Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc
Cuối cùng gọi điện thoại cho cha mẹ Tiểu Nhiên, họ mới biết Tiểu Nhiên đã
chuyển công việc đi nơi khác, đi rất gấp. Còn về chuyện Tiểu Nhiên có bỏ đứa bé trong bụng hay không họ cũng không dám nói, gia đình Tiểu Nhiên
nghiêm khắc như vậy, khẳng định không biết chuyện đứa nhỏ.
Chỉ
cần biết rằng Tiểu Nhiên không có chuyện gì, hai người mới an tâm, chỉ
là cũng hơi bất ngờ, Hàm Hàm và Tố Tố rất tức giận, cho nên hậu quả của
Mạc Tiểu Nhiên vô cùng nghiêm trọng. Mấy ngày nữa liên lạc lại xem các
cô sẽ trừng trị Tiểu Nhiên như thế nào.
Ăn xong cơm tối, Tố Tố và Hàm Hàm trở về nhà, chuyện này cũng đành vậy. Mặc dù biết không thay
đổi được gì nhưng Tố Tố và Hàm Hàm vì chuyện Tiểu Nhiên cũng thấp thỏm
mất mấy ngày.
Sau hai ngày, họ liên lạc được với Tiểu Nhiên, cô
ấy đã thay số điện thoại, vội vã báo bình an. Tiểu Nhiên không tránh
được sự tức giận của hai người, nhưng phần lớn cô được họ quan tâm, hỏi
han ân cần.
Về phần đứa nhỏ, Tiểu Nhiên không hề đề cập đến.
Rốt cuộc cũng đến thứ sáu, Sở Lăng Xuyên sẽ trở về, Tố Tố chưa tan làm đã
bắt đầu mong đợi rồi, chắc chắn anh sẽ đến đón cô, quả nhiên, sau khi cô tan làm, ra cổng trường liền bắt gặp soái ca, quân trang thẳng tắp, uy
phong lẫm liệt. /d.dan
..\
Nếu thường xuyên có thể nhìn thấy anh đẹp trai như vậy cô cũng cam tâm tình nguyện, nhưng đáng tiếc là không thể.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không cần nói gì, anh đi về phía cô, cô chạy về phía anh, anh mở cửa xe cho cô rồi lên xe chạy về nhà.
Vừa vào cửa, cô bị anh ôm từ đằng sau, cô hơi nghiêng mặt, nụ hôn của anh
liền rơi xuống, ngăn chặn môi cô, vội vàng hôn, dây dưa lưu luyến một
lát mới buông lỏng cô ra, rồi lại hôn lên gương mặt mịn màng của cô, còn không nhịn được nói: “Bảo bối, em thật thơm.”
Tố Tố dí dỏm hôn
cằm anh, sau đó níu áo anh ngửi ngửi, không khách khí đả kích anh: “Sở
Lăng Xuyên, anh thật thối, mấy ngày rồi anh chưa tắm?”
“Em
thật biết cách phá hỏng không khí.” Sở Lăng Xuyên giơ tay lên gõ nhẹ
trên trán Tố Tố, buông cô ra đi vào nhà vệ sinh, rồi lại lùi về, “Vợ,
hôm nay cho anh hưởng thụ phục vụ nha.”
Người đàn ông này đúng là buồn nôn, sao anh lại ngây thơ như vậy, Tố Tố dùng tay vuốt mặt anh,
sau đó, ba một tiếng, Tố Tố phát vào đít anh một cái vang dội. Cô ngước
đầu, bình tĩnh nói: “Mông anh đúng là đầy đặn nha, hơn nữa lại rất đàn
hồi. Lăng Xuyên bảo bối, tiếp tục giữ vững nha.”
Tố Tố nói xong
còn nắn bóp mấy cái, tỏ vẻ đàn hồi rất tốt, sau đó không đổi sắc mặt đi
vào phòng bếp, mà Sở Lăng Xuyên hóa đá tại chỗ, rất lâu sau không có
cách nào hoàn hồn.
Anh biết cô rất mạnh mẽ, nếu không thì sẽ
không cường hôn anh, không ngờ một khi bộc phát sẽ không giống người
thường. Khiến anh cả kinh nửa ngày cũng không lấy lại phản ứng.
Tố Tố chuẩn bị cơm tối còn Sở Lăng Xuyên đi tắm, đem hết quần áo bẩn của
anh và cô vào nhà vệ sinh, đến khi anh đi ra, vợ anh đã chuẩn bị xong
cơm tối rồi.
Hai người ngồi đối diện nhau cũng ăn cơm, vừa trò
chuyện, nói ngày mai là lễ đính hôn của Thiệu Minh Thành, thật ra thì Tố Tố không có hứng thú, không phải là cô thiên vị, không xem bạn bè của
Sở Lăng Xuyên là bạn bè mình, chẳng qua cô cảm thấy nếu anh ta đính hôn
cùng với Tiểu Nhiên thì cô thấy vui hơn một chút.
Sau bữa cơm
chiều, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đi thăm Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống,
lần trước trở lại đã không đi thăm hai người được rồi, lần này kiểu gì
cũng phải đến, hai người ở lại đến chín giờ mới về nhà.
Sở Lăng
Xuyên sắc tâm nổi lên, sau khi rửa mặt, sau đó ra ngồi xem ti vi với Tố
Tố ở phòng khách, lần này Tố Tố không chịu chủ động, cô chỉ cảm thấy
mệt.
Hai người triền miên xong, lại vệ sinh sạch sẽ mới đi ngủ.
Trong lúc ngủ, Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố, chân còn gác lên người cô, cô
chống đối, muốn nằm lui ra nhưng thất bại.
Buổi sáng tỉnh lại,
hai người ăn điểm tâm cùng nhau, Thiệu Minh Thành gọi điện thoại đến,
nhắc nhở hai người đừng quên buổi lễ đính hôn, chuyện như vậy làm sao có thể quên mất.
Kết thúc bữa sáng, hai người đi thăm cha mẹ của
anh, chiều ra ngoài đi dạo, Tố Tố mua một bộ quần áo, thời gian vẫn còn
sớm, hai người lại đi xem phim, thoáng chốc đã đến bốn giờ chiều.
Về nhà thay quần áo, Sở Lăng Xuyên mặc một thân tây trang, vừa tuấn túc
vừa khí thế, chỉ là anh cảm thấy không tự nhiên, chỉ có mặc quân trang
mới khiến anh thoải mái.
Tố Tố như cũ, cô có một phong cách thỏa
đáng, tóc dài xõa ngang lưng, đồ trang sức đơn giản, lịch sự, đứng cùng
Sở Lăng Xuyên hết sức xứng đôi, thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Chuẩn bị xong xuôi, hai người lên đường đi đến khách sạn Đế Hào, thời gian
vừa kịp, mọi người cũng đang đến, chỉ là không có nhiều người đặc biệt,
có lẽ chỉ có người thân và bạn bè, dù sao cũng không phải kết hôn, nhưng Tố Tố thấy đã rất long trọng.
Không khí náo nhiệt nhưng cô không vui mừng nổi, cô luôn nghĩ đến Tiểu Nhiên, một mình cô ấy mang thai ở
bên ngoài, cô vừa đau lòng, vừa thấy tiếc cho hai người bọn họ.
Ngẩng đầu một chút nhìn chú rể Thiệu Minh Thành, sắc mặt anh ta có vẻ rất
tốt, nhìn qua thì cười rất vui mừng, vị hôn thê bên cạnh có nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp động lòng người.
Tố Tố theo Sở Lăng Xuyên ngồi
cùng bàn với bạn học ủa anh, La Vĩ Khôn cũng ở đây, chào hỏi mọi người,
trò chuyện vài câu Tố Tố lại rơi vào trầm từ, trong đầu đều là hình ảnh
của Thiệu Minh Thành và Tiểu Nhiên quen biết nhau.
Khách đến đông đủ, cô mới chợt hoàn hồn, phát hiện người ngồi bên phải Sở Lăng Xuyên
là Tô Tuệ Vân, người phụ nữ đó từng viết thư tình cho anh thời cấp hai,
lần đầu tiên đi họp lớp cùng anh cô đã gặp, cô không thể nhớ ai ngoài cô ta.
Cô ta ba mươi tuổi, có một loại khí chất tao nhã ung dung,
khi nói chuyện với người khác sẽ thi thoảng nhìn sang Sở Lăng Xuyên, tất cả đều tự nhiên nhưng Tố Tố cảm thấy anh mắt cô ta nhìn anh đặc biệt
nóng bỏng.
Bữa tiệc đính hôn kết thúc tốt đẹp, trường hợp như vậy Sở Lăng Xuyên khó tránh khỏi uống rượu, hơn nữa cùng bạn học cũ ngồi
cùng bàn, mọi người đều hiểu rõ tửu lượng của anh, không uống chính là
không nể mặt.
Kết quả là đồng chí Sở Lăng Xuyên uống quá nhiều,
may mà Tố Tố dự tính trước, lúc đi bắt taxi đến, một bàn này những ai
uống đều đã say, những người còn tỉnh táo sẽ phụ trách đưa người uống
nhiều trở về.
Dĩ nhiên Tố Tố thuận lợi đưa Sở Lăng Xuyên về nhà,
Sở Lăng Xuyên chưa uống đến nỗi không biết gì, vì vậy khi về nhà bắt đầu náo loạn, bắt Tố Tố giúp anh cởi quần áo.
Tố Tố đành phải dỗ
ngọt, giúp anh cởi đồ, giục anh đi rửa mặt, lần này cô đưa anh đi, gần
mười phút sau, rốt cuộc đã xong, Sở Lăng Xuyên trở về phòng ngủ.
Cô giúp anh sửa lại chăn rồi mới đi rửa mặt, ra ngoài thì thấy anh đã đá
hết chăn ra rồi, Tố Tố lúc này mới nghĩ đến người này thường hay đánh
quyền trong lúc say, như vậy có phải cô sẽ rất nguy hiểm không…
Cô mạo hiểm ôm cái phần tử nguy hiểm này đi ngủ hay là sang phòng khác?
Nếu ôm anh, quá nguy hiểm, nếu không ôm thì cô phải ngủ một mình, thật
rối rắm. v/d.daan..\
Tố Tố gãi đầu, cẩn thận từng li từng tí đá cái chân trần của anh, thật là, suy nghĩ về cuộc sống sau
này anh khó có thể không uống rượu say mà buồn bực.
Tố Tố đến bên giường, nhìn trái nhìn phải cuối cùng trong đầu nảy ra một ý định, cẩn
thận vén ga giường lên bao kín anh, cô bỏ ra rất nhiều sức mới biến anh
thành cái bánh chưng được.
Ha ha. Tố Tố cười hả hê, nhào lên
giường ôm Sở Lăng Xuyên, bây giờ em xem anh còn có thể vung quyền không, cô vuốt chóp mũi anh, “Lần này xem anh còn đánh người kiểu gì.”
Tố Tố xoay người nhặt chăn từ trên đất đắp lên, không chút kiêng kị ôm anh ngủ say sưa. Cả đêm bình an vô sự, người kia không vung quyền mà ngoan
ngoãn ngủ.
Buổi sáng, Tố Tố dậy thật sớm, chuẩn bị điểm tâm cho
anh, nhưng điểm tâm đã chuẩn bị xong mà người này vẫn còn ngủ, Tố Tố lại đi thư phòng, rồi lại đi nhà vệ sinh.
Mấy phút sau cô cầm điện
thoại trở về phòng ngủ, lấy cây bút kẻ lông mày vẽ loạn trên mặt Sở Lăng Xuyên, anh còn muốn ngủ, bị người quấy nhiễu hết sức không vui, miệng
lẩm bẩm: “Lui ra!”
Tố Tố lập tức tránh ra, sau đó lấy điện thoại mở nhạc và một trận dồn dập tiếng cười.
Sở Lăng Xuyên nhảy lên la to một tiếng, “Triệu tập khẩn cấp!” Sau đó lại
té nằm trên giường, bởi vì động tác quá kịch liệt, thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, Tố Tố lập tưc chạy trốn ra xa.
Sở Lăng Xuyên nhìn bản thân mình bị băng bó như xác ướp rống lên: “An Nhược Tố, con nhóc xấu
xa này.” Sở Lăng Xuyên giãy mấy cái, giằng co một lát cuối cùng tháo
được hết ga giường ra khỏi người.
Chân bước ra ngoài, trong phòng khách không có ai, bằng trực giác của anh, người khẳng định ở thư
phòng, Sở Lăng Xuyên đi đến đẩy cửa, bên trong khóa trái.
“An
Nhược Tố, anh đếm đến ba, nếu không mở anh sẽ xô cửa vào.” Thật ra thì
cửa này không ngăn được anh, nhưng hiện tại anh hy vọng Tố Tố mở cửa để
anh đỡ mất công.
Anh nghe thấy bên trong nói: “Anh không nổi giận em mới mở.”
“Được, anh không nổi giận, nhanh mở cửa.”
“Anh mau lấy danh dự quân nhân thề đi!”
“Anh lấy danh dự quân nhân ra thề, anh không nổi giận, được chưa?”
Lấy được sự bảo đảm của anh, Tố Tố chậm rãi mở cửa, đầu tiên là cô khiếp
đảm, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Sở Lăng Xuyên cô lại bật
cười, thậm chí cười không đứng thẳng lên được.
Sở Lăng Xuyên cảm
thấy Tố Tố cười là vì khuôn mặt của anh, chẳng lẽ mặt của anh có chuyện
gì sao? Mặc kệ, trước hết phải bắt được cô đã, anh khom lưng ôm ngang
hông cô rồi cứ thế vác lên vai, đi đến phòng vệ sinh.
“A, Sở Lăng Xuyên, anh đã nói anh không nổi giận cơ mà, thả em xuống.” Cô đánh anh
nhưng không ăn thua, anh đã khiêng cô đến phòng vệ sinh soi gương, thiếu chút nữa đã ném Tố Tố trên đất.
Anh thấy cằm mình bị vẽ một đống râu ria, phía trên cũng có râu, lại còn tô son cho anh, người phụ nữ này, thật đáng đánh đòn.
Tay anh phát mạnh trên mông cô, “Càng ngày càng không biết nặng nhẹ rồi.”
Nói xong anh mở vòi hoa sen rửa hết những vết vẽ trên mặt, rồi đặt Tố Tố lên chậu rửa mặt.
Không đợi cô mở miệng, anh bá đạo, cường thế hôn
cô, áo ngủ cũng bị anh xé rách một cách thô lỗ, sau một hồi dây dưa, anh hung hăng tiến vào.
Phòng vệ sinh, phòng ngủ, Tố Tố bị Sở Lăng
Xuyên dùng đủ loại trừng phạt. Cuối cùng hai người sức cùng lực kiệt nằm trên giường thiếp đi, mãi đến buổi trưa mới hoảng hốt tỉnh lại.
Xế chiều cô đến trường học lái xe, vì Sở Lăng Xuyên yêu cầu cô thi bằng
lái, đây là nhiệm vụ cô phải thi hành. Lần trước Sở Lăng Xuyên trở lại
không rảnh, bây giờ rốt cuộc cũng có thời gian.
Báo danh xong,
anh cũng đã đến giờ phải đi, bởi vì thời gian eo hẹp nên không thể đưa
cô về, hai người chia tay trên đường, “Không sao, anh đi chậm một chút,
đến nơi thì nhắn tin hoặc gọi điện cho em.”
Tố Tố nói xong giúp
anh sửa sang quần áo một chút, “Yên tâm, anh rảnh rỗi sẽ trở lại thăm
em. Em phải cố gắng tranh thủ học xong sớm đi. Được rồi, anh đi đây.” Sở Lăng Xuyên cầm tay Tố Tố cọ xát mấy cái mới buông ra, Tố Tố lúc này mới xuống xe.
Anh nhìn cô không chớp mắt, đổi lại là một cái hôn
gió, anh lấy tay đón được để trên môi, sau đó vẫy tay cho xe chạy đi.
Nhìn theo anh, Tố Tố tự nói với mình, lần này cô sẽ cố gắng, Sở Lăng
Xuyên, hẹn gặp lại.
Bắt đầu tuần lễ mới, Tố Tố lại vùi đầu vào
công việc, mặc kệ anh có gọi điện thoại cho cô hay không cô đều phải gửi một cái tin nhắn, cô phải chịu trách nhiệm chữa thương cho thủ trưởng
đại nhân, cho nên tin nhắn sến súa hằng ngày ắt không thể thiếu.
Anh có thời gian sẽ nhắn tin về, lúc đó cô sẽ cười nhạt một tiếng. Khi anh
gọi điện thoại đến cô sẽ lập tức nghe máy. Anh bận chuyện không trở về
cô sẽ vùi vào công việc cuả mình, hai người giống như cực kì ăn ý.
Sau khi cô tan việc thường đi học lái xe rồi mới về nhà, bởi vì đã muộn nên cô bắt taxi trở về, nghe thấy radio trong xe, vang lên ca khúc mừng lễ
kỉ niệm ngày cưới.
Ngày kỉ niệm, Tố Tố đột nhiên nhớ đến, cô và
Sở Lăng Xuyên kết hôn vào tháng này, thời gian trôi qua hai người đều
không đề cập đến, cô không nhớ rõ, anh cũng không nhớ, đúng là hai bi
kịch, đầu tiên cô oán thầm anh, kết hôn là do anh bắt đầu, mà lại không
nhớ rõ, thật là quá đáng.
Hừ hừ, Sở Lăng Xuyên, không phải anh
nói sẽ dễ dàng khống chế cô, lần này để anh nhìn xem cô phát uy như thế
nào, Sở Lăng Xuyên, anh chờ đấy!
Sau khi về đến nhà, Tố Tố đầu
tiên là mở máy tính, sau đó gửi thư cho Sở Lăng Xuyên, hỏi anh khi nào
có thể trở về, anh nói là vài ngày nữa, lòng cô vui mừng như nở hoa.
Lúc này anh đang ở trên bờ sông, chờ khoảng mười phút anh mới đến, Tố Tố gọi video cho anh, anh hôn cô một cái.
Vừa nhìn thấy anh, cô bày ra bộ dáng rất kích động, rất tức giận, và mất
mát, nhìn anh vừa đẹp trai, vừa mang nét cười, còn vẫy tay về phía cô.
Tố Tố khoanh tay trước ngực, giống như có chuyện lớn, Sở Lăng Xuyên thấy
vậy ân cần hỏi: “Bảo bối, sao khuôn mặt nhỏ nhắn của em lại dài như
vậy?”/d.dn>..\
“Sở Lăng Xuyên, anh nghiêm túc cho
em, em phải nói cho anh một chuyện rất nghiêm trọng.” Tố Tố nói xong còn nhíu mày một cái, “Anh, ngồi xuống, còn nữa, không cần bày ra bộ mặt
vui vẻ.”
Sở Lăng Xuyên sa sầm nét mặt, dáng vẻ sợ sệt hỏi: “Vợ,
sao em lại nghiêm túc như vậy, anh thề, anh tuyệt đối không có làm
chuyện xấu.”
“Anh không làm chuyện xấu, chỉ là anh đã tạm thời quên một chuyện.” Tố Tố chỉ tay vào anh.
“Bảo bối, đừng oan uổng anh như vậy, nếu anh tức giận, hậu quả rất nghiêm
trọng, nói mau, rốt cuộc như thế nào? Nếu gán tội cho người khác coi
chừng cái mông em đấy.”
A chà, còn giả bộ kiên cường? Tố Tố thừa dịp nước đục thả câu hỏi: “Sở Lăng Xuyên, chùng ta cưới nhau khi nào?”
Sở Lăng Xuyên nhíu mày nghĩ ngợi, “Thang ba nha, thế nào?”
Tố Tố bắt đầu nổi giận, “Ơ, a, còn dám hỏi em thế nào? Sở Lăng Xuyên, hôm
nay là ngày bao nhiêu, ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta đã qua rồi, xin hỏi đồng chí thủ trưởng, chuyện này sao đây? Tại sao anh không có động
tĩnh gì vậy, anh có biết hậu quả rất nghiêm trọng không? Em phải trừng
phạt anh, anh có nhận phạt không?”
“Không nhận!” Sở Lăng Xuyên dứt khoát nói.
“Được, em quyết định xóa nhiệm vụ chữa thương, về sau phiền anh tự điều chỉnh, chúng ta không có quan hệ, thời gian không còn sớm, chị đây phải đi ăn
cơm, bye bye.”
Tố Tố nói xong trực tiếp tắt video, không cho Sở
Lăng Xuyên cơ hổi kháng nghị, nhưng cô vừa muốn đứng dậy điện thoại di
động lại vang lên, là anh gọi đến.
Cô cười hả hê, chậm rãi nhận
điện thoại, “Sở Lăng Xuyên, anh gọi điện thoại cầu cạnh cũng vô ích, chị đây về sau sẽ không nói những lời sến súa kia đâu, anh nên từ bỏ đi!”
“An Nhược Tố, anh ra lệnh cho em đến tủ sách trước mặt.” Sở Lăng Xuyên âm
trầm hạ thấp giọng nói, còn mang theo sự hài lòng vì chuyển bại thành
thắng. Tố Tố cũng ngây ngẩn cả người, “Làm gì?”
“Chưa cần hỏi, em đi xem là biết.” Anh ra lệnh, trong lòng cô nghi ngờ, xoay người đi đến tủ sách, “Em đang ở trước mặt tủ sách đây, có chuyện gì?”
Bên kia Sở Lăng Xuyên tiếp tục chỉ huy, “Bên tay trái, ô thứ tư từ dưới lên, không phải khung hình, mà là phía sau nó.”
Tố Tố lấy khung hình ra, là một cái hộp, cái gì đây, còn ra vẻ thần bí như vậy, cô cầm lên, “Sở Lăng Xuyên, cái gì đây mà thần bí như vậy?”
“Tự xem.”
“Thích, rất đẹp… Lúc nào thì anh cầm về, sao em không biết?” Giọng nói của cô
có chút nghẹn ngào, bên tai vang lên âm thanh của anh, “Anh quá bận rộn
nên phải chuẩn bị trước. Bảo bối, có phải chữa thương vẫn nên tiếp tục
tiến hành?”
“Sở Lăng Xuyên, em nhớ anh lắm...” Một chữ nhớ của cô làm Sở Lăng Xuyên vui như nở hoa.