Bách Túc Ngô Công thân hình đồ sộ lướt mình giữa sâm lâm, khí tức cường
đại tản mát khiến yêu thú khác sợ hãi tránh lui nhưng ánh mắt loé lên sự kinh ngạc bởi đứng trên nó là một hài tử nhân loại bé nhỏ.
- nhanh lên nào, rượu vẫn còn đấy.
Gióng giơ cao bầu rượu cất tiếng thúc dục.
Nhưng lời dứt không lâu bỗng đã dừng lại bởi phía trước đem lại cảm giác kỳ
lạ, khẽ đạp nhẹ mình Ngô Công vì trong giây phút cảm giác nó có chút gì
đó mờ mịt.
Ngô Công mắt loé sáng truyền đi thông điệp cảm kích, bách túc chậm cước độ đôi râu đung đưa cảm ứng dò dẫm theo từng bước chân.
Khải Đức vọt ra từ trong rừng cây, cả người xoay tròn trên không, phía hai bên là Đường Lang lục vĩ miệng chóp chép tiếc nuối.
- công tử, ta đuổi kịp người rồi!
- dừng lại!!
Vốn hí hửng tăng tốc đưa tay toan nắm lấy bầu rượu trong tay công tử nhưng
nghệ người quát vậy, hắn tuy nghi hoặc nhưng vẫn tức thì dừng lại cách
người một cánh tay, thân thể lơ lửng trên không trung cảnh giác.
Nhị thú không chậm trễ, hai chị trước mở rộng, thân trên đung đưa đầu tâm
giác lắc lư dường như cũng phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Càng gần tới đỉnh sơn, quang cảnh càng mang cảm giác nguy hiểm hơn.
Gióng dẫn đầu mọi người cảnh giác tiến bước đi, dưới đất những nụ hoa rải rác phát tán hương vị kỳ lạ kích thích, thân mang lực lượng luyện khí, càng đi sâu vào trong thì lực lượng càng tăng cao hơn.
Điều đáng chú ý hơn cả là sự xuất hiện của xương cốt yêu thú có mới có cũ có cả đã
trở thành xương trắng ngay dưới những nụ hoa này, ngày cả lớp thành đằng bên trên xác phi cầm cũng lủng lẳng.
- công tử, nơi này có chút quỷ dị ah, ta cảm giác như đây vốn là một cái bẫy tự nhiên.
Khải Đức chân hơi động đạp vỡ một ống xương dưới đất, ống xương này đã ở đây thời gian dài nên cũng sắp bị phân hủy.
Gióng gật đầu nói:
- hẳn là vậy, kiểm tra một chút cho chắc chắn các ngươi bắt mấy yêu thú về đây.
- vâng.
Khải Đức cùng tam thú gật đầu đáp rồi nhanh chóng rời đi hành sự, chẳng mấy
chốc bốn con yêu thú đã được bắt trở về, thân hình không quá thương tổn
xem ra cố tình để xem phản ứng cụ thể nơi này.
Gióng đưa tay chỉ vào những nụ hoa phía trước suy tính:
- vứt về phía chúng, nhớ chính xác không được quá xa.
Nhận mệnh Gióng, từng yêu thú được ném đi một cách chuẩn xác, yêu thú vừa
tới phạm vi của những nụ hoa kỳ lạ ấy ánh mắt trở nên thèm thuồng, cánh
mũi phập phồng.
" Bụp" " bụp" " bụp"
Trước sự trông đợi
của Gióng và Khải Đức, nụ hoa như thể chiếc bẫy của thợ săn nở bung ra
cảnh gai sắc nhọn đâm vào da thịt yêu thú, yêu thú kêu khẽ lảng tránh
bước vào phía trong nhưng cũng vì vậy mà vết thương của nó tăng dần cuối cùng giữa những nụ hoa sản sát thân thể nó héo quắt lại hiển nhiên
tuyệt khí bỏ mạng.
Thảm trạng của mấy con yêu thú giống nhau khiến Gióng có chút kinh ngạc:
- quả nhiên có ám chúng cắn nuốt tinh huyết mà tồn tại, nhưng cắn nuốt
sông lại héo rũ vậy chắc hắn tình huyết đó được dẫn về nơi khác hay nói
chính là những thứ này tồn tại chỉ là phương tiện nuôi dưỡng một thứ
khác kinh khủng hơn.
Khải Đức tỉnh lại trong ngỡ ngàng xóa tay hứng thú:
- công tử, nếu nói vậy thì thứ bên trong quả không đơn giản, xác yêu thú càng lúc càng nhiều xem ra tồn tại đã lâu.
- đúng vậy, muốn vào xem thử không??
- theo ý công tử.
Gióng nhìn vẻ hưng phấn của Khải Đức thì khẽ cười, bởi cũng có chút tò mò về nơi này, ra hiệu cho tam thú nói:
- các ngươi cảnh giới ở phía ngoài, nếu có người tiến vào nơi này thì cảnh báo họ rời đi, nhớ không được tiến vào trong.
- Khải Đức đi thôi.
- vâng công tử.
Khải Đức cầm rìu trên lưng xuống đáp lời, đi trước mở đường. Tâm thú y lệnh
quay lưng lại toản mát khí tức cường đại ra xung quanh cảnh giác theo
lệnh.
Mặt trời đổi vị trí trên thiên khung, thời gian chậm rãi
trôi qua, phía trước tấm thú dần xuất hiện những đệ tử trong thí luyện
tràng.
Cảm nhận khí tức cường đại của chúng khiến họ sợ hãi một
hồi, rồi thở phào vì dường như chúng không có ý định tấn công, chỉ khi
họ tiến bước lên phía trên thì bị đao phong chém dài trước mặt ngăn cản.
Hẳn nhiên mấy yêu thú này đang canh gác ở đây, đệ tử các tông môn tụ tập càng nhiều, hướng ánh mắt tò mò về phía đỉnh sơn.
Chẳng mấy chốc đệ tử các tông môn đã tụ hội đầy đủ, bàn luận xôn xao thậm chí có kẻ du thuyết phía trong nhất định có thiên tài địa bảo mới khiến yêu thú cảnh giác như vậy.
Thuyết ấy chiếm phần lớn niềm tin nhưng
trước lực lượng cường đại không ai dám phá tuyến nhưng ai cũng tò mò chờ đợi dù sao thời gian thí luyện không còn dài mà trừ nơi này thì những
nơi khác đã tìm kiếm quá chỉ bằng nghỉ ngơi ở đây mà hóng chuyện.
- Kim sư tỷ, đây chẳng phải mấy đầu yêu thú mà sư huynh thu phục sao??
Đệ tử Việt Tông cũng tụ hội trở lại nơi này, Bình Nhi nhìn Tam đầu yêu thú quên thuộc liền hướng Kim Liên hỏi.
Kim Liên vốn nghỉ hoặc nhưng nghệ hỏi vậy thì liền xác nhận:
- hẳn là những đầu thú ấy, sư huynh cùng với Khải Đức sư huynh chắc đang ở phía trong.
Chúng đệ tử nghe vậy xôn xao không ít, Bình Nhi ánh mắt mang phần nhớ nhưng
hướng phía Sơn đỉnh, nàng lúc này thật sự muốn lên đỉnh.
- sư tỷ nếu vậy, chúng ta đi lên gặp công tử chứ???
- không được, sư huynh để yêu thú ở lại đây cảnh gác hẳn biết rõ phía
trong nguy hiểm, mới để chúng ở lại đây đa phần là ý muốn ngăn không
chúng ta đi lên, nếu đã vậy chúng ta đi lên lại khiến người phân tâm
hỏng việc.
Kim Liên bộ dáng thành thục lắc đầu phản đối, không
phải nàng không muốn được lên đỉnh nhưng nếu lên đỉnh mà trái lại ý của
vị công tử sư huynh này khiến người phân tâm thì nàng sao dám nhìn mặt
người.
Bình Nhi cũng là người hiểu chuyện nghề vậy cũng đoán
phần nào, kìm ném ham muốn trong tâm trí thành thật khoảnh chân đả toạ
chờ đợi.
Những yêu thú này ngoài Việt Tông đệ tử nhận ra thì
cũng có người khác phát hiện bởi không lâu trước chính họ là người thả
chúng ra.
- Lương huynh
- Bạch huynh
- Ma huynh
- Ma huynh
Bốn cự đâu trong giới trẻ tứ tông tụ tập lại chào hỏi lẫn nhau khách khí.
- các huynh những yêu thú này chẳng phải chúng sao??
Ma Dương đánh mắt về phía xa nói nhỏ.
Ba người gật đầu đồng quan điểm, sự kiện trước đó khắc ấn trong trí nhớ
sao họ có thể quên được, tuy những yêu thú này không còn mang khí tức
hùng thần ác sát nữa nhưng trong một địa điểm xuất hiện giống nhau đầu
thú thì chắc chắn là một.
Ma Thái:
- hay là chúng ta rút đi? Tuy người ấy nói sẽ không nhắc tới chuyện cũ nhưng ai biết được lòng dạ ra sao?
Lương Hà:
- đã tới thì sao không chờ đợi xem rốt cuộc phía sau có gì? Hơn nữa thiết nghĩ chỗ này nhiều người nếu họ trở mặt hại nhiều hơn lợi.
-
Lương huynh nói phải thay vì trốn tránh, chúng ta đối diện ít nhiều cũng thể hiện thiện ý hợp tác, nếu người Việt Tông muốn diệt tà thì đã diệt
từ trước.
Bạch Thiển gật đầu cho phải, cũng cất lời trước cường
lực thì sao có tâm phản kháng, hai người đó quá cường đại giờ thêm tam
đầu yêu thú hơn nữa còn cường giả bên ngoài thì bọn chúng chạy đâu cho
khỏi nắng chỉ bằng thành thật trời cao biển rộng.
Bốn người trầm ngâm suy nghĩ rồi cáo biệt trở về với sư huynh đệ tông môn của mình, ra hiệu cho mọi người yên lặng mà tu luyện.
Không gian dần trở nên yên tĩnh hơn theo thời gian trôi.
Càng tiến lên cao, thành đằng chằng chịt chế kín đi bầu trời, Sơn đỉnh chìm
vào không khí tịch mịch mờ ảo, những nụ hoa trong bóng tối toả ra màu
hồng huyền ảo.
Khải Đức thân để trần bắt đầu xuất hiện những vết xước đang theo tốc độ nhanh khép miệng lại, đại phủ trong tay vũ động
chặt đứt những gái nhọn tiến đến.
Những nụ hoa lúc này lớn hơn,
từ vị cũng tới trúc cơ hậu kì, một lúc tấn công từ xung quanh tuy thân
thể hắn cường đại nhưng bởi chúng đã có linh trí nhất định nên khiến hắn không còn ứng phó dễ dàng như trước.
Gióng toàn thân đã phủ kín hắc giáp, nhưng không phải thân hình cao lớn mà chỉ giữa hình tượng nam hài bởi diện tích biến ảo càng nhỏ thị sức phòng thủ càng lớn.
Thức tế thì đúng như vậy gái nhọn không thể để lại vết tích trên hắc giáp,
thậm chí chỉ vừa chạm đến đã bị hắc giáp phát ra hoả diễm đốt trụi.
Nhìn cảnh tượng của Khải Đức, Gióng không có ý định cho hắn lùi về sau, coi
như đây là tập luyện đối với hắn đi, Gióng đánh giá xung quanh thì thể
yêu thú ở đây ít hơn phía ngoài nhưng hình thể to lớn hơn nhiều xem ra
tu vì không thấp.
- công tử, có khi nào phía trong có nụ hoa vượt nguyên anh hoá thần không??
Khải Đức ánh mắt loé chiến ý, nhưng lại không bị che mờ tâm trí, hắn biết
rằng tồn tại cấp độ đó giờ hắn đối chiến còn thiếu đôi chút hoả hầu.
Gióng cười nhẹ:
- không có chuyện đó đâu, các tông môn chọn nơi này thí luyện hẳn đã tra
xét qua, nghĩa phụ ngươi cũng không phát hiện dị thường.
- nếu vậy thì tồn tại nơi này ắt hẳn các đệ tử thí luyện cũng khó đối phó thoả đáng, chẳng lẽ có gì che khuất??
Khải Đức nghi hoặc, tuy nói không có yêu thú cường đại bất thường nhưng
những nụ hoa quỷ dị này số lượng quá nhiều, số lượng đôi khi mang tới
sức mạnh khủng khiếp hơn cá thể ví như đại tướng có dũng mãnh tới đâu
thì giữa hàng vạn đại quân cũng chỉ là đá cuội dưới biển sâu.
Điều này Gióng cũng đã suy xét qua:
- có thể địa phương này được chú định thí luyện một năm trước, lúc đó
quang cảnh không như bây giờ, nếu vậy thì sự phát triển không chậm chút
nào, hoặc vốn dĩ nó đã tồn tại như vậy nhưng dùng phương pháp đặc thù
chế dấu đi sự tồn tại, ngươi cũng là người sinh tồn nơi sâm lâm hẳn cũng từng gặp qua tồn tại có năng lực như vậy đi. Trong thế giới tự nhiên động vật muôn trạng muồn vẻ, dù yếu hay mạnh đều mang trong mình những lợi thế đặc thù, phương pháp ẩn thân mị hoặc không
phải hiếm thấy, phương pháp ấy theo thời gian sinh trưởng càng trở nên
khó lường, đặc biệt khi chúng bước vào con đường từ luyện thì càng trở
nên mạnh mẽ.
Khải Đức nhớ lại trải nghiệm khi trước trong sâm
lâm cũng xác nhận điều này, yêu thú ngoài thân thể cường hoành thì thiên phú đa hình đa dạng, hắn cũng nhiều lần ăn thiệt thòi vì điều này.
Không gian càng trở nên thu hẹp dần, những nụ hoa lại dãn cách nhau ra nhưng
đã đạt tới cấp độ kết đan, cành gái nơi nhụy hoa trở nên lớn hơn và dài
hơn, sự tồn tại cũng kéo dài hơn cấp bậc thấp.
Đỉnh núi đã ngày
phía trước, khoảng không đã trở sáng sủa hơn bởi phía thương khung đã
không còn bị thanh đằng chế kín như trước chỉ còn là những dây thành
đằng lớn, thì ra đây chính là nơi khởi nguồn của những cảnh tượng ngoài
kia.
Gióng đánh giá trung tâm của Sơn đỉnh, nơi đó tồn tại một
nụ hoa khổng lồ màu đỏ rực, dưới chân nó rễ cây chằng chịt xoắn lại như
một chiếc tổ rồi mới đâm xuống đất rồi toả đi khắp nới.
Phía trên thanh đằng uốn lượn thành mười cây trụ lớn rồi toả đi như một tấm mạng nhện lớn.
Khải Đức nhìn cảnh vật này có chút ngây ngốc, thì ra đây chính là tồn tại có thể kinh khủng nhất, mấy thứ quái dị này chỉ là bộ phận nhỏ sinh trưởng từ rễ của nó thôi sao??
Nụ hoa lớn mang hương thơm ngào ngạt nhưng càng kỳ quái là từ nó không thấy tồn tại sự nguy hiểm nào đáng kể.
" Viu"
" Viu"
"Viu"
...
...
...
Những nụ hoa có tu vì kết đan kỳ nở rộ vì chiếc gai lớn lấy động bắn ra những tiễn gai sắc nhọn hướng về hai người đang trầm ngâm.
- hừ..
Khải Đức hừ nhẹ, đại phủ vũ động theo nhanh nhẹn, tốc độ cao khiến hai người như được bao phủ bởi một vòng bảo hộ của những lưỡi búa, tiễn gai không thể công phá nổi bật ra xung quanh.
- ngươi đối phó với chúng, ta đi xem nụ hoa này có gì.
Gióng nói rồi giảo bước về nụ hoa phía Trung tâm, những nụ hoa bên ngoài vừa
chống trả lại sự tấn công của Khải Đức vừa dùng ám tiễn tấn công về phía Gióng.
Gióng toàn thân sắc hoả diễm bảo trùm, khiến những ám tiễn vừa mới xâm nhập đã hoá thành trở bụi rơi lả tả xuống nền đất.
Từng bước chân nhỏ, đạp lên những chiếc rễ chằng chịt, Gióng toàn thân phát
khí tức trúc cơ nhưng mang hơi thở thượng vị cổ xưa, rễ cây như thể tách ra thành một con đường mời gọi khách nhân.
Đứng trước chiếc tổ bện từ rễ cây, Gióng khẽ đưa tay đặt lên, mắt hơn nhắm lại một hồi.
Nụ hoa cùng rễ cây sau một hồi tĩnh lặng run rẩy.
Những nụ hoa đang tấn công Khải Đức như nhận mệnh dừng lại rồi trở lại thành
nụ hoa chửi xuống nền đất mất dạng như chưa từng tồn tại.
Nơi
tam thú cảnh gác quang cảnh cũng y nguyên, chúng biến mất vào trong lòng đất, thành đằng cổ rút lại trả lại nguyên vẹn sâm lâm trước sự ngỡ
ngàng của chúng đệ tử.
Tổ rễ nơi bàn tay Gióng chạm tới, rễ cây
tạo thành một lối đi nhỏ vừa tầm vóc, Gióng thú lại hắc giáp ra hiệu cho Khải Đức ở lại bên ngoài còn mình thì tự thân vào trong bởi từ thần trí mới kết nối vừa rồi nhận được sự tin tưởng.
Nụ hoa lớn hơn khi
nhìn gần, bên dưới là tám chiếc lá lớn dày như thể lớp chăn nệm, cả mình nụ hoa lớp lông tơ dài mượt óng ánh và những chiếc gai nhỏ li ti.
Gióng khẽ đưa tay vuốt qua, cảm nhận sự mềm mại của nó mà tấm tắc.
- A
Chiếc gai nhỏ khẽ cứa vào đầu ngón tay Gióng.
Giọt huyết hồng mang ánh kim lấp lánh rơi xuống nụ hoa, nụ hoa như thể đứa
trẻ tham làm hút đi giọt huyết trên người mình, thân thể nó khẽ lắc lư
toả hương thơm như thay lời cảm tạ.
Gióng thu tay lại, tuy biết
nó không cố ý nhưng vẫn không muốn động tay động chân nữa, ai biết được
nó có thừa cơ hút cạn như mấy yêu thú đã xâm nhập vào đây hay không?
Những thanh đằng từ khắp nơi co rút lại về phía nụ hoa khổng lồ, những chiếc
rễ cũng biến đổi thành các chân gỗ khổng lổ, rồi từ từ trầm mình sâu vào trong lòng đất.
Nhìn nụ hoa lún sâu vào trong nền đất, Gióng cảm khái nhưng bông ngẩn ngơ bởi nơi thức hải vang lên giọng nói xa lạ:
" Phụ thân đại nhân, cảm tạ bạn ân tạo hoá, hẹn gặp lại "
- công tử, người không sao chứ??
Khải Đức thấy công tử ngơ ngẩn một hồi, đành tiến lại hỏi thăm, đưa mắt đánh giá cảnh vật sau khi nụ hoa rời đi, cũng trở nên nghỉ hoặc hỏi thêm.
- công tử chỗ này kỳ quái..
- hử???
Gióng khẽ giật mình tỉnh táo nhìn xung quanh, lúc trước nụ hoa cùng thanh
đằng với rễ cây bao phủ nên không phát hiện, nhưng lúc này khi mọi thứ
dần hiện hữu thì nó là một quang cảnh khác biệt.