Giữa tinh không hỗn độn, một bóng hình ngồi
im bên bàn đá, lặng mình trong suy nghĩ. Trước mặt hắn, một bàn cờ đã đi đến tàn cục, cờ trắng chỉ còn duy nhất một con, bị cờ đen dồn vào đường cùng, không còn lối thoát.
Ván cờ này, hắn thua.
Chẳng
biết thời gian bao lâu, mãi tới khi mà gậy gỗ một lần nữa hàng lâm, đem
theo lực lượng truyền tống bao bọc lấy thân thể, hắn mới ngửa đầu lên
nhìn tới. Đôi ánh mắt khi nãy còn mê man khó hiểu, giờ đây ánh lên tinh
quang sắc bén, dường như hắn đã hiểu ra.
Thân ảnh mơ hồ, nhiệm
vụ lần này của hắn đã hoàn thành, đã đến lúc rời đi khỏi phiến đấu
trường này, trở về với thực tại động phủ.
Một tràng cảm giác
ngất xỉu bất ngờ ập tới, tất cả các giác quan của hắn nhất thời mất đi
cảm giác, mơ mơ hồ hồ. Đến khi hồi phục lại, đập vào mắt hắn không còn
là tinh không Đấu Trường Hỗn Độn nữa, mà chính là không gian đại điện
của động phủ.
Nơi phương xa, Đồng Tử Thiên Vương vẫn như cũ đả toạ trên bồ đoàn, ánh mắt mang theo vài tia hứng thú nhìn về phía hắn.
- Cảm thấy thế nào.
Rõ ràng là rất xa, nhưng thanh âm lại như quanh quẩn, phát ra ngay tại bên tai hắn.
Lặng người hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, Hoàng Thiên sắc mặt không
ngừng biến đổi, phức tạp vô cùng. Hắn nhất thời không biết bắt đầu từ
đâu, không biết nói như thế nào cho phải.
Thấy hắn đắn đo không
nói, lại thêm sắc mặt thập phần phức tạp, Đồng Tử Thiên Vương lại nghĩ
rằng hắn vẫn chưa chấp nhận được sự thật, ha ha cười lớn:
- Ha ha! Rất bất ngờ phải không? Bây giờ đã hiểu vì sao ta lại nói chiến lực của ngươi chẳng ra gì rồi chứ?
Trầm mặc gật đầu, Hoàng Thiên mặc nhiên thừa nhận. Hắn quyết định không nói
ra, mà để mặc cho đối phương suy đoán. Dẫu sao có một số sự việc liên
quan đến quỹ tích của cả cuộc đời hắn, không thể dễ dàng để lộ ra ngoài.
- Được rồi, cũng không nhất thiết phải bi quan như thế. Bọn hắn đều là thiên kiêu đỉnh cấp của một kỷ nguyên, ngươi hiện tại yếu hơn
cũng là chuyện thường tình. Ta sở dĩ phá vỡ quy tắc đưa ngươi tới đó,
không phải để đả kích sỉ nhục ngươi. Mà để ngươi nhận ra rằng thiên
ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Đồng Tử Thiên Vương giọng
điệu chợt đổi, tựa như một vị trưởng bối đang dạy bảo con cháu của mình. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoàng Thiên lúc này, vừa có sự nghiêm
khắc, cũng có cả sự mong chờ hy vọng.
- Vạn cổ tới nay, thiên
kiêu so với ngươi mạnh hơn không hề thiếu, nhưng bọn họ từng cái đều
giống nhau thất bại. Trả lời ta, ngươi dựa vào đâu để hy vọng? Dựa vào
đâu để có tư cách tiếp nhận truyền thừa?
Chẳng để cho Hoàng
Thiên có cơ hội nói chuyện, thanh âm khàn khàn của Đồng Tử Thiên Vương
lần nữa quanh quẩn ra, tựa từng hồi trống thúc giục, nện sâu vào trong
linh hồn.
Hai câu hỏi này, khiến cho Hoàng Thiên nội tâm bất giác nổi lên gợn sóng, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Truyền thừa, hắn muốn, thậm chí đã sớm hình thành dã tâm bên trong suy nghĩ,
nhất định phải đoạt được. Tương lai của hắn, chính là ngày hôm nay cố
gắng cùng nỗ lực, con đường tu luyện, hắn phải tự thân đoạt lấy tạo hoá
cho mình. Dù chỉ một chút hy vọng cũng không thể nào từ bỏ.
Trầm mặc suy nghĩ, hắn không ngừng tự hỏi chính bản thân mình. Hắn dựa vào
đâu để hi vọng, dựa vào cái gì để tiếp nhận truyền thừa?
Dựa vào thực lực bản thân, dựa vào Ma Thần huyết mạch? Nếu như là trước đây, có lẽ đây sẽ là câu trả lời của hắn. Nhưng kể từ thời điểm hắn chân chính
gặp được những thiên kiêu vạn cổ trong Đấu Trường Hỗn Độn, câu trả lời
này lại trở nên ngây thơ và nực cười đến vô cùng.
Hay là dựa vào một lời kia của Sùng Lãm? Dựa vào chút thông tin mập mờ về tương lai mà hắn được biết. Không, bấy nhiêu đó chẳng hề có ý nghĩa gì cả, cũng
chẳng đủ phân lượng để khiến cho Đồng Tử Thiên Vương tin tưởng hắn.
Vậy thì hắn dựa vào cái gì? Lần nữa tự hỏi bản thân, hắn trong mắt lộ ra sự mờ mịt, dường như hắn không có đáp án.
Hoàng Thiên không trả lời, Đồng Tử Thiên Vương không nói, không gian nơi đây
nhất thời lâm vào tĩnh lặng. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, hắn
cũng không biết bản thân đã ngây ngốc bao nhiêu lâu. Chỉ biết khi mà hắn nhớ đến cuộc đời mình, nhớ đến những nỗi tuyệt vọng mà bản thân đã từng trải qua, hắn lâm vào điên cuồng.
Tựa như mồi lửa, châm cháy
lên toàn bộ nỗi lòng của hắn lâu nay, hừng hực giận giữ, ngay cả bản
thân hắn cũng không thể nào kiểm soát nổi. Ngẩng đầu nhìn về phía Đồng
Tử Thiên vương, sắc mặt của hắn không còn mờ mịt nữa, thay vào đó là một cỗ chấp niệm không buông, một cỗ không cam lòng với số phận:
-
Ta không có chỗ dựa để hi vọng, cũng không có đủ tư cách để chấp nhận
truyền thừa. Nhưng ngài có thể giúp ta trả lời, vì cái gì mà Thượng Cổ
tuyệt vọng?
Buông ra chấp niệm, hắn hướng về phía Đồng Tử Thiên
Vương mà nói lớn. Tựa như nói với đối phương, cũng tựa như đang chất vấn cả Thượng Cổ. Hắn lúc này đây, dường như không cần đến truyền thừa nữa, mà chỉ cần một câu trả lời.
- Các ngươi bại trận, các ngươi
tuyệt vọng là việc của kỷ nguyên các ngươi… vì cái gì còn áp đặt nỗi
tuyệt vọng đó cho đời sau, vì cái gì tước đoạt đi hi vọng của hậu thế.
Các ngươi có tư cách sao?
Nắm đấm siết chặt, hắn tuôn hết ra toàn bộ nỗi lòng của mình, thanh âm cao cao ngập tràn không cam lòng chi ý.
Phía bên kia, Đồng Tử Thiên Vương không vì lời nói có vài phần hỗn láo của
hắn mà tức giận, ngược lại lâm vào trầm mặc. Ông ta cũng giống như hắn,
không có câu trả lời.
- Nếu hôm nay ta không nhận được truyền
thừa của ngài, chỉ có thể nói phúc phận của ta chưa đủ lớn. Chỉ là tương lai sẽ không thể nào đến khi các ngươi cứ mãi đắm chìm trong quá khứ.
Ta sẽ không giống các ngươi, sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bỏ lỡ cơ duyên
này, ta sẽ đi tìm kiếm cơ duyên khác, không có cơ hội này, ta sẽ đi tìm
kiếm cơ hội khác. Nỗ lực đến cùng, chí ít dù cho có thất bại, nhưng ta
vẫn có thể tự hào rằng ta chưa bao giờ bỏ cuộc.
Lại tiếp tục độc thoại, Hoàng Thiên không biết mình nói như vậy là đúng hay sai, cũng
không biết liệu lời nói đó có thể thuyết phục Đồng Tử Thiên Vương hay
không. Hắn chỉ biết nói ra suy nghĩ trong lòng, chân thành và thẳng
thắn.
Không gian im ắng, sau khi hắn nói ra hết nỗi lòng của
mình, Đồng Tử Thiên Vương vẫn không hề có phản ứng. Dường như, ông ta
đang lâm vào trong suy nghĩ.
Chẳng biết bao lâu sau, không gian
đại điện bộc phát ra kịch liệt rung động. Đồng Tử Thiên Vương bất giác
mỉm cười, cứ thế không thành tiếng nhưng lại oanh minh quanh quẩn bốn
phương. Để cho tinh không đảo ngược, hỗn độn cuồn cuộn mà lên.
- Hay cho một tên nhóc con cố chấp. Ngươi phần này tâm trí cùng chấp
niệm, quả thực khiến bản Thiên Vương bội phục. Có lẽ, kỷ nguyên chúng ta thiếu đi chính là những kẻ như ngươi. Chấp niệm hoá đạo, chấp niệm hoá
tương lai.
Lời nói vừa ra, thân thể của Đồng Tử Thiên Vương đột
nhiên phát ra vài đạo sóng lãng vô hình, một cỗ khí tức cuồng bạo tràn
ngập khắp bốn phương tám hướng tinh không.
Phía bên kia, Hoàng
Thiên ánh mắt sáng như sao, thần hi bao phủ quanh thân thể, tôn hắn lên
như một vị Thần Vương tuyệt thế. Hắn đã thành công, được Đồng Tử Thiên
Vương tán thành, được Đồng Tử Thiên Vương đồng ý trao cho truyền thừa.
- Thay vì đắm chìm trong quá khứ, chi bằng hoàn toàn giải thoát, đem
tương lai giao cho hậu thế. Hoàng Thiên… bản Thiên Vương đánh cược một
lần, tin tưởng ngươi, đừng để ta thất vọng.
Lưu lại một câu dặn
dò, thân hình của Đồng Tử Thiên Vương đột nhiên tiêu tán thành vô số
tinh điểm. Không trung một mảnh sáng ngời, so với ban ngày càng muốn
sáng gấp mấy lần. Thậm chí phần lớn hư vô mênh mông xung quanh đại điện
vốn thường ngày chìm trong bóng tối, lúc này cũng được soi sáng rực rỡ,
hiển lộ ra trước mắt.
Tinh điểm bay bay, nhưng không có hỗn loạn phân tán, mà điên cuồng tập trung về phía Hoàng Thiên, hướng mi tâm hắn mà thâm nhập vào.
- Bản Thiên Vương một đường tu luyện, chính
là vì Trận Đạo mà thành danh. Một đời dục vọng, chính là muốn phản trận
pháp chi hoàn đạo, muốn thấu hiểu toàn bộ quy tắc trận pháp bản nguyên
trong thiên địa. Đáng tiếc, trận đạo vô biên, đời người có hạn, chưa thể hoàn thành ước nguyện.
Theo từng đợt tinh điểm xâm nhập vào, là từng đợt thanh âm cổ lão của Đồng Tử Thiên Vương, mang theo luân hồi
khí tức vang vọng trong tâm trí hắn.
- Ta một đời tâm đắc, đều
tích luỹ trong Bách Việt Thượng Cổ – Kỳ Môn Độn Giáp. Nay truyền lại cho ngươi, mong rằng ngươi sẽ không phụ lòng tin tưởng.
Nháy mắt mà thôi, trong tâm trí của Hoàng Thiên xuất hiện một cuốn điển tịch cổ
xưa, lơ lửng tại đó. Nơi bìa in hằn lên tám chữ “Bách Việt Thượng Cổ –
Kỳ Môn Độn Giáp”, mỗi một chữ đều tựa như được viết bằng máu, rực rỡ
kinh người.
Phía bên ngoài, những tinh điểm kia vẫn chưa có dừng lại, bao phủ lấy toàn thân của hắn, gần như hoá thành một cái vòng xoáy năng lượng, điên cuồng xâm nhập vào trong nội thể.
Bình tĩnh đả toạ bên trong vòng xoáy, Hoàng Thiên hơi thở không tự chủ được nhanh
lên vài nhịp. Trong cơ thể Ma Thần Thái Cực đồ như thú hoang bị bỏ đói,
điên cuồng cắn nuốt năng lượng.
Tích luỹ không ngừng, lượng theo đó mà tăng, chất cũng từ từ biến đổi. Hoàng Thiên hết lần này đến lần
khác đột phá cực hạn của bản thân, tu vi mặc dù vẫn như cũ là Nguyên Đan hậu kỳ, nhưng thực lực lại tiến bộ ngày một lớn.
Đồng thời với
thực lực tăng lên, trong đầu hắn xuất hiện một cái tin tức cực kỳ trọng
yếu. Chỉ cần lý giải được Nguyên đầu tiên trong Kỳ Môn Độn Giáp, hắn
liền có thể thu toàn bộ động phủ này vào tay.