếng được. Anh hôn cô, cũng có chút kích động dùng giọng nói
khàn khàn của mình khẽ hô lên: "Bảo bối, bảo bối... Anh nghĩ muốn có
được em, như thế này đã quá lâu rồi..."
Nói xong, Sở Lăng Xuyên đang muốn cuồng dã giữ lấy vẻ đẹp hoàn hảo của cô
thật tốt, thì lại nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, tiếp theo
là giọng nói vừa non nớt vừa đáng yêu của Tiểu Bao Tử truyền đến: "Ba
ba! Mẹ!"
Ầm! Đầu Tố Tố như muốn nổ tung, trong lòng đã