Sở Lăng Xuyên cảm giác như tim ngừng đập, rồi sau đó cảm xúc của anh như giông bão ầm ầm kéo đến, choáng váng, bối rối….
Anh không muốn nghĩ nhưng quá khứ cứ ùa về như một thước phim quay chậm,
nhớ ngày đó, Tố Tố sống chết khóc nháo đòi ly hôn, nhưng anh chưa từng
nghĩ sẽ buông tay cô, luôn nghĩ cách để yêu thương, chiều chuộng, cứu
vãn hôn nhân của hai người.
Nhưng chỉ một tấm hình kia, khiến anh đau lòng vô cùng, trong cơn tức giận anh đã đồng ý ly hôn, đồng ý cũng
là anh, sau đó hối hận cũng là anh.
Người dám nghĩ dám làm, chưa
từng có chuyện gì chùn bước như anh mà lần đầu tiên lại thay đổi thất
thường như thế này, mấy tháng không gặp nhau, cơn giận của anh hầu như
không còn, nhưng anh chỉ đau lòng với sự tuyệt tình của cô.
Nhưng anh hiểu rõ, dù cô đối xử với anh như thế nào, thì chung quy anh vẫn
không thể dứt bỏ được, một lần nữa gặp lại người con gái mình vừa yêu
vừa hận kia, anh không biết phải làm sao bây giờ.
Muốn thương cô, lại cảm thấy cô đáng hận, muốn hận cô, lại không có cách nào, nhìn dáng vẻ phách lối của cô, anh hận không thể đến dạy dỗ một trận.
Anh
không cúi đầu, cô cũng vậy, cô sĩ diện, cô muốn ly hôn, đều là cô muốn.
Mà anh cũng cần mặt mũi, lần này giận dỗi lớn như vậy, quan hệ của hai
người trở nên căng thẳng, thấy cô lúc nào cũng giắt ly hôn cửa miệng,
anh chỉ muốn bóp chết sự vọng động của cô.
Anh vốn muốn lạnh lùng với cô, nhưng thấy cô và Thẩm Hạo Vũ ở chung một chỗ, anh lại không
khống chế được hành vi của mình, sau đó liền xảy ra cái đêm say rượu
kia.
Thẩm Hạo Vũ và Tiểu Hồng ở chung một phòng mà không biết vì sao, dĩ nhiên, bà xã của anh, dù muốn ly hôn nhưng sau đó vẫn ngủ bên
cạnh anh.
Chỉ là đêm hôm ấy thật sự không xảy ra chuyện gì, anh
ôm cô ngủ suốt một đêm, cho nên, đứa bé tuyệt đối không phải có khi đó,
một tháng trước anh cũng làm các biện pháp rồi, nhưng tại sao cô lại
mang thai?
Nếu biện pháp tránh thai của anh thất bại, anh chỉ có
thể hoan hô vạn tuế, nhưng tỉ lệ ấy là rất nhỏ, nếu như không phải vậy,
thì đứa bé là của ai?
Con người thường luôn suy nghĩ theo chiều
hướng xấu, anh cũng vậy, chẳng lẽ khi hai người giận nhau, Thẩm Hạo Vũ
thừa dịp chen chân vào rồi sao?
Thẩm Hạo Vũ, đây chính là người
đàn ông chiếm một phần không nhỏ trong lòng Tố Tố, đó là người đàn ông
có tình có nghĩa, có trách nhiệm, không phải bọn họ không yêu, mà chỉ là trời xui đất khiến mà bỏ lỡ. Anh đồng ý ly hôn không nghi ngờ là cho
người ta cơ hội.
Hôn nhân giữa anh và cô là hữu danh vô thực, chỉ còn thiếu một thủ tục thôi, nếu như đứa bé trong bụng là của Thẩm Hạo
Vũ, vậy sự trì hoãn của anh không có ý nghĩa gì cả.
Khẳng định Tố Tố sẽ liều chết ly hôn cùng với anh, vậy sau này, cuộc sống của Tố Tố,
thế giới của Tố Tố sẽ không liên quan đến anh nữa hay sao?
Sở
Lăng Xuyên khổ não, mặt mũi chết tiệt, tự trọng chết tiệt, để cho Thẩm
Hạo Vũ thừa dịp cháy nhà hôi của, anh đúng là tự lấy súng bắn vào mình
mà.
Sớm biết như vậy, còn tức cái gì, thương tâm cái gì, mặt mũi
cái gì, nếu như bây giờ cô dùng mọi thủ đoạn tồi tệ ly hôn cùng với anh
thì…….
Anh thậm chí có thể tưởng tượng đứa bé mà Tố Tố ôm trong ngực, Thẩm Hạo Vũ ôm cô, một nhà ba người họ ân ái hạnh phúc.
Anh cảm giác mình như kiến bò trên chảo, nóng nảy và lo lắng, An Nhược Tố, em chính là khắc tinh của anh!
Cuối cùng, anh đã quyết định, mặc kệ đứa bé ra sao, anh vẫn phải giữ được vợ mình đã, mặt mũi hay tự ái cũng không bằng nỗi đau trong lòng anh.
Sáng hôm sau, Tố Tố còn không muốn rời khỏi chăn, tâm tình của cô vui nhất trong vòng mấy tháng này, bởi vì cô sắp được làm mẹ.
Cô tự cười trộm trong lòng, như tiếng chuông cửa dồn dập lại phá hỏng
không khí, mới sáng sớm ai lại bấm chuông liên tục như vậy, hôm nay là
cuối tuần không cần nghỉ ngơi sao?Ngoài phòng khách có tiếng mẹ cô mở cửa, người đàn ông nào đó hét ầm tên cô: “An Nhược Tố!”
“Có!” Tố Tố phản xạ có điều kiện, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một người mặc quân trang, đội mũ xanh xông vào.
Cô ngây người, trừng mắt nhìn người đàn ông trước cửa, Sở Lăng Xuyên, vì
sao anh lại đến đây, bởi vì đứa bé sao? Dù thế nào, cô đều vui mừng, anh quan tâm đứa bé, cô sẽ vui mừng.
Cô đang định mỉm cười thì anh hét lên: “An Nhược Tố, ông đây không ly hôn nữa, có được không?”
À? Tố Tố bị anh làm cho ngớ ngẩn rồi, sững sờ không biết nói gì, Sở Lăng
Xuyên tiến lên lắc bả vai cô, gấp gáp hỏi: “An Nhược Tố, ông đây bảo
không ly hôn, em có nghe thấy gì không, nói mau!”
Tố Tố bị anh dọa sợ, “Nhưng mà, anh….anh không phải nói…..À, đồng ý ly hôn, lãnh đạo còn phê duyệt, bây giờ…..”
“Đều đổi ý, có được không?” Sở Lăng Xuyên vặn vẹo, nhưng khí thế vẫn không
giảm chút nào, thật đúng là anh đang chột dạ, trong lòng nóng nảy sắp
hỏng rồi.
Tố Tố nhìn kĩ vào ánh mắt anh, lông mày anh, môi của
anh, ngay cả tính nết xấu kia cũng thấy được, “Vậy, bây giờ anh mới đổi ý sao?”
Bây giờ là vì đứa bé, hay vì cô thì cô cũng không quan tâm, cho nên, phải thừa dịp hỏi một chút cho thỏa mãn.
Sắc mặt Sở Lăng Xuyên thoáng cái không được tự nhiên, nhăn nhó nói: “Hôm đi làm thủ tục ly hôn đã hối hận, cho nên mới không đến, em thật ngu ngốc, có thế cũng không nhìn ra! Được rồi, đây không phải trọng điểm, bây giờ không ly hôn nữa, em có đồng ý hay không?”
Hai tay cô giấu trong chăn xoắn lại một chỗ, trầm mặc, do dự, chính là không còn lời nào để
nói, Sở Lăng Xuyên thật sự như ngồi trên chảo lửa, “Nói đi, nói đi!”
“Vậy anh….cái đó gì.” Tố Tố ấp úng nói xong, cũng liếc trộm anh, đỏ mặt,
nhăn mặt, mãi lúc lâu sau mới xấu hổ nói: “Vậy anh nói vẫn thích em, vẫn yêu em, em sẽ trả lời…..”
Sở Lăng Xuyên sửng sốt, đây là sao, tự luyến? Anh nhếch môi cười: “Yêu, sao lại không thương, không thương
người yêu thì thương ai. Mau trả lời vấn đề đi!”
Tố Tố cau mày,
hiển nhiên chưa hài lòng với câu trả lời của anh, “Hừ, không nghiêm túc, gạt em, cái gì mà yêu, em biết rõ anh yêu ai sao, biến!”
“Trời đất chứng giám, anh yêu vợ của mình, An Nhược Tố, không tin có phải không, ông đây thề với trời!”
Tố Tố cười xấu xa, “Được được em tin, không cần anh thề, a, chỉ là mới vừa rồi anh hỏi em gì nhỉ?”
Rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho người ta, nhưng Sở Lăng Xuyên bị ngược
thành quen, thành thật hỏi lại: “Chuyện ly dị anh đổi ý, không chia tay
nữa, em có đồng ý hay không?”
Tố Tố cười động lòng người, hai má
đồng tiền như ẩn như hiện, đôi mắt đầy giảo hoạt, “Thấy được tấm chân
tình của anh cùng với đứa bé trong bụng em, em miễn cưỡng đồng ý.”
Cô đồng ý? Sở Lăng Xuyên mở cờ trong bụng, anh muốn chạy lại ôm Tố Tố thì
sau lưng truyền đến tiếng ho khan, tiếp theo là giọng nói giận giữ của
Sở Lăng Xuyên, “Anh là ông của Tố Tố, thế tôi là ai, đặt ở đâu? Hay
thật!”
Tố Tố “phốc” cười một tiếng, mặt Sở Lăng Xuyên đỏ lên, giơ tay gãi đầu, nở nụ cười hắc hắc: “Ba, ba là Thái Thượng Hoàng, mẹ là
thái hậu.”
Tố Tố và mẹ cô nhìn nhau cười, ba An nhìn thì tức
giận, kì thật trong mắt đều là ý cười, hai tay chắp sau lưng, nghiêm túc nói: “Tất cả đều ra ngoài ăn đi.”
Ha ha, rốt cuộc Tố Tố cũng
không thể nhìn được nữa, cười sặc sụa, không để ý đến hình tượng, Sở
Lăng Xuyên cũng nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nhìn vào chỉ
muốn chà đạp cái miệng của anh.
Trong nhà đều là âm thanh vui vẻ, mặc dù Sở Lăng Xuyên rõ ràng chuyện của đứa bé, nhưng rốt cuộc anh
không để người khác chen chân vào được nữa, chỉ cần không ly hôn, vợ của anh vẫn là của anh, mục đích đã đạt được, chuyện khác tạm thời không
suy nghĩ nữa.