Cô đã từng mất con, đương nhiên biết nỗi đau đó lớn như thế nào, cũng
không hỏi nhiều nữa, mà xoay người mở cửa vào phòng, nhưng khi nhìn thấy Hàm Hàm ở trên giường, cô thật sự bị dọa sợ.
Tố Tố không tin
được người trước mắt chính là chị em tốt của mình. Chỉ thấy khuôn mặt
Hàm Hàm biến dạng, sưng phồng, tím bầm một khoảng, bên môi cũng có
thương tích, trên tay, trên trán đều quấn băng gạc, hai mắt nhắm chặt,
trên khóe mắt còn vương giọt lệ.
Đây là thế nào, Hàm Hàm sao lại thành như vậy? Nhìn một cái cũng biết bị người đánh, nhưng là ai được?
Tố Tố giận dữ, quay sang hỏi Tiểu Nhiên, “Ai làm đây?”
“Là tên Chu Gia Hiền khốn khiếp kia!” Giọng Tiểu Nhiên rất nhỏ, nhưng không che giấu được sự tức giận, lúc cô xử lý vết thương của Hàm Hàm còn chưa kịp hỏi kĩ, chỉ biết là tên khốn khiếp kia đánh.
Chồng Hàm Hàm
ư? Tố Tố không dám tin vết thương trên người cô ấy lại do người thân
nhất bên cạnh gây nên. Đúng là tên khốn khiếp, sao anh ta có thể làm như vậy?
Tố Tố bỗng nhớ lại một lần từng thấy vết thương trên cổ tay Hàm Hàm, khi hỏi thì cô ấy nói lấp liếm cho qua, chẳng lẽ, đây không
phải lần đầu tiên.
Cô cảm thấy thực sự khó chịu!
Chu Gia
Hiền, khốn khiếp, không phải đàn ông, đánh phụ nữ thì có bản lĩnh gì? Tố Tố lại gần Hàm Hàm, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.
Lúc này
có lẽ Hàm Hàm cảm nhận được có người lại gần, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy người đến là Tố Tố, nước mắt lại không cầm được trào ra.
Tố Tố
vội vươn tay ôm lấy cô ấy, giờ phút này, cô cũng không biết dùng cách
nào để an ủi, không biết phải làm sao để Hàm Hàm quên đi những tổn
thương cùng đau đớn, có lẽ cô ấy cần chính là một cái ôm.
Tiểu Nhiên nhìn một màn này, cũng rơi nước mắt, đi tới, ba người phụ nữ ôm nhau khóc một trận.
Giờ phút này, Hàm Hàm khóc rất thương tâm, khóc đến thất thanh, khóc như để giải tỏa hết uất ức và sợ hãi trong lòng.
Tố Tố cẩn thận từng li từng tý lau nước mắt cho Hàm Hàm, nghẹn ngào an ủi: “Tốt rồi, Hàm Hàm, đừng khóc, hiện tại đừng nghĩ nhiều, chú ý bồi dưỡng thân thể, biết không?”
Hàm Hàm gật đầu, nức nở nói: “Đừng nói với ba mẹ tớ…..bọn họ….còn không biết….”
“Được, được, không nói, nơi này có chúng tớ, chờ cậu tốt lên một chút, chúng tớ sẽ thông báo với họ.”
Hàm Hàm nằm xuống lần nữa, Tố Tố và Tiểu Nhiên ngồi bên giường, hai cô vẫn
không thể tin được, người mang vết thương chồng chất trước mắt là Hàm
Hàm, chị em tốt của họ.
Tiểu Nhiên nỗ lực bình ổn cảm xúc, “Tại sao anh ta đánh cậu?”
Hàm Hàm nghĩ đến chuyện sáng nay, không khỏi rụt rè hơn, đó là cơn ác mộng
của cô, nghĩ đến không rét mà run, nắm chặt lấy tay Tố Tố..
Tố Tố cảm nhận được sự lo lắng của Hàm Hàm, cô dùng hay tay bao bọc lấy cái
tay bị thương của cô ấy, “Đừng sợ, đều qua rồi. Có chuyện gì, nói cho
chúng tớ biết, chúng ta là chị em tốt mà, có chuyện gì phải cùng nhau
chia sẻ.”
Hàm Hàm nhắm mắt lại, hình như rất khổ sở, lát sau mới
mở miệng, “Anh ta cảm thấy tớ và La Vĩ Khôn vẫn còn quan hệ, trước đó,
anh ta từng đánh tớ một lần, nhưng sau đó đã nói xin lỗi, cầu xin tớ tha thứ, nói rằng do mình không khống chế được, tớ liền tin.
Sau đó
anh ta cũng đối xử rất tốt với tớ, dần dần tớ quên mất một lần kia.
Nhưng mà lần này, tớ mang thai, tớ nghĩ khi đi công tác trở lại, anh ta
sẽ rất vui mừng khi biết tin này, nhưng…..”
Hàm Hàm không nhịn
được nữa, lại rơi nước mắt. Trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng hung tàn của
Chu Gia Hiền, bao nhiêu bi thương, tuyệt vọng không thể khống chế, “Anh
ta nói đứa bé không phải của anh ta, nói tớ mang thai với người khác,
hơn nữa còn nói đứa bé là của La Vĩ Khôn. Chúng tớ xảy ra chanh chấp,
anh ta liền động thủ, sau đó biến mất dạng, tớ tự gọi 120, sau đó mới
gọi Tiểu Nhiên.”
Hàm Hàm cho rằng, thời khắc cô sinh non, nằm trong một vũng máu, cô cho rằng, có thể, mình sẽ cứ như vậy mà chết đi……
Tố Tố không kiềm chế được sự tức giận trong lòng, đàn ông khốn khiếp không bằng cầm thú, dù thế nào đi nữa, Hàm Hàm cũng đang mang thai, thế nhưng anh ta có thể ra tay độc ác như vậy.
Cô khẽ vuốt mu bàn tay Hàm Hàm an ủi, “Vậy cậu định thế nào?”
“Ly hôn, rời khỏi anh ta.” Hàm Hàm trả lời không chút nghĩ ngợi, cô không
có cách nào tiếp tục chung sống với người đàn ông đã từng khiến mình tổn thương như vậy, cô sợ, vô cùng sợ.
Tố Tố gật đầu, “Được, tớ ủng
hộ cậu. Người đàn ông như thế không đáng để lưu luyến. Nếu như cậu dám
thay đổi vì mấy lời dịu dàng của anh ta, tớ sẽ không tha cho cậu.”
Tiểu Nhiên cũng dận giữ nói: “Tớ cũng ủng hộ cậu, mặc dù người ta nói thà
phá mười ngôi miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân, nhưng người đàn ông như thế, có lần đầu tiên cũng sẽ có lần thứ hai, cho nên, không có gì
phải do dự.”
“Ừ, tớ nhất định sẽ chú ý.” Hàm Hàm nói kiên định.
Đúng, người đàn ông như vậy, không có gì phải lưu luyến, cô nghĩ đến thời
khắc mình sinh non kia, một đứa bé vô tội cứ như thế mà mất đi, nghĩ tới sự tàn bạo của Chu Gia Hiền, cô chỉ có một chữ, hận!
Hàm Hàm được sự an ủi của hai người bạn tốt, nội tâm an ổn không ít, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hai người phụ nữ ngồi bên cạnh, đều không nói một lời, cảm giác có người
bên ngoài, Tố Tố quay lại, chợt thấy bóng dáng lóe lên, giống như kẻ
trộm.
Tố Tố đứng dậy ra ngoài, Tiểu Nhiên cũng theo sau, ra đến
cửa, phát hiện Chu Gia Hiền đang định rời đi, nhìn đầu sỏ gây nên mọi
chuyện, Tố Tố giận dữ, “Anh đứng lại!”
Tố Tố và Tiểu Nhiên chạy đến chắn trước mặt anh ta.
Chu Gia Hiền vẫn còn bộ dáng bình tĩnh, mà Tố Tố đã nổi cơn thịnh nộ: “Chu
Gia Hiền, anh có phải là người hay không, sao có thể động thủ với Hàm
Hàm, một người đàn ông đi đánh chính vợ mình, anh đúng là không ngại mất mặt?”
Tiểu Nhiên cũng căm tức nhìn Chu Gia Hiền, “Anh tới làm
gì? Thế nào? Đánh chưa đã nghiền, muốn bổ thêm hai quyền nữa đúng hay
không?”
“Đây là chuyện của tôi và Hàm Hàm, không liên quan đến
các cô.” Chu Gia Hiền nói xong muốn xoay người rời đi, mặc dù nhìn như
bình tĩnh, nhưng dù sao đã làm ra chuyện như vậy, không tránh khỏi có
chút hốt hoảng.
Tố Tố thấy thái độ này của anh ta, trong lòng tức giận, đưa một chân ngáng ra phía trước, Chu Gia Hiền không để ý, thân
thể mất thăng bằng ngã ngay xuống đất một cách chật vật.
Nhưng anh ta ngã xuống một cái liền vội vàng bò dậy, không quay đầu lại nhìn mà bỏ đi thẳng.
Tố Tố và Tiểu Nhiên trở về phòng bệnh, ở bên cạnh Hàm Hàm, mãi cho đến
buổi trưa, hai người thương lượng, thông báo với người nhà Hàm Hàm, dù
sao, chuyện này cũng cần người nhà ra mặt.
Người nhà Hàm Hàm nghe tin, vội vàng chạy tới bệnh viện. Mẹ Hàm Hàm nhìn con gái thành ra như
vậy, cứ khóc mãi, còn ba Hàm Hàm cũng không khống chế được tức giận.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ người con rể nhìn hào hoa phong nhã lại là kẻ
mặt người dạ thú, thậm chí đánh con gái họ trong lúc đang mang thai.
Hàm Hàm tỉnh lại, thấy ba mẹ ở bên, đầu tiên sửng sốt, cô muốn an ủi họ là
mình không có việc gì, nhưng mà, lời như vậy nói ra, sẽ càng làm họ khó
chịu hơn thôi. Cô thành ra như vậy sao có thể coi như không có chuyện gì được.
Nhìn qua, cảm xúc của Hàm Hàm cũng coi như ổn định, đây là điều mọi người tương đối vui mừng, tin rằng cô ấy có thể gắng gượng
vượt qua.
Tố Tố và Tiểu Nhiên rời đi vào giữa trưa, hai người ra
khỏi bệnh viện, nhìn trời cảm khái, Tiểu Nhiên khẽ nói: “Nhớ trước kia,
đối với tình yêu toàn là ảo tưởng với mơ ước, nhưng thực tế thì…. Dù có
thế nào tớ cũng không thể nghĩ đến, tương lai của mình lại thành như
vậy, lại càng không ngờ được, Hàm Hàm sẽ xảy ra chuyện như thế. Cuộc đời đúng là một ẩn số, khiến cho người ta không lường trước được.”
Tố Tố ôm bả vai Hàm Hàm, “Bây giờ cậu và Giản Ngọc Sênh sao rồi?”
Tiểu Nhiên nhìn Tố Tố, “Đừng lo, Giản Ngọc Sênh là người tốt, nếu có như vậy cũng sẽ không đánh người, hai chúng tớ rất tốt. Còn cậu, cùng Sở Lăng
Xuyên sao rồi?”
“Chúng tớ tốt lắm.” Coi như hòa hảo đi, cùng nhau chăm sóc đứa bé khỏe mạnh lớn lên.
Tiểu Nhiên vui mừng thay Tố Tố, “Đừng rối rắm về quá khứ, chỉ cần tương lai
anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho cậu là tốt rồi. Không nói nữa, tớ
phải về đây, cậu cũng về đi, ngày mai lại đến.”
“Ừ, ngày mai gặp.”
Hai người ai về nhà nấy, khi Tố Tố về đến nhà, Tiểu Bao còn đang ầm ĩ trong phòng khách.
“Mẹ!” Tiểu Bao thấy Tố Tố, chạy tới sà vào lòng cô, Tố Tố khom người, ôm con trai, hôn nhẹ lên mặt con, “Bảo bối, nhớ mẹ không?”
“Có!” Tiểu Bao gật đầu, sau đó đưa xe mới mua khoe với mẹ. Thật ra thì cu cậu có không ít đồ chơi, nhưng đều đã bị làm hỏng.
Tố Tố ngắt cái mũi nhỏ, dặn dò Tiểu Bao, “Tiểu Bao lại có đồ chơi mới rồi, chỉ là không cho phép làm hư nha, đi xuống chơi đi.”
Đặt Tiểu Bao xuống đất, tiểu tử lại vui vẻ ôm món đồ chơi mới ra chỗ khác.
Mẹ An không xa lạ gì Hàm Hàm, bà cũng coi như nhìn Hàm Hàm lớn lên, “Hàm Hàm sao rồi? Ngã bệnh hả?”
Nhắc tới Hàm Hàm, sắc mặt Tố Tố lại chán nản, ngồi xuống uống hớp nước rồi mới mở miệng, “Cậu ấy sảy thai.”
Tố Tố trả lời khiến mọi người đều quay sang nhìn, Sở Lăng Xuyên hơi nhướn
mày, cái này đối với anh mà nói, vô cùng nhạy cảm, bởi vì trước đây Tố
Tố từng hai lần xảy thai, nhưng không nghĩ ra vì sao Hàm Hàm lại xảy ra
chuyện tương tự như vậy.
Mẹ An không nhịn được hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Có phải do không cận thận hay không?”
“Cậu ấy cãi nhau với chồng, là do chồng cậu ấy đánh.”
Mọi người đều ngây ngẩn, họ đã gặp chồng Hàm Hàm, còn cảm thấy không tệ, không ngờ là người như vậy.
“Đúng là cặn bã, nói cho Hàm Hàm, loại hành vi này của Chu Gia Hiền liên quan đến tội phạm hình sự, gây tổn thương người khác có thể chịu khởi tố.”
Ba An nói.
Nghe ba nói vậy, Tố Tố gật đầu, “Vâng, đã có chứng cứ ạ.”
“Con nói xem, đàn ông gì mà có thể xuống tay ngay cả với chính vợ của mình
trong khi đang mang thai, không chấp nhận được.” Mẹ An giận dữ, sau đó
quay sang hỏi, “Hiện tại Hàm Hàm sao rồi?”