Trong phòng yên tĩnh, không hề có không khí vui tươi hài hòa của những
ngày qua, cả nhà như bị mây đen bao phủ, cảm giác như bão tố có thể ập
tới bất cứ lúc nào, làm cho người ta không thở nổi.
Tố Tố yên
tĩnh nằm đó, không buồn nói chuyện, bởi vì cô không thể nói được gì, chỉ có một bụng tức giận cùng với đau lòng tuyệt vọng, cô biết cảm xúc của
mình mấy ngày nay xuống cực kỳ thấp.
Cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ muốn núp trong bóng tối, nhưng cô cũng không cho phép
chính mình trầm luân. Cô đang cố gắng, không muốn tiếp tục đắm chìm
trong đau khổ mãi như vậy, nhưng không biết phải làm thế nào, cả ngày
chìm trong đau đớn, tức giận, tuyệt vọng, buồn bã, không thể kiềm chế
được bản thân.
Thỉnh thoảng Tố Tố sẽ nghĩ, trong lòng Sở Lăng
Xuyên cũng không dễ chịu gì, anh cũng đau như cô, có lẽ còn đau hơn cả
cô, nhưng mà, cô đã là một Tố Tố mất hết lý trí vì chịu đựng đau khổ và
đả kích như vậy, đã không còn hơi sức đi bận tâm đến nỗi đau và cảm nhận của anh nữa.
Hai người đã từng sống hạnh phúc, ân ái thân thiết
bên nhau, nhưng giờ phút này chỉ có thể người đau nỗi đau của người, ta
đau nỗi đau của ta, bọn họ ai cũng không thể giúp được người kia, đây là một loại vừa tuyệt vọng lại bất đắc dĩ.
Sở Lăng Xuyên không dám
nói câu nào, chỉ nhìn cô như vậy, anh không biết nói gì, cũng sợ vừa mở
miệng nói chuyện cô sẽ đòi ly hôn, bởi vì anh biết rất rõ ràng phân
lượng của anh trong lòng cô khôn đủ.
Xảy ra chuyện như vậy, nhất
thời anh không tìm được đề tài để nói, ngay cả những lời an ủi dỗ dành
cũng không thể nói ra miệng, bởi vì những lời đó không xoa dịu được anh, chứ đừng nói là Tố Tố bị khổ sở như vậy.
Bị tổn thương như vậy,
không phải chỉ một hai câu thật xin lỗi, anh sai rồi là có thể bù đắp,
khiến Tố Tố buông xuống những thống khổ và đả kích trầm trọng để mà vui
vẻ.
Sở Lăng Xuyên trầm mặc rất lâu, rất lâu, Tố Tố thì ngủ thiếp
đi. Có vài người gặp phải khổ sở sẽ bị mất ngủ, còn đối với Tố Tố mà
nói, ngủ là biện pháp tốt nhất để trốn tránh tất cả thống khổ và nỗi đau tan nát cõi lòng.
Sở Lăng Xuyên lặng lẽ lui ra ngoài, không quấy rầy giấc ngủ của cô, trừ đau đớn ra, bây giờ anh để tâm nhất chính là
sức khỏe của cô. Trong lúc cô đang ngủ, anh đi ra ngoài một chuyến.
Đầu tiên là tìm một vị bác sĩ Đông y lão làng, hỏi thăm một số điều cần chú ý, đồng thời xin một đơn thuốc cho Tố Tố điều dưỡng thân thể, mua mấy
thứ cần thiết mới trở về nhà, bận rộn làm cơm tối.
Khi Tố Tố tỉnh lại thì trời đã tối, cô mở đèn ở đầu giường lên, đi vào phòng vệ sinh,
lúc đi ra vẫn còn mơ mơ màng màng, muốn tiếp tục đi ngủ, lúc này Sở Lăng Xuyên lại tiến vào.
“Đừng ngủ, ăn cơm trước đã.” Sở Lăng Xuyên
thấy cô muốn ngủ thì vội mở đèn lớn, đến bên cạnh cô, bàn tay thô kệch
mà ấm áp ôm cô ra khỏi phòng ngủ.
Đi tới phòng ăn, anh nắm bả vai cô, ấn cô ngồi xuống, đưa đũa cho cô, anh sợ cô không có khẩu vị nên
làm cơm rất đa dạng, mỗi thứ ăn một ít vẫn có thể no.
Sở Lăng
Xuyên ngồi cạnh cô, gắp thức ăn cho cô, giúp cô bới cơm, nhìn dáng vẻ
gầy gò của cô, trong lòng anh co rút đau đớn từng trận, không nhịn được
nói: “Bảo bối, ăn nhiều một chút, đừng lo lắng.”
Tố Tố không lên
tiếng, cũng không cự tuyệt ý tốt của anh, cúi đầu ăn, giống như khẩu vị
không tệ, Sở Lăng Xuyên thấy vậy không khỏi vui mừng, cũng bắt đầu ăn.
Nhưng dần dần anh cảm thấy có gì đó không đúng, Tố Tố giống như một cái máy
không ngừng ăn cơm, một chén rồi lại một chén, thức ăn ăn một miếng lại
một miếng, giống như không có cảm giác no, làm người ta cảm thấy cô
không no chết thì sẽ không dừng lại.
Sở Lăng Xuyên đau xót, anh
giật bát đũa trên tay Tố Tố, ôm cô vào lòng, khó chịu không biết làm sao cho phải, ruột gan đau xé dữ dội: “bảo bối, em không thể như vậy, không thể…”
Không thể như thế nào? Tố Tố mờ mịt, cô làm sao? Thân thể cứng ngắc để mặc cho anh ôm.
Một lát sau anh mới buông lỏng cô ra, hai người cách nhau một khỏng, con
ngươi cô ảm đạm không ánh sáng, xa cách đạm mạc nhìn anh, giống như môt
người xa lạ không quen biết.
Ánh mắt ấy của cô khiến anh không
chịu nổi, anh bế cô vào phòng ngủ, “Bảo bối…” Anh muốn nói chuyện rõ
ràng với cô, nhưng vừa mở miệng, cô lại cụp mi mắt đi vào phòng vệ sinh.
Sở Lăng Xuyên chán nản ngồi xuống, anh đột nhiên hiểu ra, bây giờ Tố Tố đã phong bế mình trong biển khổ sở, không thoát ra được, mà anh cũng không vào được, vì cô đã vạch rõ ranh giới ngăn cách anh ở ngoài.
Một
lần nữa mất đi đứa bé là một đả kích trí mạng đối với cô, trong lúc cô
cần anh nhất thì anh lại không ở bên cạnh, cô hiểu, cô cũng oán, thậm
chí còn sinh ra cảm xúc thất vọng đối với cuộc hôn nhân này, bởi hôn
nhân mang cho cô ngọt ngào, nhưng cũng đem lại cho cô sự thống khổ và đả kích to lớn.
Hơn nữa lần này, đứa bé mà họ trông mong lâu như
vậy… Lại bởi vì hành động của Triệu Đình Phương mà mất đi, trong lúc cô
khổ sở tuyệt vọng nhất, anh lại chỉ cho cô được ba chữ “thật xin lỗi.”
Tố Tố thật sự nản lòng thoái chí đối với Triệu đình Phương, với anh, với
cái nhà này, phẫn hận khó tiêu, cho dù không nỡ rời xa anh, nhưng cũng
sẽ bị hôn nhân này giết chết trong tuyệt vọng, cô muốn buông xuôi tất
cả, rời xa anh, nhưng chắc chắn vẫn còn liên hệ.
Tố Tố muốn rời
khỏi anh, muốn rời khỏi cái nhà này thì cách duy nhất chính là….ly hôn.
Nghĩ đến hai chữ ly hôn này nội tâm anh lại đau đớn dữ dội, tim của anh
chưa bao giờ đập loạn như vậy, anh không biết nếu như Tố Tố đề cập đến
chuyện ly hôn thì anh phải làm như thế nào?
Nếu không đồng ý, cô
sẽ cảm thấy khổ sở, khó chịu. Còn nếu đồng ý thì anh sẽ ra sao, anh yêu
cô, chỉ mong cô vui vẻ hạnh phúc, bởi vì yêu, cho nên không có cách nào
dứt bỏ.
Trong lúc anh đang rối rắm thì điện thoại trong túi quần vang lên, là mẹ anh gọi đến, anh nhìn cửa phòng vệ sinh một chút rồi ra ban
công phòng khách nghe máy.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Tố Tố sao rồi, hai người các con đã nói chuyện chưa?”
“Bọn con không có việc gì, mẹ không cần quan tâm. “ Anh nói xong cả hai bên
đều trầm mặc, anh nói tiếp, “Gần đây có phải Tố Tố ăn rất nhiều cơm
không?”
“Con bé ăn quả thật không ít, lại còn tham ăn hơn lúc
trước, nhưng người lại càng ngày gầy đi, hơn nữa ngủ cũng nhiều hơn, khi con bé ở đây phần lớn thời gian đều là ngủ, ai…. mẹ thật hối hận…”
Lúc này điện thoại bàn trong nhà chợt vang lên, Sở Lăng Xuyên nói: “Mẹ,
không còn sơm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi, có người gọi điện, con đến nghe đã.”
Sau khi cúp điện thoại, anh cố gắng áp chế cảm xúc rồi nhấc máy bàn, là Lý Nguyệt Hương gọi đến, “Mẹ!” Anh nói.
“Lăng Xuyên, Tố Tố chưa ngủ sao?”
“Tố Tố đang trong nhà vệ sinh, để con đi gọi cô ấy.”
“Không cần, Lăng Xuyên, cố gắng nói chuyện thật tốt với nó có biết không?”
“Mẹ…. Con thật xin lỗi Tố Tố, xin lỗi mẹ và ba vì đã không thể chăm sóc tốt cho cô ấy…”
“Lăng Xuyên, mẹ là người từng trải, có cái gì không hiểu, ba con cũng giống
như con vậy, nhiều khi đi làm nhiệm vụ mấy tháng liền một lúc, mặc dù mẹ hiểu ông ấy khổ cực và nguy hiểm, nếu không oán giận là giả, nhưng cho
dù khó khăn đến đâu thì vẫn ở bên nhau đến lúc đầu bạc.
Sở Lăng Xuyên nói: “Mẹ, con hiểu rồi.”
Lý Nguyệt Hương cũng biết, tuy nhiên biết thì bà cũng không thể làm gì,
bây giờ thậm chí bà có chút hối hận khi để Tố Tố lấy chông làm lính,
nhưng bây giờ hối hận có ích gì, bà chỉ hy vọng con bé có thể chịu đựng
được đả kích mà vực dậy.
Sau khi hỏi thăm tình huống của Tố Tố,
bà cũng cúp máy, còn Sở Lăng Xuyên trở lại phòng ngủ thì cô đã sớm ngủ,
bây giờ anh mới nhớ ra rằng, từ lúc anh trở về đến giờ cô vẫn chưa nói
một câu nào.
Giấc ngủ của Tố Tố vô cùng hỗn loạn, còn Sở Lăng
Xuyên lại chưa từng ngủ, anh nằm bên cạnh cô, hai người gần nhau trong
gang tấc nhưng xa cách tận chân trời.
Anh cứ lặng lẽ nhìn cô ngủ
cả đêm như vậy, căn phòng mông lung từ lúc thiếu ánh sáng cho đến lúc
bình minh, khuôn mặt cô dần trở nên rõ ràng.
Giờ phút này, cô
chính là điều bận tâm nhất của anh, khi cô còn đang say giấc, anh khẽ
đặt một nụ hôn nhẹ lên trán, nụ hôn vừa yêu thương, vừa đau đớn.
Sau đó anh đứng dậy mặc quần áo,rửa mặt, làm điểm tâm cho cô, xong xuôi tất cả, anh trở lại bên cạnh giường, ánh mắt phức tạp nhìn cô, hôn lên trán cô lần nữa rồi xoay người rời đi, lần này anh rời đi không để lại một
câu.
Buổi sáng Tố Tố tỉnh dậy đã là tám giờ sáng, sau khi đánh
răng rửa mặt xong, ra đến phòng khách đã thấy Hàm Hàm ngồi đọc báo ở
trên sofa, cô không khỏi sửng sốt một chút: “Hàm Hàm, sao cậu lại ở
đây?”
Hàm Hàm buông tạp chí trong tay cười, “Tớ xin chìa khóa từ
chỗ Sở Lăng Xuyên để đến nhà cậu tránh tạm cái tên ôn dịch La Vĩ Khôn,
cậu sẽ không đuổi tớ đi chứ?”
“Ăn cơm không?” Tố Tố hỏi, sau đó
cô đi thẳng vào phòng ăn, nếu là trước kia, khi cô nhìn thấy Hàm Hàm sẽ
cười đùa, trêu ghẹo nhau, nhưng bây giờ cô không làm được.
Hàm Hàm đau lòng, không biết làm thế nào, cô đứng dậy đi theo Tố Tố, “Tớ chưa, đi, cùng ăn cho vui.”
Thật ra là sáng sớm hôm nay Sở Lăng Xuyên nhờ Hàm Hàm sang ở với Tố Tố vài
hôm, hai người là bạn bè, tâm sự cùng nhau, có lẽ Tố Tố sẽ vui vẻ hơn
một chút.
Tối thiểu sẽ vui vẻ hơn so với nhìn thấy anh, Tố Tố
thấy anh sẽ chỉ nghĩ đến những lúc cô đau đớn và thống khổ mà thôi.
Ngoài việc nhờ Hàm Hàm đến ở cùng, Sở Lăng Xuyên còn ủy thác Thiệu Minh
Thành tìm một bảo mẫu chăm sóc Tố Tố hàng ngày, đoán chừng buổi trưa sẽ
đến đây.
Sở Lăng Xuyên làm như vậy là vì Tố Tố không thích hợp ở
cùng với Triệu Đình Phương, mà Lý Nguyệt Hương phải chăm sóc An quốc
Đống, nên anh nghĩ nên để Tố Tố ở nhà mình thì hơn.
Lần này anh
trở về trước để xin nghỉ phép, mấy ngày nữa là anh có thể trở lại với Tố Tố. Cô không nói đến chuyện ly hôn, vậy có nghĩa là anh không bị tuyên
án tử hình chăng?