Trên con đường đi
tới nhà ăn, Trác Mộc vừa đi vừa lầm bầm bất mãn. Hắn vốn là người kiêu
hãnh, rất tự tin vào thực lực của mình, thế nhưng mới trận đấu đầu tiên
đã bị người ta đánh cho thảm hại, nằm trị thương từ tối qua tới giờ mới
khỏi, hiển nhiên rất không cam lòng.
Hàn Lâm bên cạnh an ủi:
- Tên Bạch Tư Thần đó quả thực rất mạnh, không hổ là Học viên lớp thượng đẳng.
Trác Mộc trể môi dè bỉu:
- Mạnh thì sao chứ? Nhìn cái vẻ dương dương tự đắc của hắn thực ngứa mắt.
- Ngứa mắt lắm sao?
Đột nhiên một âm lành lạnh vang lên, Trác Mộc cùng Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn
về phía trước không xa, liền thấy một nhóm thiếu niên đang chầm chậm
bước tới. Trong đó có một tên toàn thân bạch y, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trác Mộc.
Trác Mộc liếc mắt nhìn xung quanh như đang kiếm gì đó, lớn tiếng nói:
- Mẹ nó! Chó ở đâu sủa vậy nhỉ?
Hàn Lâm nghe vậy suýt bật cười, tên Trác Mộc quả thực miệng lưỡi không ai
địch nổi. Bạch Tư Thần khuôn mặt đanh lại, lạnh lùng nói:
- Dường như hôm qua ta ra tay hơi nhẹ thì phải.
Tên thiếu niên bên tóc đỏ bên cạnh Bạch Tư Thần cười khẩy, chỉ thẳng mặt Trác Mộc:
- Hôm qua bị Tư Thần sư huynh đánh cho như con chó mà còn chưa phục sao?
Trác Mộc trừng mắt, tức giận nói:
- Câm bà miệng ngươi lại, Ngươi có tin ngay bây giờ ta đánh ngươi thành không bằng con chó không?
Tên thiếu niên điên tiết, nghiến răng trèo trẹo, nói:
- Được… Được lắm… để ta xem Trác Mộc ngươi mạnh đến mức nào.
Bạch Tư Thần cười lạnh, cũng không ngăn cản mà nhìn chằm chằm Trác Mộc thầm nghĩ:
- Để xem hôm nay ai có thể cứu được hai tên phế vật các ngươi, ta thực
muốn xem xem bảo vật trên người ngươi rốt cục là thứ gì mà có thể chịu
được một kích toàn lực của ta.
Vù!
Tên thiếu niên tóc đỏ
trên tay xuất hiện một thanh đoản đao, thân hình như gió quét về phía
Trác Mộc, tuy nhiên Trác Mộc vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Tên
thiếu niên này tu vi cùng lắm là Ngưng nguyên trung kỳ, còn xa mới là
đối thủ của hắn.
Đoản đao như gió chém xuống, Trác Mộc nghiêng
người, dễ dàng né tránh. Tên thiếu niên tóc đỏ tức giận, đoản đao liền
đổi hướng, chém ngang hông đối thủ. Trác Mộc thân hình khẽ động, nhanh
như chớp lui về một bước, đồng thời trong tay xuất hiện trường côn hung
hăng quét lên.
Ba!
Tên thiếu niên tóc đỏ cả người tựa như
bao cát bị đập cho bay lên giữa không trung. Trác Mộc như một con báo,
cả người bật mạnh lên không, xoay một cái đẹp mắt, trường côn trong tay
đảo một vòng ba trăm sáu mươi độ hung hăng nện xuống người tên thiếu
niên tóc đỏ.
“Phụt”
Tên thiếu niên tóc đỏ cả người gập
lại, từ trong miệng phun ra một tia máu tươi, văng đi như đạn pháo nện
vào một gốc đại thụ phía xa, vị trí trước ngực y phục rách nát, máu tươi chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương.
Bạch Tư Thần mày kiếm khẽ
nhíu, trong chớp mắt cả người biến mất tại chỗ. Trác Mộc thoáng giật
mình, nắm chặt trường côn trong tay quét về một phía.
Đông!
Âm thanh va chạm vang lên, Trác Mộc thân hình loạng choạng, lui về phía
sau mấy bước mới ổn định lại. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bạch Tư
Thần, thầm chửi:
- Bà nó, tên khốn Hoàng Thiên suốt ngày tu luyện, hôm nay khổ rồi
Bạch Tư Thần cười lạnh, cả người như gió lướt tới, nháy mắt vượt qua năm
thước khoảng cách, trường kiếm trong tay mang theo Hỏa Nguyên lực hùng
hậu trực tiếp chém tới. Trác Mộc không dám ngạnh kháng, liền hướng tới
bên cạnh né tránh. Mà đồng thời cả người cũng xoay tròn nện ra một côn.
Keeng!
Trường côn va chạm với trường kiếm, hai luồng Nguyên lực bất đồng cùng lúc bạo phát, khiến hai thanh binh khí rung lên một hồi. Mà chủ nhân của chúng
cũng đồng thời tách khỏi nhau, lui mạnh về phía sau. Mặt đất bị lực
lượng chấn cho nứt ra. Đá vụn bắn tung tóe, tạo nên một mảnh bụi mù.
Trác Mộc cảm thấy hai tay tê dại, cổ họng có cảm giác ngòn ngọt, hiển nhiên hắn vẫn yếu thế hơn so với đối phương.
Phía bên kia, Hàn Lâm bị hai tên thiếu niên khác quấn lấy, chật vật không
thể tả, khắp cơ thể toàn là vết thương, máu nhuộm đỏ cả y phục.
Trong một giây phân tâm, liền bị đối phương một côn nện lên đầu, hai mắt hắn
hoa lên, dần mất đi ý thức, cả cơ thể lảo đảo vô lực ngã gục lên nền
đất. Thế nhưng đối phương vẫn không buông tha hắn, một tên vẫn tiếp tục
đá những cú trời giáng lên mặt hắn, máu từ mũi, miệng chảy ra ngấm lên
nền đất, hắn khó khăn hô hấp, mỗi lần thở ra đều làm máu tươi chảy
xuống.
Trác Mộc hai mắt căng lên, nhìn Hàn Lâm bị hành hạ mà lửa giận bừng bừng, bất chấp tất cả lao về phía Hàn Lâm.
Nhưng Bạch Tư Thần lại không để hắn được như ý, trường kiếm trong tay đột
nhiên bao trùm một tầng kiếm quang màu vàng, cả người quỷ dị xuất hiện
trước người Trác Mộc, lạnh lùng bổ xuống một kiếm.
- Cút!
Trác Mộc điên cuồng gầm lên, trường côn trong tay đột nhiên phát ra một tầng sáng kỳ lạ, một côn nặng nề đánh tới.
Rầm!
Trường côn trong tay Trác Mộc va chạm với trường kiếm, Bạch Tư Thần cả người
như lưu tinh, bị chấn cho bay mạnh về phía sau, cố gắng lắm mới ổn định
lại được thân hình, khóe miệng ứa máu.
Ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc nhìn Trác Mộc, hắn quả thực không ngờ tên Trác Mộc này lại còn một sát chiêu như thế.
- Không nghĩ ngươi còn một chiêu này, nhưng còn chưa đủ để đấu với ta.
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn đột nhiên tay đổi, sắc mặt bắt đầu trở nên đỏ
bừng, phát ra hồng quang mờ nhạt, rồi lập tức biến thành màu vàng.
Trường kiếm trong tay hắn phát ra ánh lửa đỏ rực, nhiệt độ bất ngờ tăng
lên một cách khủng bố.
- Khiến ta xuất ra toàn lực, ngươi có chết cũng đủ để tự hào rồi.
Trác Mộc khuôn mặt vẫn lạnh lùng, trong hai mắt vốn đỏ rực giờ ánh lên sự
điên cuồng. Nắm chặt trường côn trong tay, hắn như mãnh hổ xuất sơn lao
về phía Bạch Tư thần.
Ầm!
Một côn của Trác Mộc nện xuống,
Bạch Tư Thần thân hình quỷ dị, hai chân xoay chuyển tránh được một côn
chí mạng. Kiếm trong tay chém tới, lưu lại trên lưng Trác Mộc một vết
chém nhàn nhạt, nhưng thủy chung không thể khiến hắn bị thương chút nào.
- Đả cẩu bổng pháp.
Trác Mộc gầm lên, Nguyên lực trong cơ thể như điên cuồng tràn vào trường
côn, ánh lên kim quang rực rỡ. Bạch Tư Thần biến sắc, bởi hắn có cảm
giác cả cơ thể như rơi vào vũng bùn, chỉ biết trơ mắt nhìn một côn giáng xuống đầu mình.
Rầm! Ầm! ầm!
Mặt đất như rung chuyển, bụi tung mù mịt, toàn bộ cây cối xung quanh đều bị cuồng phong cuốn qua đổ rạp xuống.
Vù!
Bạch Tư Thần từ trong bụi mù lao ra, quần áo tả tơi, khóe miệng trào máu
tươi, nhìn Trác Mộc một cách căm thù. Nếu hắn khi nãy không có một cái
hộ mệnh phù thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Một tên phế vật trong mắt hắn lại suýt chút nữa lấy mạng của hắn, đây là một nỗi ô nhục.
Ngay sau đó, hắn như một tia chớp đạp tới, Trác Mộc thi triển một chiêu vừa
nãy đã cạn kiệt toàn bộ Nguyên lực, bất lực nhìn một cước của đối phương nện về phía mình.
Bịch!
Trác Mộc thân thể như đạn pháo
bay đi, nặng nề nện lên mặt đất, bụi tung mù mịt, máu từ mũi và miệng
trào ra nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
Bạch Tư Thần rất nhanh vọt tới, nhìn Trác Mộc mà cười gằn:
- Sao? Khi nãy ngươi mạnh miệng lắm cơ mà! Sủa lại cho ta xem.
Trác Mộc đầu không ngẩng lên nổi, nhưng vẫn nhếch môi cười khinh thường.
- Ta biết ngươi có bảo vật hộ thể, nhưng tên huynh đệ của ngươi thì không tốt như vậy. ha ha!
Hắn vừa nói vừa đánh mắt về phía Hàn Lâm, khóe mắt ánh lên sự tàn nhẫn.
Trác Mộc liếc nhìn Hàn Lâm đang bất tỉnh nhân sự phía xa, khóe môi vẫn nở nụ cười, khó khăn nói:
- Ha ha, nực cười! Bạch Tư Thần ta rất muốn xem xem ai có thể làm gì được ta?
- VẬY SAO?
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên, Bạch Tư thần vội quay phắt người lại, phía sau hắn bên cạnh Hàn Lâm không biết tự lúc nào xuất hiện một
tên thiếu niên áo đen, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm vào hắn.
- Hoàng Thiên… rốt cục ngươi cũng tới! ha ha!”
Trác Mộc nhìn thấy Hoàng Thiên đã tới thì cười lớn, máu từ trong miệng lại phun ra trông cực kỳ thê thảm.
Hoàng Thiên nhìn Trác Mộc cùng Hàn Lâm thương tích đầy mình, trong lòng bốc
lên nộ hỏa, quét mắt qua bốn người Bạch Tư Thần, gằn giọng nói:
- Hôm nay trời cũng không cứu được các ngươi
Lời hắn vừa dứt, trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm, chậm dãi
bước từng bước về phía Bạch Tư Thần. Trên cơ thể tỏa ra một luồng nhiệt
độ khủng bố, khiến không gian cũng trở nên vặn vẹo, mỗi bước chân đều
làm cho mặt đất nóng đỏ lên, gần như chảy thành dung nham. Một cỗ áp lực vô hình áp bách khiến đám thiếu niên cảm thấy thở cũng khó khăn.
- Khốn kiếp, ngươi là cái thá gì mà mạnh miệng.
Một tên thiếu niên rốt cục không chịu được sự áp bách, đánh liều lao tới.
Đoản côn trong tay được Nguyên lực thiêu đốt sáng rực lên, nặng nề nện
về phía Hoàng Thiên.
Nhưng là đoản côn của hắn còn chưa kịp đánh tới đã vô lực mà rớt xuống đất. Bởi cánh tay của hắn đã bị Hoàng Thiên
một kiếm chém suýt nữa đứt rời, máu tươi bắn ra tung tóe. Ngay sau đó
hắn cả thân mình bị Hoàng Thiên nắm lấy, quăng đi như bịch cát, húc đổ
cả một gốc cây lớn.
Bạch Tư Thần tuy kinh ngạc trước thực lực của Hoàng Thiên, nhưng vẫn không để Hoàng Thiên vào mắt. Hai chiêu đánh bại Ngưng nguyên Trung kỳ, hắn cũng làm được.
- Mẹ kiếp! Để mạng lại đi!
Lời chưa nói hết, hắn đã như một con độc xà lao lao tới.
Hoàng Thiên trường kiếm trong tay chợt động, Hỏa Nguyên lực cuồn cuộn như nước triều khiến thân kiếm rung lên từng hồi.
Cả người hắn trong chớp mắt như biến thành mặt trời, kiếm khí như quang
mang tỏa ra bốn phía, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng quét về phía Bạch
Tư Thần.
Phá Kiếm Thức.
Keeng!
Một thanh âm cực
kỳ chói tai vang lên. Bạch Tư Thần vốn là tấn công, nhưng kiếm của Hoàng Thiên tới quá nhanh, hắn chỉ có thể chuyển thành phòng ngự. Thế nhưng
lực lượng của Hoàng Thiên quả thực rất lớn, một kiếm chém tới chấn cho
hai tay hắn tê dại, thất khiếu cơ hồ muốn chảy máu.
Ngay sau đó, trường kiếm trong tay Hoàng Thiên lại biến hóa một cách quỷ dị, chém về phía hắn. Đối diện với tử vong, Bạch Tư Thần hoảng sợ lập tức lùi ra
phía sau, cho dù là như thế, vẫn bị trường kiếm trong tay Hoàng Thiên
lưu lại một vết thương trên vai, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả một góc
áo.
Nhìn vết thương trên vai, Bạch Tư Thần hoảng sợ nhìn Hoàng
Thiên. Đối phương chỉ xuất ra hai chiêu mà đã suýt lấy đi cái mạng nhỏ
của hắn, rốt cục thiếu niên trước mắt này là ai.
Hoàng Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tư Thần, sát ý trong mắt ngày càng đậm.
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết… đả thương huynh đệ của ta sẽ phải trả giá như thế nào.