Tố Tố lúc này đang lo lắng, còn Sở Lăng Xuyên cứ tỏ ra tự nhiên, không
chút khách khí ôm cô, thân thiết nói: “Bảo bối, em về rồi à, mệt không,
cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”
“Đi rửa tay để ăn cơm.” Giọng
nói của Lý Nguyệt Hương từ phòng bếp vọng ra, An Quốc Đống cũng bước ra
khỏi thư phòng, “À, con gái đã về rồi, sao lại trễ như vậy?”
“Con bị kẹt xe trên đường, để con đi rửa tay.” Tố Tố tránh khỏi cái ôm của
Sở Lăng Xuyên, đi vào phòng ngủ, anh xoay người nhìn cha vợ một cái rồi
cũng lặng lẽ theo cô. An Quốc Đống lắc đầu cười, đi vào phòng bếp.
“Sao anh đến nhà em?” Tố Tố giật lại khăn bông, tức giận hỏi, cô nghĩ đến Tô Tuệ Vân, lửa giận càng lớn hơn, nhìn thấy anh kiểu gì cũng rất ngứa
mắt.
“Anh đến làm công tác tư tưởng với ba mẹ.” Thật ra thì anh
biết tâm lí Tố Tố, buổi trưa cô không muốn thấy anh, nói không chừng đến tối cũng không về nhà, đây là anh thử vận khí, tùy tiện đến thăm cha mẹ cô, đúng như anh đoán cô đúng là về đây.
“Nói chuyện gì?” Có lẽ
bởi vì bị Tô Tuệ Vân kích thích, có lẽ chuyện anh chạy đến nhà cô quá
khả nghi, hai người nhìn nhau chẳng nói gì, không khí tràn ngập mùi
thuốc súng.
Sở Lăng Xuyên vò đầu, “Không phải nói chuyện ly hôn
sao, lúc đầu ba mẹ cũng hết sức tức giận, nhưng mà bây giờ cũng đã đồng ý rồi.”
“Cái gì? Anh dám nói chuyện chúng ta ly hôn cho ba mẹ?” Tố Tố hét lên, cô cũng không biết rốt cuộc cảm xúc trong lòng mình là như
thế nào, đột nhiên anh tích cực như vậy khiến cô có chút…. khổ sở. Khổ
sở? Cô khổ sở cái gì, không phải chính cô muốn ly hôn ư? Bây giờ khổ sở
cái gì?
Tố Tố thích ứng rất nhanh, cô phát hiện có chút gì đó
không đúng, thử dò xét anh, “Anh thật sự nói rồi, tại sao, ba mẹ em nói
thế nào?”
“Ba mẹ nói, anh không phải là một người chồng xứng
đáng, luôn làm tổn thương em, lần này khiến em hoàn toàn thất vọng, mặc
dù em tha thứ cho anh nhưng anh cũng không có cách nào tự tha thứ cho
bản thân mình.
Khi em mang thai anh không thể chăm sóc tốt… khi
em chịu đựng đau đớn thì không có biện pháp chia sẻ cùng em, khi em cần
anh cũng không thể bên cạnh.
Khiến em thất vọng với anh, với hôn
nhân, với cái gia đình này. Những chuyện này là lỗi của anh, anh cũng
cảm thấy rất thất vọng về bản thân mình…. Hơn nữa anh thiếu nợ em quá
nhiều, cả đời này e rằng cũng không thể bù đắp cho em được.
Ba
nói rất đúng, anh là một quân nhân tốt, nhưng không phải là người đàn
ông tốt, càng không phải là người chồng tốt. Vả lại anh cũng tự thấy
mình không xứng làm một người chồng, không xứng có được một người vợ tốt như em, người như anh, thì không nên kết hôn, cho nên, anh suy nghĩ
thông suốt rồi, anh cũng hiểu, ly hôn đối với anh và em mà nói….đều
tốt.”
Tố Tố cắn răng không lên tiếng, nghe anh nói mà lòng cô
chua xót, đau đớn, đôi mắt đã đỏ hoe, Sở Lăng Xuyên nhìn cô, trầm mặc
một chút rồi tiếp tục:
“Kết hôn lâu như vậy anh cũng chưa từng
chung sống thật tốt với em, không ngờ còn có thể cùng em vui vẻ mấy ngày trước khi ly hôn. Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh có một thỉnh cầu cuối
cùng, hy vọng em đáp ứng.”
Tố Tố cúi đầu đi về phía nhà vệ sinh,
trước mắt đã một mảnh mơ hồ, nội tâm ẩn ẩn đau đớn, Sở Lăng Xuyên ở phía sau gọi cô, “Bảo bối.”/ diendannnl""quy,do,,n
Cô dừng bước,
không quay đầu lại, cũng không tiếp tục đi về phía trước, cả người đứng
im bất động, giọng nói có chút bướng bỉnh: “Yêu cầu gì, anh nói đi….”
Sở Lăng Xuyên nhìn tấm lưng gầy gò của cô, liều mạng dựa sát vào cô, ôm
thật chặt từ phía sau: “Không phải yêu cầu, mà là thỉnh cầu, anh xin em, trước khi chúng ta chia tay, để cho anh được cưng chiều, yêu thương em, được không?”
Nước mắt của Tố Tố cuối cùng cũng không khống chế
mà rơi xuống như mưa, cô đẩy tay anh xông ra ngoài, đến gian phòng của
cha mẹ khóa trái cửa, nhào lên giường trùm chăn gào khóc.
Cô
giống như bị đè nén, uất ức, khóc vô cùng đau lòng, Sở Lăng Xuyên đứng
trước cửa phòng, giơ tay định gõ nhưng cuối cùng buông tay xuống.
Lúc này Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống từ phòng bếp đi ra, nghi ngờ nhìn
về phía Sở Lăng Xuyên, ba An nổi nóng, “Tiểu tử thối, dám ở trong nhà
của tôi mà khi dễ con gái tôi à?”
Lý Nguyệt Hương sửng sốt, bà
nổi giận, đánh mấy cái vào tay Sở Lăng Xuyên, “Làm sao con lại khiến con gái ta khóc như vậy, chuyện gì đã xảy ra?”
Sở Lăng Xuyên đứng
đàng hoàng ở đó, đúng bộ dạng của người làm sai, Lý Nguyệt Hương đi đến
gõ cửa, bà nóng nảy gọi: “Con gái bảo bối, đừng khóc, con vừa mới khỏe
lại, khóc khiến mắt không tốt.”
“Chìa khóa, chìa khóa đâu?” An
Quốc Đống gấp gáp đi tìm chìa khóa mở cửa, Lý Nguyệt Hương vội vàng xông vào, đến bên cạnh Tố Tố, “Đừng khóc, con khóc làm mẹ đau lòng lắm.”
An Quốc Đống cũng đứng cạnh giường, giọng nói có chút tức giận: “Xem ra
hôm nay tôi không giáo huấn tiểu tử thối kia là không được.”
Nghe thấy An Quốc Đống muốn xử lí Sở Lăng Xuyên, Tố Tố chui đầu từ trong
chăn ra, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở: “Anh ấy không có khi dễ
con.”
An Quốc Đống dừng động tác, ông và mẹ An liếc mắt nhìn
nhau, cũng mừng thay Sở Lăng Xuyên, xem ra là con bé vẫn còn cảm tình,
Lý Nguyệt Hương cố ý hỏi: “Vậy con khóc cái gì?”
Tố Tố ngồi dậy,
lấy tay gạt lệ, rõ ràng cô bị lời nói của Sở Lăng Xuyên làm cho khó chịu cho nên mới khóc, nguyên nhân ly hôn chỉ chiếm một nửa. Cô mạnh miệng
nói: “Anh ấy đồng ý ly hôn với con rồi, về sau con không cần đau khổ
nữa, con muốn được giải thoát, con rất vui mừng.”
Mọi người nghe xong đều trầm mặc, Lý Nguyệt Hương phá vỡ: “Đều đi ăn cơm!”
Cơm tối diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt, sau khi ăn xong, Sở Lăng
Xuyên kiên trì mang Tố Tố về nhà, về đến nhà, cả hai người đều không nói một lời.
Tố Tố vệ sinh cá nhân xong cũng nằm lên giường nghỉ
ngơi, cô cầm điều khiển ti vi tìm kênh phim, Sở Lăng Xuyên từ bên ngoài
vào trực tiếp tắt đi, “Bây giờ em phải bảo vệ mắt, cố gắng nhịn mấy
ngày.”
Tố Tố chưa ly hôn với anh nên hai người vẫn chung một
phòng, anh trèo lên giường vén chăn chui vào, nhìn người phụ nữ bên
cạnh, anh tự tay tắt đèn, cả gian phòng liền rơi vào bóng tối.
Giữa
hai người vẫn giữ khoảng cách, cô đưa lưng về phía anh, nằm sát mép
giường, mới bắt đầu vẫn bình an vô sự, nhưng không bao lâu, Sở Lăng
Xuyên bắt đầu không thành thật.
Anh lơ đãng lật người, khéo léo
ôm lấy cô, chân anh còn gác lên cả người cô, lồng ngực rắn chắc dán sát
vào lưng cô, chóp mũi của anh đều là hương thơm của cô, thân thể mềm mại trước ngực khiến anh động lòng, lại càng siết tay chặt hơn.
Căn
bản Tố Tố chưa ngủ, cô biết rất rõ hành động của anh, rõ ràng là anh cố
ý, giãy dụa mãi cũng không thoát, sau đó liền mặc anh ôm, không ngờ anh
được voi đòi tiên, một cánh tay khác đưa xuống nơi mềm mại trước ngực
của cô.
“Sở Lăng Xuyên, anh có thể ngủ đàng hoàng có được không,
như vậy em rất không thoải mái.” Tố Tố bị anh buộc mở miệng nói chuyện,
nhưng Sở Lăng Xuyên không trả lời lại, lại còn ngáy nhẹ, hình như là ngủ thiếp đi.
Giả bộ ngủ đúng không? Tố Tố ngưng giãy dụa, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay, sau kho tan việc, em gặp Tô Tuệ Vân.”
Sở Lăng Xuyên giật mình, mở mắt, đôi mắt của anh lóe sáng khác thường trong đêm, anh không mắc mưu, tiếp tục ôm bà xã ngủ.
Nhưng giọng nói của Tố Tố tiếp tục vang lên, “Cô ta còn nhờ em trả lại một
cái bật lửa cho anh, a đúng rồi, trên đó còn dán hình em và anh, đó là
đồ em đưa cho anh. Em nghĩ chúng ta sắp ly hôn rồi nên không đồng ý, để
cho cô ta khỏi phải trả anh.”
Lời của Tố Tố giống như móng vuốt
mèo gãi vào tim anh, rốt cuộc anh không giả bộ được nữa, cái bật lửa,
anh mất cái bật lửa mà Tố Tố đưa cho.
Nhưng tại sao lại ở trong
tay Tô Tuệ Vân? Anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một ngày hôm đó cô ta đến
đơn vị tìm anh, ngồi trên xe anh, đoán chừng lúc anh không để ý đã lấy
đi.
Người phụ nữ này thật khiến anh thêm phiền, cô ta làm như vậy là cô ý khiến Tố Tố thêm hận anh ư, làm mất cái bật lửa Tố Tố đưa cho
anh không nói, mà anh và cô ta gặp mặt chính vào cuối tuần, đúng vào
thời điểm đứa bé của bọn họ mất đi, khiến Tố Tố hết sức thất vọng về
anh.
Mặc dù chuyện gặp mặt của Tô Tuệ Vân không phải anh nguyện
ý, nhưng Tố Tố có nói, để người phụ nữ khác ra oai trước mặt cô chính là lỗi của anh, bây giờ giải thích không đúng, không giải thích cũng không đúng.
“Bảo bối, xin lỗi, bởi vì anh nên cô ta lại tìm em, nhưng
chuyện này anh không hề mong muốn, thật, cái bật lửa đó mất anh đã tìm
rất lâu đó.”
Tố Tố còn lâu mới nghe lời giải thích của anh, dù
sao cũng sắp ly hôn rồi, anh và Tô Tuệ Vân ra sao đã không còn quan hệ
gì với cô, cô lạnh lùng hỏi: “Không phải là anh đã ngủ sao?”
“Nếu tỉnh rồi thì phiền anh nhấc tay chân ra, anh nặng như núi đè thế làm
sao em ngủ được.” Tố Tố nói xong, anh không những không buông ra, ngược
lại còn ôm chặt hơn, giọng điệu có chút vô lại: “Em đừng hẹp hòi như
vậy, ôm một cái chứ sao.”
“Anh….” Tố Tố nổi giận, “Đây không phải hẹp hòi hay keo kiệt có được hay không, em chỉ không thích anh ôm, đơn
giản như vậy thôi.”
Sở Lăng Xuyên lạnh lùng uy hiếp: “Không cho anh ôm phải không, vậy ly hôn anh không đồng ý nữa.”
Cô nghe anh nói như vậy vô cùng tức giận, “Anh..tại sao anh có thể vô lại như vậy?”
“Ngoan, bảo bối, đừng nóng giận, anh chỉ muốn ôm em, về sau cũng chỉ có thể ôm
gối mà ngủ….” Trong lòng anh giống như có ai nhéo một cái, mà Tố Tố cũng co rút đau đớn.
Sở Lăng Xuyên tiếp tục bá đạo: “Tóm lại, trước
khi ly hôn, cái gì em cũng phải nghe anh, đây là điều kiện, nếu em không nghe thì chính là không muốn ly hôn với anh.”
“Đúng là văn không nói lý được võ.” Tố Tố lẩm bẩm trong miệng, không để ý đến anh, mặc cho anh ôm, không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng ngủ say trong
lồng ngực quen thuộc.
Buổi sáng khi Tố Tố còn ngủ thì Sở Lăng
Xuyên đã tỉnh lại, anh ôm cô suốt cả đêm, cô cũng chôn khuôn mặt nhỏ
nhắn vào trong ngực anh.
Anh cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, tay vẫn ôm eo cô, tay còn lại vuốt ve chiếc cằm nhỏ xinh, nâng nó lên, một nụ hôn như chuồn chuồn nước lướt nhẹ qua môi cô, anh không
dám đánh thức người đang ngủ say như cô, rón rén rời giường đi chuẩn bị
điểm tâm.
Khi Tố Tố tỉnh lại đã là bảy giờ, cô mơ màng một lúc
mới tỉnh táo lại, nhớ tới sự chung đụng ngày hôm qua của hai người, nhớ
đến lời nói bá đạo của anh, cô vô cùng sầu não, cô hít một hơi thật sâu
rồi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Cô vừa mới thoa kem lên bàn
chải, ngẩng đầu lên, thấy mình trong gương, “A!” Cô hét lên, bàn chải
đánh răng cũng rơi xuống đất, mở to hai mắt nhìn mình trong gương.
Trên cằm cô không biết bị người ta vẽ lúc nào, một nhúm râu dê, nhìn vừa
kinh hãi vừa buồn cười, cô sửng sốt một chút rồi chạy ra phòng bếp: “Sở
Lăng Xuyên, ai cho anh vẽ linh tinh lên mặt em hả?”
Sau một tiếng sư tử rống, cô nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú trước mắt, còn Sở
Lăng Xuyên đang bưng một cái bát từ phòng bếp đi ra, “Ơ, bảo bối, em dậy rồi à, vừa khéo, ăn cơm thôi.”
Tố Tố thở phì phò nhìn anh, “Ai
muốn ăn cơm, muốn ăn tự anh đi mà ăn.” Cô xoay người đi, tay bị người
nào đó kéo lại, cô lập tức rơi vào vòng ngực rắn chắc quen thuộc.
“Thì sao, để anh xem một chút.” Sở Lăng Xuyên ôm hông Tố Tố, tay còn lại nắm được cằm cô, Tố Tố tức giận hất tay anh ra, nhưng anh lại một lần nữa
nắm được, ngón cái còn xoa cằm giúp cô, “Anh vẽ thật đẹp mắt, tức giận
cái gì, để anh giúp em xoa một chút.” / dienddaannl""quy,do,,n]
“Đẹp mắt em gái anh a….. umh…..” Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên hôn, hai người đã
lâu không đụng chạm, nụ hôn của anh vừa cường thế, vừa không mất đi sự
dịu dàng, cướp đoạt từng chút hô hấp của cô, khiến cô không thể thối lui được nữa, tất cả quen thuộc mà xa lạ, vừa động lòng, vừa đau đớn.
Khi nụ hôn kết thúc, hô hấp của cô đã dồn dập, cô như người chạy trốn ra
khỏi phòng ăn, xông vào nhà vệ sinh, còn Sở Lăng Xuyên đứng kia nhếch
môi mỉm cười, đôi mắt lóe sáng giảo hoạt.
Anh nhớ lại ngày ấy Tố
Tố cả người lạnh lẽo, không khí trầm lặng, đối với anh như người xa lạ,
lạnh lùng xa cách, khiến tim anh đau nhói.
Mà bây giờ, tối thiểu
cô cũng tức giận, cũng nổi đóa, không xem anh là người xa lạ, đây là
bước tiến đầu tiên, giúp anh tràn đầy hy vọng vào cuộc sống sau này.
Ăn xong điểm tâm, anh đưa cô đi làm, buổi trưa vẫn đưa cơm cho cô như cũ,
lần này cô không cự tuyệt nữa, một là không đấu lại sự cường thế của
anh, hai là sợ anh đổi ý về chuyện ly hôn, dù sao còn hơn mười ngày,
thời gian trôi đi sẽ rất nhanh.
Chẳng mấy chốc Tố Tố được nghỉ
hè, đứa bé của cô đã mất hơn một tháng rồi, cơ thể cô khôi phục rất tốt, có lẽ bởi vì hàng ngày có anh chăm sóc.