Bộ phim《 Tiêu hành
phong vân 》càng ngày càng được nhiều người biết đến, mà ở khu phim
trường này còn phải tiếp đón một lượng lớn du khách mỗi ngày, bởi vậy
nên thường xuyên có người qua đường và fan hâm mộ chờ trước cửa khách
sạn để được nhìn thấy các minh tinh.
Đặc biệt là sau khi mối quan hệ giữa Hoa Chiêu và Ân Thiên Lãng được hé lộ ra ngoài ánh sáng, những
lời bình luận không tốt trước đó về cô tự cũng động sụp đổ. Sau đó thì
có rất nhiều fan hâm mộ đã đến phim trường để ủng hộ cho cô đồng thời
cũng muốn xin chữ kí và cùng chụp ảnh chung.
Mặt khác, sự hiện
diện của Bùi Lị Nhã cũng càng ngày càng xấu hổ. Những tin tức, bình
luận tiêu cực có liên quan đến cô chợt xuất hiện nhiều như măng mọc sau
mưa.
Cũng có thể là đông người đẩy thì tường đổ, mấy nữ nghệ sĩ
hạng hai, hạng ba lúc trước đã từng hợp tác với Bùi Lị Nhã sôi nổi ùa
ra, như có như không ám chỉ cô nàng là người hai mặt, ỷ vào Thượng Thừa
đẩy mạnh nâng đỡ cho mình mà đi bắt nạt người mới, ở trước ống kính thì
toàn giả vờ, ra vẻ dối trá mà thôi.
Giờ đây, ngoại trừ lúc quay
phim ra thì mỗi khi kết thúc công việc Bùi Lị Nhã đều tránh ở trong
phòng, phòng ngừa chạm mặt với người trong đoàn làm phim, nhất là nhóm
Hoa Chiêu.
Vì để đuổi kịp theo tiến độ, đạo diễn phải chia ra làm hai tổ quay phim cùng một lúc, khi không có cảnh diễn chung thì Hoa
Chiêu ở tổ 1, Bùi Lị Nhã ở tổ 2.
Sáng sớm, cả đoàn làm phim đến phòng ăn dưới tầng một để ăn sáng.
Giờ Bùi Lị Nhã đã không ăn cơm chung một chỗ với đoàn làm phim nữa mà toàn là để Từ Lâm đóng gói lại cho.
Dạo gần đây, Từ Lâm thường xuyên nhìn thấy cảnh Hoa Chiêu ở đại sảnh kí tên và chụp ảnh chung với các fan hâm mộ.
Một đám người túm tụm vây xung quanh Hoa Chiêu, mà ở trong góc khuất bên
cạnh lại có một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi đứng lẻ loi một mình ở đó. Từ Lâm thoáng lia mắt nhìn qua nhưng cũng không mấy để ý, chuẩn
bị lên lầu.
Cậu thanh niên kia lại nhanh mắt nhận ra Từ Lâm, cất
tiếng gọi tên cô một cách chuẩn xác, rồi đi tới dò hỏi: "Bùi Lị Nhã có ở đây không?"
Hoa Chiêu nghe thấy có tiếng gọi cũng quay đầu nhìn lại. Ánh mắt Từ Lâm và ánh mắt của cô chạm nhau, không khỏi xấu hổ mà
cười: "Ân phu nhân".
Hoa Chiêu hơi gật đầu, tầm mắt lại nhìn lướt qua cậu thanh niên kia. Trước đó cô cũng đã chú ý tới cậu ta, cậu ta
luôn đứng ở trong góc mà thỉnh thoảng ngước hai mắt nhìn cô. Cô cũng
không nói ra được đó là cảm giác gì, nhưng ánh mắt ấy làm cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Từ Lâm hoài nghi nhìn người trước mặt, cậu ta đeo một cái balo màu đen trên vai, màu da có phần ốm yếu nhợt nhạt,
giọng nói sắc nét và tinh tế, có vẻ thiếu hơi: "Tôi là fan của Bùi Lị
Nhã, tôi đã cố ý ngồi xe lửa hơn hai mươi mấy tiếng từ Ngô thành để tới
đây. Tôi rất muốn được gặp mặt cô ấy, tôi có thể chụp chung một tấm với
cô ấy không?"
Dáng vẻ thỉnh cầu hiện trên mặt cậu ta, Từ Lâm nghĩ ngợi: "Hay là cậu đợi thêm một lát, cô ấy ăn sáng xong sẽ đi qua nơi
này, đến lúc đó xem cô ấy có thời gian hay không".
Cậu thanh niên hưng phấn gật đầu.
Hoa Chiêu hiểu ra, thì ra là fan hâm mộ của Bùi Lị Nhã, khó trách đối với
cô lại có địch ý, dù sao thì cô cũng không để trong lòng.
Tần Văn Trọng thúc giục cô lên xe, cô cùng fan hâm mộ vẫy tay chào tạm biệt rồi rời khỏi khách sạn. Từ Lâm lên tầng ba, đi về phòng của Bùi Lị Nhã.
Đem đồ ăn sáng được đóng gói đưa cho cô. Bùi Lị Nhã mở ra cơm hộp nhìn một
chút, nhíu mày: "Tại sao lại là cháo bánh quẩy và bánh bao? Không thể có món nào khác sao? Khó ăn chết đi được!"
Từ Lâm nghĩ thầm, bữa
sáng không ăn những thứ này thì ăn cái gì? Huống chi trong đoàn làm
phim, diễn viên lớn hay nhỏ cũng đều ăn những này.
Bờ môi giật giật không nói.
Bùi Lị Nhã ngồi vào bàn trang điểm và nhìn mình trong gương, cầm lược chải
lấy phần tóc mái được cắt ngang trán: "Nhìn thấy Hoa Chiêu à?"
"Phải, nhìn thấy cô ấy ăn sáng ở tầng một".
Bùi Lị Nhã hừ một tiếng, âm dương quái khí: "Loại đồ ăn sáng này mà ngày
nào cô ta cũng ăn được thì quá là dễ nuôi rồi, xem ra cũng không phải
là loại giàu sang gì, thật sự là tốt số mà, có thể câu được con cá lớn
Ân Thiên Lãng này."
Từ Lâm lần này không có phụ họa theo cô ta.
Hằng ngày ăn sáng, cô thật sự chưa bao giờ nhìn thấy Hoa Chiêu bắt bẻ
cái gì, người ta và người đại diện, trợ lý bên cạnh đều cơm nước giống
nhau.
Vẫn là không nên đề cập đến Hoa Chiêu thì tốt hơn, nếu
không lát nữa Lị Nhã lại tức giận. Cô nhớ tới cậu thanh niên trẻ tuổi ở
dưới tầng, để thay đổi chủ đề, "Dưới lầu có một fan từ rất xa đặc biệt
tới đây để gặp em, muốn chụp ảnh cùng em."
Bùi Lị Nhã không nói chuyện, xích lại gần tấm gương, phát hiện tóc mái có mấy cọng dựng lên, làm thế nào cũng không xẹp xuống.
Từ Lâm cho rằng cô ấy không nghe thấy, bèn lại lặp lại một lần.
Bùi Lị Nhã nhíu mày, cầm lược gõ vào bàn trang điểm, không kiên nhẫn nói:
"Chị không thấy tôi đang bận sao? Không có ở không mà đi chụp ảnh chung
với cậu ta!"
Từ Lâm im như ve sầu mùa đông, không dám nói nữa.
Trầm mặc một hồi, Bùi Lị Nhã nhớ tới cái gì đó: "Chuyện làm đại diện cho
những thương hiệu kia đàm phán thế nào rồi? Đừng kéo dài quá lâu, các
thương hiệu nào được trước thì giải quyết nhanh."
Trên mặt Từ Lâm có chút khẩn trương, chiếp nhạ, "Có một thương hiệu áo ngực......"
Bùi Lị Nhã ngẩn ra, hoài nghi mà nhìn Từ lâm, " Bùi Lị Nhã tôi từ khi nào
mà đã phải lưu lạc đến nỗi đi tiếp nhận thương hiệu áo ngực rồi?"
Từ Lâm vội phủ nhận, "Chưa đồng ý tiếp nhận, trước đấy chị đã từ chối rồi, nhưng đối phương vẫn luôn gọi lại " Từ Lâm nhìn sắc mặt của Lị Nhã, nhỏ giọng bỏ thêm một câu, "Bọn họ trả tiền không tồi chút nào."
Bùi Lị Nhã lập tức nổi giận, hung hăng trừng mắt với chị ta, "Từ trước cho
tới nay, tôi đi con đường nào chẳng lẽ chị còn không biết sao? Đây là
chuyện tốt chị làm?"
Từ Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là duy trì trầm mặc.
"Những thương hiệu khác thì sao? Còn có tạp chí kia, không phải muốn chụp ảnh
làm trang bìa sao?" Bùi Lị Nhã gắt gao nhìn chằm chằm Từ Lâm, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
"Bọn họ nói...... Kế hoạch sản phẩm
tạm thời có chút điều chỉnh, tháng tiếp theo sẽ lấy Uông Nhã Minh lên
làm ảnh bìa, đã báo trước ra ngoài, lại sửa lại sẽ không tốt."
"Loảng xoảng!"
Bùi Lị Nhã dưới cơn tức giận hung hăng ném cây lược trong tay xuống, đập
thẳng vào gương trên bàn trang điểm, trong nháy mắt tạo ra vài vết nứt.
Giọng căm hận tức giận mắng, "Đúng là bọn tiểu nhân gió chiều nào liền theo chiều ấy!"
Bùi Lị Nhã thở hổn hển, nhìn vết nứt trên gương bị phá bởi chính mình, mặt mày cau có, ngoài mạnh trong yếu.
Lị Nhã sợ hãi mà lắc đầu, đây không phải cô, cô là công chúa hoa nhài ưu nhã.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân xuống, nhẹ giọng hỏi, "Cậu ta ở nơi nào?"
"Ai?" Từ lâm không rõ ràng cho lắm.
"Người fan kia kìa."
"À, ở đại sảnh tầng một."
Bùi Lị Nhã cầm lấy túi xách và chủ động đi ra ngoài, "Đem đồ ăn sáng mà chị đã gói lại cầm lên đi."
Xuống tới tầng một, đã không còn người nào, hôm nay đoàn người tổ một quay trước, xem ra là đã xuất phát đi phim trường.
Có một cậu thanh niên gầy yếu ngồi một góc ở trong sô pha.
Bùi Lị Nhã nhìn thoáng qua Từ Lâm để dò hỏi, Từ Lâm gật gật đầu.
Bùi Lị Nhã chủ động đi qua, dịu dàng thân thiện chào hỏi, "Xin chào!"
Bùi Lị Nhã nhìn cậu ta một bộ dáng run run lẩy bẩy chưa hiểu sự đời, trong
mắt hiện lên một tia ghét bỏ, hơi do dự một chút, vẫn là đưa tay trái
ra.
Ngón tay cậu ta lạnh buốt, cô kinh ngạc, chạm nhẹ vào liền muốn rút tay mình về.
Cậu thanh niên này tuy rằng gầy yếu, nhưng lực tay lại rất lớn, nắm chặt
tay cô không buông, nói năng lộn xộn, "Lị Nhã, em thật sự thực thích
chị, chị là người nổi tiếng duy nhất mà em thích. Không, chị là người
con gái duy nhất mà em thích!"
Bùi Lị Nhã bị ánh mắt đăm đăm của cậu ta hù dọa cho sợ hãi, càng muốn dùng sức rút tay mình về.
Cậu ta bắt lấy tay Lị Nhã, biểu hiện có phần điên cuồng và tức giận, "Chị
không phải sợ! Có phải cái cô Hoa Chiêu kia bắt nạt chị không? Cô ta
chiếm đoạt người mà chị thích đúng không? Chị nhất định muốn cùng người
đàn ông kia ở bên nhau, giống như em muốn cùng chị ở bên nhau!"Trong lòng Bùi Lị Nhã sợ hãi, tức giận mà trừng Từ Lâm, từ chỗ nào mà lại kiếm ra một người bị bệnh thần kinh như thế này!
Từ Lâm cũng khẩn trương, tiến lên muốn gỡ ngón tay cậu ta ra.
Cậu ta rốt cuộc cũng buông lỏng tay mình ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nữ
thần trong mộng của mình, tố chất thần kinh mà lẩm bẩm tự nói, "Em sẽ
giúp chị, em sẽ thành toàn cho chị. Em biết Hoa Chiêu, vừa rồi em nhìn
thấy cô ta, chỉ cần cô ta không tồn tại, chị sẽ liền vui vẻ đúng hay
không?"
Trong lòng Bùi Lị Nhã giật nảy, đồng tử co rút lại, cùng Từ Lâm liếc nhau.
Trong lòng Từ lâm nổi trống, không khỏi gục đầu xuống tránh đi ánh mắt như muốn thiêu đốt của cô ấy.
Bùi Lị Nhã cảm thấy tố chất điên cuồng trong cơ thể mình đang lên men, cô
gạt gạt mấy sợi tóc rồi nhìn về phía quầy lễ tân. Quầy lễ tân và nơi này cách nhau một khoảng cách, có hai nhân viên đang bận đối chiếu sổ sách, đối với chuyện minh tinh và fan hâm mộ gặp nhau đã không còn gì đáng
ngạc nhiên nên cũng không chú ý tới nơi này.
Bùi Lị Nhã quay đầu lại, lông mi run rẩy, cười dịu dàng với cậu thanh niên ở đối diện, thanh âm lướt nhẹ, "Cậu nói rất đúng."
"Thật vậy sao?" Trên mặt cậu ta hiện lên ý cười hạnh phúc, vừa rồi còn hung
ác nham hiểm giống ma quỷ, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ.
"Đương nhiên!" Bùi Lị Nhã lấy hộp cơm trong tay Từ Lâm và đưa cho cậu ấy,
"Không phải vẫn chưa ăn sáng sao? Đây là đặc biệt tặng cho cậu."
Cậu thanh niên kích động không thôi, đôi tay tiếp nhận cơm hộp, liên tục
nói nhỏ, "Chị là thiên thần của em, em nhất định sẽ giúp chị."
"Được, tôi tin tưởng cậu!" Nói xong, Bùi Lị Nhã chủ động tiến lên ôm cậu ấy,
nhỏ giọng ở bên tai nói một câu nói gì đó, sau đó xoay người rời đi
khách sạn.
Từ Lâm không dám nhìn xung quanh, cũng không dám lung tung nói một câu, đi theo rời đi.
Tiến độ quay của《 Tiêu hành phong vân 》đã bắt đầu đếm ngược, phân đoạn của Hoa Chiêu cũng không còn nhiều lắm.
Cô cùng Bùi Lị Nhã hai người cũng coi như bình an không có việc gì, cũng
không bởi vì ân oán cá nhân mà làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
Buổi tối sau khi đã kết thúc các cảnh quay, Hoa Chiêu và mấy người xung quanh mình đều cùng nhau lên chiếc xe của tổ một.
Bùi Lị Nhã không lên xe của tổ hai, ngược lại, lại cùng Từ lâm cũng chui vào chiếc xe này.
Sắc mặt những người khác trên xe nhất thời có chút kinh ngạc.
Hoa Chiêu ngồi vào ghế bên trong ngay sát cửa sổ, Xuân Lệ ngồi ở ghế ngoài bên cạnh.
Bùi Lị Nhã đi đến bên cạnh Xuân Lệ, khách khí hỏi: "Em gái nhỏ, có thể đổi chỗ ngồi với em được không?"
Xuân Lệ nhìn cô ta một cái, chỉ chỉ một chiếc xe khác ở ngoài cửa sổ, tốt bụng nhắc nhở cô, "Chị lên nhầm xe rồi."
Bùi Lị Nhã hơi xấu hổ, nhưng vẫn như cũ duy trì mỉm cười: "Không phải lên
nhầm xe, chị là muốn nói mấy câu với chị Chiêu của em."
Xuân Lệ
quay đầu nhìn Hoa Chiêu - người mà từ lúc lên xe đến giờ vẫn luôn nhắm
mắt dưỡng thần, vẻ mặt tiếc nuối nói với Bùi Lị Nhã: "Chị ấy không muốn
nói chuyện cùng chị nha."
(Tuyệt Vời: Xuân Lệ tiểu muội làm tốt lắm haha =)))
Trong lòng Bùi Lị Nhã bực bội cực kì, nhưng lại không thể phát cáu với cô ta, bởi vì ai cũng đều nhìn ra đó là lời nói chân thành của tiểu cô nương
này, tuyệt đối không có ý muốn chế nhạo cô. Nếu không thì là do kỹ thuật diễn xuất của cô ta quá xuất sắc.
Về sau bản thân vẫn còn phải ở trong cái vòng hỗn loạn này để sinh tồn, nên vốn dĩ đến đây để tỏ ý tốt với Hoa Chiêu. Chạm mặt bày tỏ thái độ, đúng lúc quan trọng thì tỏ lời
xin lỗi cũng đúng.
Hoa Chiêu với cái danh bà chủ phu nhân này thì cũng đành làm trò trước mặt người khác mà giả vờ rộng lượng tha thứ cho cô thôi. Nhưng bây giờ tất cả mọi người trong xe đều chăm chú nhìn vào
như thế mà cô ta lại giả bộ ngủ, đến nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn
cô lấy một cái.
Lị Nhã quay đầu nhìn Tần Văn Trọng đang ngồi ở
hàng ghế phía sau, kêu một tiếng "Anh Trọng." Hắn lấy mũ che kín mặt
cái, tựa lưng vào ghế ngồi gáy o o.
Cô miễn cưỡng duy trì biểu
hiện bình tĩnh, không phát tác của mình, rõ ràng vừa rồi còn thấy mắt
hắn quay tròn quan sát động tĩnh bên này.
Tài xế được thuê là dân bản địa, cũng mặc kệ ngôi sao lớn hay ngôi sao bé gì, có phần không
kiên nhẫn nói thầm một câu, "Có đi hay không đây, chờ đi ăn cơm đây!"
Không còn cách nào, Bùi Lị Nhã thấy hàng ghế sau cùng còn chỗ ngồi, tính toán ngồi vào đó.
Chị Vân thức thời với tình hình mà đỡ eo, "Ai da, dạo này bệnh cũ lại tái
phát, Dao Dao em ngồi xích qua một chút đi, chị phải nằm xuống."
Dao Dao lập tức phối hợp mà đỡ chị Vân nằm xuống, dịch chuyển sang bên cạnh.
Bùi Lị Nhã tức giận lập tức xoay người xuống xe, Từ Lâm cũng vội nhảy xuống.
Hai người nghiêm mặt chuẩn bị lên xe của tổ hai, không nghĩ tới xe đã khởi
động, không biết là không thấy được hai người hay là cố ý, nhanh như
chớp đã chạy đi rồi.
Xe của tổ một xuất phát ngay sau đó.
Còn lại đầy bụi đất, sắc mặt Bùi Lị Nhã ảm đạm, nắm chặt hai đấm, không còn giống với hình tượng hoa nhài nhỏ mềm mại tươi mát.
Quay phim cả ngày, mọi người trong đoàn phim trở về khách sạn ăn cơm rồi tất cả đều lại về phòng nghỉ ngơi.
Hoa Chiêu cũng rất mệt mỏi, mấy ngày nay quay cảnh đánh nhau tương đối nhiều, yêu cầu phải treo dây cáp.
Cũng may là cơ thể cô còn khá linh hoạt, tuy nhiên có rất nhiều phân cảnh
đánh nhau, có đôi khi đạo diễn cảm thấy có thể qua, nhưng cô vẫn cảm
thấy không hài lòng và yêu cầu làm lại một lần nữa, vì thế mà chẳng
tránh khỏi bị một ít va đập.
Va đập để lại một ít dấu vết tím tím xanh xanh trên cánh tay, ở đùi, ở eo.
Lúc ở phim trường, cô vẫn cảm thấy rằng đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi,
không có gì ghê gớm. Khi trở về phòng và nằm xuống, mới cảm thấy chỗ này cũng đau mà chỗ kia cũng đau, toàn thân giống như bị ai đó phanh thây
vậy.
Cảm thấy có chút tủi thân, muốn tìm người nào đó làm nũng.
Vừa định gọi điện thoại, Ân Thiên Lãng đã gửi một yêu cầu kết nối video tới đây.
Sau khi chấp nhận yêu cầu trò chuyện video, Ân Thiên Lãng nhìn thấy cô bĩu môi, vội hỏi làm sao vậy.
Hoa Chiêu liền đem điện thoại đưa tới chỗ vết thương mấy ngày nay cho hắn xem.
Sau một lúc lâu bỗng không thấy Ân Thiên Lãng nói chuyện.
Hoa Chiêu nhìn điện thoại và tự nói, "Này? Đứt mạng rồi sao? Sao tín hiệu lại kém vậy?"
"Âm âm, chúng ta không quay nữa, bây giờ anh đi đón em về." Ân Thiên Lãng nói xong liền đứng lên đi ra khỏi thư phòng.
Hoa Chiêu cảm giác được hắn đang đi rất nhanh, há hốc mồm, "Bây giờ anh đang làm gì?"
Ân Thiên Lãng đã đi xuống lầu thang, "Anh kêu chú Trương đưa anh đi sân bay, mua chuyến bay nhanh nhất đi đến chỗ em."
Hoa Chiêu bật cười, mắng một câu, "Đồ ngốc." Rồi trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng, từ trước đến nay hắn đều nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Giọng của Ân Thiên Lãng lại tràn ngập vội vàng, "Âm Âm!"
Hoa Chiêu cũng nóng nảy, sợ hắn thật không để ý mà bay suốt đêm tới, "Em
thật sự không có việc gì, chỉ là nhớ đến anh một chút, nên muốn làm nũng với anh, kỳ thật một chút cũng không đau đâu. Thật đó."
"Đồ lừa gạt. Làm sao có thể không đau chứ!" Ân Thiên Lãng thoáng bình tĩnh lại.
Vừa rồi nhìn những chỗ đó tím tím xanh xanh, hắn đau lòng muốn chết. Tuy
rằng từ lúc còn nhỏ trong nhà cô đã phát sinh biến cố, nhưng vẫn là được nuông chiều từ bé đến lớn. Tới tay hắn, cô càng được nuông chiều hơn,
làm sao mà chịu được nhưng nỗi khổ này.
Ngược lại, Hoa Chiêu đành phải an ủi hắn, "Đừng lo lắng cho em, nếu đã quyết tâm làm thì em sẽ
làm tốt. Huống chi chỉ còn có hai ngày nữa là đóng máy."
"Anh biết, không cần phải cố quá." Hắn không an tâm mà dặn dò cô.
"Cốc cốc cốc!"
Có tiếng đập cửa vang lên, Hoa Chiêu nhảy xuống đi dép, nói vào trong điện thoại, "Có lẽ là Xuân Lệ đến đây, em đi mở cửa."